Kiến Long

Chương 99




Chung Mị Sơ ôm nàng, để cho nàng có thể dựa vào mình dễ hơn, ấp ủ hồi lâu, quyết định nói cho Cố Phù Du chuyện của Tư Miểu.

Nàng không muốn để Cố Phù Du biết, nhưng không thể giấu nàng ấy cả đời, có lẽ khi Cố Phù Du thấy nàng một mình trở về thì cũng đã có thể đoán được.

Nàng nghĩ đến rất nhiều lời, nghĩ như thế nào tìm từ càng ôn hòa, có thể để cho nàng ấy càng dễ dàng tiếp thu, cuối cùng phát hiện kỳ thật ngôn từ cũng không có sự khác biệt. Nàng nói: "A Man, Tư Miểu nàng..."

Cố Phù Du ngắt lời nàng: "Ta biết."

Mi mắt Chung Mị Sơ hơi rũ xuống: "Xin lỗi."

Cố Phù Du cười nói: "Liên quan gì đến ngươi, đó là lựa chọn của chính nàng. Tư Miểu chính là như vậy, từ nhỏ là như vậy, chuyện đã quyết định, chín con trâu cũng không kéo về được."

Cố Phù Du nói: "Giống như nàng thích ca ca ta, trước đây ta cảm thấy Cố Hoài Ưu không có ưu điểm gì hết, tuy đó là ca ca nhà mình, nhưng lại cho rằng y không xứng với Tư Miểu. Nhưng mà, Tư Miểu nhận định y, thích y nhiều năm như vậy, chưa từng thay đổi, đến tận bây giờ cũng chưa từng thay đổi."

Chung Mị Sơ nói: "A Man."

Cố Phù Du nói: "Rất tốt, Chung Mị Sơ, cuối cùng họ đã có thể ở bên nhau, như vậy rất tốt, có đúng không."

Chung Mị Sơ nhìn nàng, im lặng hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Ừm."

Lúc này Cố Phù Du mới lại nở nụ cười, kéo nàng vào trong điện, nói: "Ngươi trở về thật đúng lúc, ta có đồ muốn trả lại cho ngươi."

Nàng kéo Chung Mị Sơ vào trong điện, bên trong có một chiếc hộp dài được đặt trên bàn.

Hộp vẫn chưa được mở ra nhưng Chung Mị Sơ đã cảm nhận được một hơi thở quen thuộc. Vật trong hộp hình như cũng có cảm ứng, bắt đầu trở nên lộn xộn, chiếc hộp nhảy nhảy ở trên bàn.

Hộp vừa mở ra, một tia sáng màu xanh đột nhiên bắ.n ra, bay lượn khắp điện, kéo theo một cơn gió, hệt như ngựa hoang mất dây cương.

Chung Mị Sơ nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Canh Thần."

Canh Thần bay vòng quanh hai vòng, trở lại trước mặt nàng, tiến lại gần nàng.

Chung Mị Sơ định vươn tay cầm lấy chuôi kiếm thì Canh Thần lại tách ra.

Cố Phù Du nói: "Ngươi xem, ngươi bỏ nó lâu như vậy, bị nó ghi hận rồi."

Chung Mị Sơ cười nhạt, có chút bất đắc dĩ.

Canh Thần lại bay trở về, lượn quanh người nàng một vòng rồi chủ động trở lại trong lòng bàn tay nàng.

Cố Phù Du nói: "Ghi hận ngươi, nhưng cũng không nỡ trách ngươi."

Chung Mị Sơ vuốt thân kiếm, Canh Thần đáp lại nàng, thân kiếm reo lên. Ánh mắt Chung Mị Sơ trìu mến, mang theo mấy phần áy náy.

Một hồi lâu sau, nàng thu hồi linh kiếm vào trong tay áo.

Cố Phù Du thở dài nói: "Nếu như Ẩm Hận của ta cũng sinh động và hoạt bát như vậy là tốt rồi."

Tuy Ẩm Hận được đúc thành, nhưng lại giống như thiếu đi thứ gì đó. Gặp được Canh Thần lần nữa, nàng mới hiểu ra, linh kiếm thiếu chút sức sống. Nàng lẩm bẩm nói: "Linh kiếm thông linh, Ẩm Hận lại giống như vật chết."

Ánh mắt Chung Mị Sơ lóe lên. Nàng biết mấu chốt ở đâu, linh tính của linh kiếm thay đổi theo tâm tình của chủ nhân, cũng không phải Ẩm Hận giống như vật chết, mà là Ẩm Hận giống như trái tim Cố Phù Du, âm trầm.

Cố Phù Du nói: "Quên đi, không nói những thứ này."

Nàng dẫn Chung Mị Sơ trở lại trước bàn ngồi xuống, bố trí chén đũa, nói: "Những thứ này đều là ta tự mình làm. Ta còn gọi Trai tiên sinh và Nghi Nhi, các nàng lát nữa sẽ đến."

Tuy cơ thể Thanh Loan này của Cố Phù Du Tích Cốc, nhưng nàng vẫn duy trì thói quen dùng cơm, nhưng sau đó lại theo Tả gia đấu tranh càng ngày càng kịch liệt, ngay cả thói quen dùng cơm này của nàng Chung Mị Sơ cũng không nhìn thấy.

Nấu ăn thì càng không có.

Chung Mị Sơ khứu giác nhạy bén, cảm nhận được hơi nước trên người Cố Phù Du, biết nàng vừa mới đốt hương tắm gội không lâu, hỏi: "Hôm nay có chuyện gì sao, khiến ngươi vui vẻ như vậy?"

Cố Phù Du chống tay cầm đũa ở một bên mặt, cong mắt cười hai tiếng với Chung Mị Sơ.

Kỳ thật không khó đoán.

"Khi ta đến đây, nhìn thấy có không ít người ở trung đình, Lão Thất nói những người đó là tù binh, là bởi vì bọn họ sao?"

Cố Phù Du múc một chén canh phù dung, thìa chạm vào thành bát kêu leng keng. Nàng đưa chén canh phù dung đến trước mặt Chung Mị Sơ, nói: "Ngươi nếm thử cái này."

Chung Mị Sơ nói: "A Man, ngươi định xử trí những người Tả gia đó như thế nào?"

"Hả?" Cố Phù Du thuận miệng nói: "Đương nhiên là thiêu..."

Lời chưa kịp ra khỏi miệng đã thay đổi, nói: "Giết."

"Tất cả?"

"Nếu không vậy thì thế nào?"

Cố Phù Du dư quang nhìn Chung Mị Sơ, thấy vẻ mặt của nàng, hiểu rõ tâm tư của nàng, bất mãn nói: "Chung Mị Sơ, chúng ta có thể không đàm luận chuyện Tả gia lúc dùng cơm không, ảnh hưởng đến khẩu vị."

Chung Mị Sơ trần thuật dự định của Cố Phù Du: "Nhưng ngươi dùng cơm xong sẽ muốn đi hành hình."

Nàng có thể nghĩ đến, dâng hương tắm gội, thưởng thức mỹ thực, bởi vì chuyện tiếp theo đối với Cố Phù Du mà nói là chuyện đáng giá để hưởng thụ, cho nên chuẩn bị long trọng.

Cố Phù Du nói: "Chung Mị Sơ, không cần vì người Tả gia mà cãi vã với ta."

Chung Mị Sơ nói: "A Man, chúng ta vẫn chưa cãi vã."

"Nếu như lại bàn tiếp, kết quả chính là như vậy."

Im lặng một lúc, Cố Phù Du đặt đũa xuống, hỏi: "Vậy ngươi hy vọng ta làm thế nào?"

Chung Mị Sơ cũng đặt thìa xuống, nói: "A Man, khi tranh tài với Tả gia, vạn bất đắc dĩ, nhất định phải dùng hết sức lực, nhưng bây giờ Tả gia đã bại, toàn bộ Nam Châu đều nằm trong tay ngươi, đối với những tù binh đó, ta hy vọng ngươi có thể xét xử công bằng, mà cũng không phải chỉ giết."

"Ha!" Cố Phù Du cười quái dị một tiếng: "Công bằng? Công bằng chính là gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, lấy mạng đền mạng!"

"Quả thật. Tả Nhạc Chi, Tả Thiều Đức, Tả Thiên Lãng, một đám người chưởng thế của Hư Linh Tông đều chết rồi, Nam Châu đã rơi vào trong tay ngươi."

Cố Phù Du giận dữ lớn giọng: "Làm sao đủ! Cố gia chúng ta bị diệt môn, không còn một người, Tả gia bọn họ chỉ chết mấy người đó làm sao đủ! Năm đó bọn họ trắng trợn không kiêng dè gì, đuổi giết ngươi và ta, chính là không chừa một đường sống. Chung Mị Sơ, ngươi quên rồi sao!"

Chung Mị Sơ giọng điệu ôn hòa: "Chưa quên. Nhưng mà A Man, ngươi biết người năm đó đuổi giết chúng ta là ai sao? Tấn công Huyền Diệu Môn và thành Tiêu Dao lại là người nào?"

Cố Phù Du ngẩn ra.

Chung Mị Sơ nhìn ra ngoài điện: "Có lẽ không phải những người ngươi đưa lên quảng trường trung đình, trong bọn họ có lẽ không có ai tham dự chuyện đó, chưa từng tấn công thành Tiêu Dao và Huyền Diệu Môn, chưa từng tổn thương người thân nhất của ta và ngươi, thậm chí chưa từng tự tay cầm dao mổ. Oan có đầu nợ có chủ, đó là lấy mạng đền mạng, cũng không thể đem những tội lỗi này đặt lên người những người không có tội."

Cố Phù Du đột nhiên đứng dậy: "Hạ đao chính là đồ tể. Coi như bọn họ chưa từng làm đồ tể, cũng có thể ở một bên mài đao, ở một bên đưa đao, ở một bên phất cờ hò reo. Bên trong dòng nước bẩn của Tả gia, ai mà chỉ lo thân mình, đều không phải chân chính vô tội!"

Chung Mị Sơ nói: "Người đưa đao nên chịu xử phạt đưa đao, người mài đao nên chịu xử phạt mài đao, người phất cờ hò reo cũng nên chịu xử phạt tương ứng, ngươi không nên dùng phương thức đối xử đồ tể để đối xử bọn họ."

"Ngươi chính là lo lắng tha cho bọn họ một mạng, bọn họ sẽ ngóc đầu trở lại, ngươi cũng có rất nhiều cách để ngăn chặn. Hủy linh căn của bọn họ, để bọn họ không thể tu tiên, hoặc là định ra khế ước nô lệ, đều có thể được."

Cố Phù Du im lặng không nói.

Chung Mị Sơ thấy vẻ mặt nàng vẫn chưa buông lỏng, khẽ thở dài, nhắc tới: "Tả Thanh Thanh. Ngươi có nhớ không, cô nương lúc trước mang ngươi lên Tam Thập Tam Trọng Thiên, tằng tôn nữ của Tả Nhạc Chi."

Cố Phù Du ngước mắt lên nhìn nàng chằm chằm, có lẽ kỳ quái với việc Chung Mị Sơ hiểu rõ Tả Thanh Thanh.

Chung Mị Sơ giải thích: "Lúc trước ngươi đánh lén ta ở trong Vạn Không Điện, cho nên ta ngầm điều tra ngươi, ngay cả nàng."

Giải thích xong, nàng lại quay về đề tài chính, nói: "Tả Thanh Thanh sinh ra trong bảy trăm năm này, chưa từng tham dự chuyện năm đó. Vui với việc du lịch khắp nơi, hiếm khi ở Hư Linh Tông, cũng không có lỗi lớn, ngươi từng tiếp xúc với nàng, đối với bản tính của nàng cũng hiểu biết một hai, đối với nàng, ngươi cũng muốn dùng cực hình xử trí? Trong bảy trăm năm này, Tả gia sinh ra không ít hậu nhân, đối với bọn họ, ngươi cũng muốn dùng cực hình xử trí?"

Cố Phù Du đột nhiên trầm giọng nói: "Sinh ra ở Tả gia chính là lỗi lầm của nàng. Giống như Cố gia ta, Nghi Nhi như vậy có cái gì sai, Tả Thiên Lãng cũng chưa từng buông tha, ngàn sai vạn sai là để nó sinh ra ở Cố gia, để nó có người cha là đại ca ta, có người cô cô là ta."

Cố Phù Du gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Tả gia tạo nghiệt, khiến cho người khác đoạn tử tuyệt tôn, cũng nên nghĩ đến một ngày, người khác cũng khiến cho bọn họ đoạn tử tuyệt tôn."

""Trên đời này phụ mẫu có thể có lựa chọn, thế nhưng làm con cái không có lựa chọn, xuất thân ra sao, không phải chúng ta có thể chọn" những lời này là ngươi nói với ta, ngươi còn nhớ không?"

Cố Phù Du nhăn mày, tránh đi ánh mắt chăm chú của Chung Mị Sơ. Nàng không thích, không thích Chung Mị Sơ vì Tả gia tận hết sức lực đến phản bác nàng như vậy.

"Xuất thân không phải tội. A Man, nếu tội không phải bọn họ phạm phải, ngươi không thể làm chuyện tương đồng như Tả gia với bọn họ."

"Ngươi trước đây ghét chuyện bất bình, ngươi hận Tả gia hành sự hoàn toàn không có công đạo. Mà nay ngươi đánh bại Tả gia, thu phục toàn bộ Nam Châu, ngươi có năng lực điều tra rõ bọn họ có từng tham gia cuộc đấu tranh bảy trăm năm trước hay không, có tàn sát mạng người hay không, luận tội xử phạt, làm những việc này đối với ngươi cũng không khó khăn."

Cố Phù Du nhìn nghiêng Chung Mị Sơ, sau đó nhìn thẳng vào nàng, cười lạnh nói: "Ta không muốn cho bọn họ công đạo, bọn họ không xứng được công đạo."

"A Man..."

Cố Phù Du nói: "Thành Tiêu Dao bị Tả Thiên Lãng đốt, cái gì cũng không còn. Ta cũng muốn đốt Tả gia của bọn họ, không chừa lại thứ gì."

Cố Phù Du đã đến biên giới nôn nóng, con ngươi đỏ sẫm, khóe miệng bình tĩnh.

Chung Mị Sơ nói chậm lại, mềm nhẹ nói: "A Man, ngươi không giống hắn. Ngươi có nhớ người đầu tiên ngươi giết là ai không. Ta đã quên tên hắn, chỉ nhớ ở hầm ngầm tại Ninh thành, hắn là người Tả gia, chết không hết tội. Ngươi giết hắn, tay dính đầy máu. Ngươi nói với ta, lần đầu tiên ngươi giết ngươi, cảm giác đó không tốt, ngươi căm ghét nó."

"A Man, người đáng chết cũng đã chết rồi. Lại xử tử những người không quá quan trọng kia, ngươi cũng sẽ không thoải mái, chịu dằn vặt chỉ có chính ngươi thôi."

Cố Phù Du đột nhiên hất bàn lên, bàn đổ ngã, bát đĩa rơi xuống đất, vang lên một tiếng giòn tan.

Cố Phù Du tức giận nói: "A Man chết rồi!"

Vành mắt Cố Phù Du cũng đỏ lên, nàng nhìn Chung Mị Sơ: "Chung Mị Sơ. Đã chết ở trên Chu Lăng đoạn đài kia, bị Tả gia bức bách, ngậm lấy khuất nhục, hồn phi phách tán. Ngươi còn chưa biết đâu, cơ thể nàng bị máu độc của Viên Sơn ăn mòn, biến thành một vũng máu, không còn hài cốt."

Sắc mặt Chung Mị Sơ trắng bệch, trong lòng không dễ chịu, phản ứng đến trên người, trên trán thấm đầy mồ hôi, hai tay run rẩy, nàng siết tay lại thành quyền.

Nghi Nhi và Trai tiên sinh đã sớm đến, có điều thấy các nàng đang nói chuyện, cho nên chờ ở bên ngoài, chưa từng đi vào.

Lúc này nghe thấy động tĩnh lớn như vậy ở bên trong, hai người ở cạnh cửa nhìn vào bên trong, Nhập Tam và Lão Thất cũng nhìn vào bên trong.

Cố Phù Du thoáng nhìn thấy bọn họ, lớn tiếng quát: "Nhìn cái gì mà nhìn, cút ra ngoài!"

Mọi người bị dọa, vội vàng rụt đầu lại.

Trong điện yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng th.ở dốc của Cố Phù Du.

Một lúc sau, Cố Phù Du hơi hoãn, nhận ra được tình huống khác thường của Chung Mị Sơ, lại hối hận nói ra những lời đó. Nàng bước đến bên cạnh Chung Mị Sơ, nhẹ giọng nói: "Chung Mị Sơ, ngươi hiểu ta, ngươi nên là người hiểu ta nhất trên cõi đời này, đứng về phía ta." Đôi mắt đỏ rực của nàng nhìn chằm chằm vào Chung Mị Sơ.

Chung Mị Sơ nói: "Phải. Ta hiểu ngươi, ta hiểu ngươi."

Giọng nói của nàng yếu ớt, mang theo một chút run rẩy, thương tiếc nhìn dáng vẻ cố chấp của Cố Phù Du: "Ngươi muốn luyện ra Ẩm Hận, cho dù phải dốc cả một đời, phải đối mặt với cười nhạo khó hiểu của mọi người, bởi vì ngươi muốn chứng minh không có thiên phú cũng có thể sánh vai anh tài. Trận pháp là sở yêu một đời của ngươi. Ngươi muốn được chú ý, được người khác kính trọng, ngươi muốn lưu danh sử sách, khiến người khác nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ngươi muốn trở thành ngôi sao Bắc Thần, trở thành anh hùng, được vạn chúng kính yêu..."

Ngươi muốn ta nhìn ngươi, vẫn luôn nhìn ngươi.

"Đủ rồi! Ta đã nói A Man chết rồi, nàng sớm đã chết rồi!"

Nàng tuyệt không nghĩ tới Chung Mị Sơ sẽ nói ra những lời này. Nàng không muốn nghe những thứ này nhất. Những lời này giống như tấm gương, phản chiếu nàng trước đây, phản chiếu nàng bây giờ. Nàng giống như thấy quỷ, không có chỗ trốn, thẹn quá thành giận.

"Ta hận ngươi, Chung Mị Sơ." Những lời này không có trải qua tâm, càng chưa từng qua đầu óc, trong cơn thịnh nộ, buột miệng thốt ra.

"A ừ..." Chung Mị Sơ lẩm bẩm, muốn ổn định thân thể, vươn tay đỡ lấy bàn, nhưng xúc cảm không có gì, nhớ ra lúc nãy Cố Phù Du xốc đổ bàn, nàng lảo đảo về sau hai bước, mới đứng vững.

Chung Mị Sơ hơi hé miệng, cánh môi khẽ run, một lúc lâu sau, nói: "Ta biết, ta biết ta chọc ngươi tức giận rồi, ngươi đang nổi nóng, mới sẽ nói ra những lời như vậy. Đợi khi ngươi bình tĩnh lại, chúng ta lại từ từ nói chuyện."

Mặc dù biết Cố Phù Du là vô ý nói ra những lời đó, nhưng hiệu quả ban đầu vẫn đạt được, thấu tim như vậy, làm cho nàng nhất thời không hoãn lại được.

Chung Mị Sơ xoay người, che ngực, đi ra ngoài điện.

Cố Phù Du nhìn bóng lưng của nàng, thấy nàng muốn đi, thầm nghĩ: "Nói cái gì mà nhân sinh vô thường, ta là định số, nhưng cũng là lời chót lưỡi đầu môi, hoàn toàn không thể tin."

Nàng tức giận váng đầu, trong hỗn loạn, lý trí lạc lối, chỉ có một điểm thanh minh cuối cùng ở linh đài nhắc nhở nàng: "Không thể nói, có mấy lời, tuyệt đối không thể nói ra."

Nàng vẫn không khống chế được bản thân, hét lên với Chung Mị Sơ: "Bệ hạ, ngươi ghê gớm, ngươi công bằng nhất! Nếu ngươi không ưa hành động của ta thì trở về Đông Hải của ngươi đi!"

Chung Mị Sơ đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng, môi mím chặt như vậy, đến mức có chút trắng bệch.

Cố Phù Du thấy vành mắt nàng hơi đỏ, trong mắt có dao động, là nước mắt.

Trong điện dường như chỉ còn tiếng vang của lời nàng nói. Nàng biết, lời này thật sự làm tổn thương trái tim Chung Mị Sơ.

Cố Phù Du há miệng, không thể nói ra lời nào.

Chung Mị Sơ đã xoay người, hóa thành một đoàn mây mù, bay ra ngoài, chốc lát không thấy bóng người.

Nghi Nhi nhìn Cố Phù Du trong điện, lại nhìn Bạch Long phía chân trời, nhất thời không biết nên đi theo bên nào.

Cố Phù Du ngơ ngác hồi lâu, bờ vai vô lực rũ xuống, nước mắt chảy dài, nhỏ giọng lẩm bẩm: "A Man cũng muốn trở thành anh hùng, đức cao vọng trọng, được người kính trọng kính yêu, nhưng những thứ này không cứu được người nhà của A Man, không bảo vệ được những điều nàng muốn bảo vệ, càng không thể thay nàng báo thù, xoa dịu nỗi hận thù của nàng."

Cố Phù Du ngã quỵ trên đất, làn váy trải ra, như một đóa hoa khô héo. Khóe mắt nàng thoáng nhìn thấy hỗn độn đầy đất, nhiều bát đĩa vỡ vụn như vậy nhưng lại cứ một mực nhìn thấy chén sứ đựng canh phù dung múc cho Chung Mị Sơ.

Nàng đau đớn hét lên một tiếng, che đầu của mình.

A Man, muội có biết không, có đôi lúc muội nói chuyện làm người rất đau đớn.

A Man, người mà muội có thể trắng trợn tổn thương không kiêng dè luôn là người yêu thương muội.

Cố Phù Du thì thào: "Ca ca, có phải ta không có một chút tiến bộ nào không."