Kiến Long

Chương 69




Cố Phù Du dẫn Chung Mị Sơ trở về. May mắn trên đường không có nhiều người lắm, không có mấy người có may mắn được nhìn thấy Long Vương rêu rao khắp nơi. Tư Miểu và Trai tiên sinh thấy hai nàng cùng nhau trở về cũng không ngoài ý muốn, nhóm người vẻ mặt như thường, như thể Chung Mị Sơ chưa từng đi ra ngoài từ cửa sau.

Cố Phù Du sắp xếp phòng của Chung Mị Sơ trong viện của nàng, ở ngay đối diện phòng nàng.

Màn đêm buông xuống, mây nhẹ bế trăng, tòa trạch viện này càng lộ ra vẻ rộng lớn mà trống rãi, ngay cả phòng ốc cũng như thế. Chung Mị Sơ nằm ở trên giường. Thân thể người tu tiên khác hẳn với người thường, không cần hằng đêm đi vào giấc ngủ, minh tưởng đối với tinh thần và tu luyện càng có nhiều bổ ích, trước đây Chung Mị Sơ luôn luôn minh tưởng nhiều hơn là ngủ, nhưng hiện tại lại đi ngủ nhiều hơn một chút, bởi vì sau khi ngủ có thể nằm mơ.

Đêm nay nàng ngủ không được, cửa sổ mở ra, gió đêm làm màn trúc đung đưa, bóng người trên đất lay động, nàng nghiêng đầu nhìn, một bóng đen đột nhiên nhoáng lên theo ánh bạc trên mặt đất. Chung Mị Sơ ngưng thần, nói: "Ai."

Sau khi lên tiếng, nàng đã ngửi được mùi, là Cố Phù Du. Thân ảnh người nọ chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, đứng ở dưới ánh trăng. Chung Mị Sơ vừa rồi còn đang ngây người, cũng không biết Cố Phù Du vào phòng khi nào, thế nhưng không nghe thấy một tiếng động. Nàng ngồi dậy, gọi: "A Man?" Không thể hiểu đêm hôm khuya khoắt Cố Phù Du đến làm gì.

Thanh ảnh kia nhẹ nhàng bước liên tục, ngồi ở bên cạnh giường, mỉm cười nhìn nàng, duỗi ngón tay chạm vào gương mặt nàng.

Chung Mị Sơ sầm mặt lại, bắt được tay của nàng, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai."

Người này ngâm khẽ một tiếng trong xoang mũi, vô cùng nhu mị, nghiêng mắt mang theo ý cười, phong tình vạn chủng: "Ngươi làm ta đau."

Gương mặt Chung Mị Sơ như phủ băng sương, người trước mặt này không phải Cố Phù Du. Người này quyến rũ từ trong xương cốt, liếc mắt cười một cái đều là phong tình, khóe mắt màu đỏ giống như khiến người khác nổi lửa ở trong lòng. Chung Mị Sơ càng siết chặt hơn, thậm chí động linh lực, như thể chỉ cần nàng có một dị động thì sẽ xé nát nàng.

Người này chỉ cười: "Bây giờ cơ thể này chính là nàng đang dùng, ngươi làm tổn thương, bị liên lụy chính là nàng." Dứt lời, nàng thả lỏng cơ thể, hơn nữa càng dựa sát vào một chút, giống như mặc cho Chung Mị Sơ làm, dáng dấp tuyệt đối không phản kháng.

Chung Mị Sơ chậm rãi buông lỏng tay ra, vẫn hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?" Kỳ thật trong lòng nàng đã có suy đoán.

Người này đứng dậy, cười nói: "Ta là ai? Ta chính là ta, ta chính là Thanh Quân."

Suy đoán được chứng thực, Chung Mị Sơ trong lòng đau xót. Nàng là Thanh Loan, là chủ nhân ban đầu của cơ thể này. Nếu nàng ở đây, Cố Phù Du đã đi đâu.

Thanh Quân nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của nàng, cười nói: "Đừng lo lắng, nàng chỉ là ngủ thôi."

Không biết vì sao, nàng tin tưởng Thanh Quân, có lẽ bởi vì Cố Phù Du chiếm cứ thân thể này. Nàng sợ Cố Phù Du lại lặng lẽ rời đi một mình, lời nói của Thanh Quân làm cho nàng an tâm, bả vai chậm rãi rũ xuống, im lặng chăm chú nhìn Thanh Quân. Trong lòng có thật nhiều nghi vấn. Thanh Quân chưa chết, tại sao thân thể lại ở bên trong Tiên Lạc, mai táng ở Nhị Châu Cung trong tình trạng như thế? Tại sao nàng lại đột ngột tỉnh lại? Tại sao linh hồn của Cố Phù Du lại đến trên người nàng?

Có quá nhiều nghi vấn, nàng không biết hỏi từ đâu. Màn đêm yên tĩnh, bỗng nhiên có một tiếng chuông lanh lảnh vang lên, Chung Mị Sơ đẩy chăn ra, âm thanh kia là từ trên người nàng, nói đúng hơn là phát ra từ trong túi trữ vật nàng đeo trên eo. Nàng mở túi trữ vật. Một cái bóng ào ào lao ra, tiếng chuông không ngừng vang lên, bay xung quanh Thanh Quân.

Thanh Quân vươn tay ra, vật kia đáp lên trên tay Thanh Quân, là Yểm Nhĩ Linh. Thanh Quân nói: "Lão bằng hữu, đã lâu không gặp nhe."

Yểm Nhĩ Linh lại tựa như tức giận, bay đến trên đầu Chung Mị Sơ rồi dừng lại. Thanh Quân cười nói: "Làm sao, đều đã mấy vạn năm rồi, còn tức giận sao, vậy ta nhận lỗi với ngươi."

"Khi đó là ta rối rắm, là ta không phân biệt được giữa ảo cảnh và hiện thực, ngược lại là ngươi không thể chế tạo ra người thật đến, trong cơn tức giận phong ấn ngươi, là ta không đúng." Thanh Quân dịu dàng nói, không giống như nhận lỗi mà giống như là đang câu nhân.

Chung Mị Sơ không biết giữa nàng và Yểm Nhĩ Linh đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ lời nói có thể mơ hồ hiểu được, Thanh Quân chính là chủ nhân của Yểm Nhĩ Linh, hoặc nên nói là chủ nhân tiền nhiệm, là nàng phong ấn Yểm Nhĩ Linh trong Cửu Cung Bát Quái Trận.

Yểm Nhĩ Linh vang lên hai tiếng, dường như đã tha thứ cho Thanh Quân, bay về trong tay nàng, rốt cuộc cũng là đồ vật, tính tình quá mức đơn giản. Thanh Quân giơ ngón trỏ điểm lên Yểm Nhĩ Linh, Yểm Nhĩ Linh phát ra một tiếng ong ong nhỏ, một lúc sau yên tĩnh lại, dán ở bên cạnh Thanh Quân. Chung Mị Sơ biết, Yểm Nhĩ Linh đã nhận Thanh Quân làm chủ một lần nữa.

Thanh Quân nhìn Chung Mị Sơ cười: "Ngươi dường như có rất nhiều chuyện muốn hỏi ta."

Chung Mị Sơ nói: "Phải."

Thanh Quân: "Ngươi để cho ta sờ một chút, ta sẽ trả lời ngươi."

Chung Mị Sơ: "..."

Những nghi vấn đó muốn biết rõ, ép hỏi không được, sẽ làm Cố Phù Du bị thương. Chung Mị Sơ mím môi, trầm giọng nói: "Được."

Thanh Quân vừa được đáp ứng, lập tức ngồi qua đó, hai tay nâng gương mặt Chung Mị Sơ lên, cười trêu nói: "Không được cắn ta."

Chung Mị Sơ nhìn thẳng vào nàng, hỏi: "Nàng có biết sự tồn tại của ngươi không."

Hai tay Thanh Quân nhẹ nhàng xoa xoa gò má Chung Mị Sơ, khẽ ngâm nga, giống như tâm tình rất tốt: "Hẳn là không biết, nhưng mà nàng gặp Thanh Mạn, không biết Thanh Mạn có nói với nàng không."

Chung Mị Sơ nói: "Thanh Mạn là ai?"

Thanh Quân nói: "Một con Thanh Loan trong rừng Lạc Đường ở nội tầng của Tiên Lạc."

Trí nhớ của Chung Mị Sơ mơ mơ hồ hồ, dường như từng gặp qua một con Thanh Loan như vậy ở bên trong Tiên Lạc. Nàng lại hỏi: "Sự tồn tại của ngươi có ảnh hưởng đến nàng không?"

Thanh Quân cười nói: "Nếu ta muốn liền có thể."

Đồng tử của Chung Mị Sơ đột nhiên co rút lại, ánh sáng vàng trong đồng tử óng ánh, làm người chấn động cả hồn phách. Nếu đổi lại là người khác, sẽ không dám nhìn thẳng đôi mắt này. Thanh Quân nhìn thấy đôi mắt này, lại cười nói: "Tiểu Bạch Long, muốn ăn thịt người sao?"

"Hai ngươi ngàn năm trước quấy nhiễu sự thanh tịnh của ta, hủy trận pháp của ta, phá quan tài của ta, lấy dị bảo của ta. Ngàn năm sau một người chiếm cơ thể ta, làm ta bị mạnh mẽ đánh thức, ha ha, một người khác bây giờ muốn giết ta, để cho nàng hoàn toàn chiếm được cơ thể hửm?"

Chung Mị Sơ: "..."

Thanh Quân cười nói: "Đừng tức giận, ta chọc ngươi thôi, bây giờ ta chỉ là một chút ý thức, một chút chấp niệm, không gây trở ngại cho nàng được."

"Ngươi rất lo lắng cho nàng." Thanh Quân đang nói ai, rõ ràng, dùng một giọng điệu hiểu rõ. Chung Mị Sơ không có phản bác.

Thanh Quân nhìn chăm chú vào đôi mắt Chung Mị Sơ, ngón tay vu.ốt ve đuôi mắt nàng, một lúc sau, thở dài thật sâu: "Long tộc các ngươi, chần chừ là thiên tính, trăm triệu năm qua, cũng chỉ có hai cái ngoài ý muốn, một là ngươi, một là chàng."

Chung Mị Sơ không kìm lòng được hỏi: "Chàng ta là ai?"

Vẻ mặt của Thanh Quân lập tức mềm mại, nói: "Bạch Long của ta." Khi nàng nói lời này, mặt mày dịu dàng lưu luyến, tình ý tuôn ra. Chung Mị Sơ có thể cảm nhận được, nàng yêu đến tha thiết.

Chung Mị Sơ nói: "Y ở đâu?"

Thanh Quân mong mỏi nhìn đôi mắt Chung Mị Sơ, trong mắt trống rỗng, giống như đang xuyên qua nàng nhớ đến ai. Long tộc đều có đôi mắt vàng. Vẻ mặt của Thanh Quân dần dần trở nên bi thương, cắn chặt môi dưới, thật lâu sau mới có thể khàn giọng nói: "Ta làm mất chàng rồi, cũng không bao giờ có thể gặp lại chàng nữa."

Nhớ nhung nhưng không thể gặp nhau. Vật thương kỳ loại, nỗi đau khổ của Thanh Quân sâu sắc cảm động nàng, muốn ai ủi Thanh Quân, nhưng Thanh Quân lại rõ ràng như vậy, mọi lời nói đều không thể xoa dịu nỗi đau xót của Thanh Quân.

Một lúc lâu sau, Thanh Quân khôi phục như thường, cười nói: "Chàng là tổ tiên của ngươi, tính ra, ta cũng là nửa tổ tiên của ngươi."

"Trong những hậu bối của chàng, cũng chỉ có ngươi giống chàng nhất." Thanh Quân xoa xoa Chung Mị Sơ, thủ pháp rất là lợi hại, dường như nàng rất hiểu rõ sở thích của Long tộc, vảy rồng bên tai Chung Mị Sơ không khỏi lộ ra. Thanh Quân lại rất là tự đắc nói: "Thế nhưng Đế Ất đáng yêu hơn ngươi."

Chung Mị Sơ: "..."

Xem ra vị tổ tiên kia tên là Đế Ất.

Chung Mị Sơ ngâm khẽ một hồi. Thanh Quân xoa xoa đỉnh đầu nàng, để cho nàng thả lỏng thân thể, giống như ánh mặt trời chiếu rọi xuống từ giàn hoa vào ngày xuân, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, cũng làm cho người ta cảm thấy ỷ lại, nếu như theo lời nàng nói, là tổ tiên, là trưởng bối, bàn tay kia thật ấm áp, nếu như nương thân yêu nàng, nguyện ý thân cận nàng, có lẽ là cảm giác như vậy.

Sừng và đuôi rồng của nàng ló ra.

Chung Mị Sơ nắm lấy cánh tay muốn chạm vào sừng rồng của nàng: "Tại sao linh hồn của A Man lại rơi vào trong cơ thể của ngươi."

Thanh Quân nói: "Không biết, có lẽ là trong trí nhớ của nàng có một thân thể có thể sử dụng, cho nên tìm tới?"

Chung Mị Sơ cau mày nói: "Ngươi là Thanh Loan, sao nàng lại có thể chiếm được."

Thanh Quân cười nói: "Ngươi cũng không biết khi nàng tìm tới ta thì oán khí ngập trời, ngay cả thân thể của tiên nhân cũng có thể bị nàng chiếm lấy."

Chung Mị Sơ trầm ngâm nói: "Trên đời này chưa từng có đạo lý linh hồn ở Hoàng Tuyền tái sinh..." Tại sao trên người A Man lại xuất hiện dị số.

Thanh Quân nói: "Ngươi không muốn nàng tái sinh?"

Chung Mị Sơ không nói gì. Làm sao không muốn Cố Phù Du tái sinh. Nàng là không thể yên tâm, nàng muốn Cố Phù Du bình thường tồn tại.

Thanh Quân dường như nhìn thấu lo lắng của nàng, cười nói: "Ngươi yên tâm, thân thể này phần lớn vẫn là do nàng khống chế, ta chỉ nhân lúc nàng thư giãn đi ra ngoài dạo, nhìn xem Bạch Long để lại dấu răng trên người nàng là cái dạng gì, cũng không được bao lâu."

Thanh Quân chống đầu, "A" một tiếng: "Nàng sắp tỉnh rồi."

Thanh Quân đột nhiên nhìn về phía nàng, đôi mắt hơi nghiêng, mị nhãn như tơ, cười nói: "Ngươi cũng sẽ không muốn giằng co với nàng mãi chứ."

"Cái gì?"

"Ta giúp ngươi, coi như quà gặp mặt tổ tiên đưa cho ngươi."

Chung Mị Sơ vẫn chưa dư vị lại ý của lời nàng nói, Thanh Quân đột nhiên ra tay, nắm lấy một đôi sừng của nàng, đè nàng xuống giường.

Chung Mị Sơ: "..."

Mí mắt Thanh Quân rũ xuống, như buồn ngủ hôn mê, một lúc sau lại mở ra, giống như lúc vừa mới tỉnh lại, ánh mắt mê mang, chậm rãi khôi phục thanh minh.

Chung Mị Sơ cau mày, thử gọi: "A Man?"

Cố Phù Du sững sờ nhìn người dưới thân, nhất thời không kịp phản ứng, là mơ sao? Đương nhiên không phải, nhưng tại sao nàng lại ở trong phòng Chung Mị Sơ, còn nắm sừng rồng của Chung Mị Sơ?!

Cố Phù Du kinh hãi trợn to hai mắt, tựa như phỏng tay, rút tay về như bị điện giật: "Sư tỷ? Tại sao ta lại ở đây."

Chung Mị Sơ nói: "Ta cũng không biết, lúc ta muốn đi ngủ thì ngươi xông vào..." Chung Mị Sơ khẽ hừ một tiếng bởi vì Cố Phù Du lui lại. Gương mặt Cố Phù Du ửng hồng, may mà là ban đêm, không nhìn rõ.

Chung Mị Sơ liếc mắt nhìn nàng, tựa như oán giận, sâu xa nói: "A Man, ngươi đã đọc qua《 Bác Vật Chí 》."

Một đạo sấm sét vang lên trong đầu Cố Phù Du, sau một lúc không thể nhúc nhích. Nàng đương nhiên biết ý tứ của Chung Mị Sơ, bên trong《 Bác Vật Chí 》ghi chép lại, xoa xoa sừng rồng, đó là hành vi tìm phối ngẫu. Thứ này không phải có thể tùy tiện sờ.

Cố Phù Du: "..."

Chung Mị Sơ thấy bộ dạng này của nàng, biết nàng đã hiểu, quay đầu đi, nằm nghiêng, dáng dấp bị khinh bạc. Cố Phù Du vừa hoảng vừa mờ mịt, tâm giống như bị mèo cào: "Chung sư tỷ, ta không phải cố ý, ta không biết tại sao sẽ, ta không nhớ..."

Cố Phù Du nhẹ giọng nói: "Chung sư tỷ, xin lỗi."

Thái độ xin lỗi của Cố Phù Du thành khẩn, đã lâu chưa nghe thấy nàng xin lỗi như vậy. Chung Mị Sơ một chút vui cũng không có, trong lòng thở dài một hơi.

Yểm Nhĩ Linh vang lên hai tiếng. Cố Phù Du quay đầu nhìn, nói: "Yểm Nhĩ Linh? Tại sao lại ở đây?"

Chung Mị Sơ nói: "Ta lấy ra, nó nhận ngươi làm chủ, ngươi có nhớ không?"

Cố Phù Du lắc lắc đầu, nhíu mày, trong lòng suy tư, sao một chút ký ức cũng không có. Chung Mị Sơ nói: "Ngươi uống rượu?"

Cố Phù Du nói: "Một chút."

Chung Mị Sơ vẻ mặt hiểu rõ. Cố Phù Du cũng bắt đầu tự hoài nghi bản thân, chẳng lẽ là uống rượu hỏng việc? Nhưng tửu lượng của nàng cũng không có kém như vậy, không đến nỗi một chút rượu mơ xanh cũng uống không được.

Mặt mày của Chung Mị Sơ hiện ra một chút mệt mỏi, ánh trăng chiếu nghiêng vào, phủ thêm một tầng ánh bạc lên người nàng. Cố Phù Du nói: "Chung sư tỷ, tỷ nghỉ ngơi đi, ta trở về."

Cố Phù Du đứng dậy, Yểm Nhĩ Linh dán lấy nàng, nàng đi ra ngoài, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện xảy ra sau khi "say rượu", cũng có chút ý che giấu hoảng loạn, chạy trốn.

"A Man."

Cố Phù Du quay đầu lại. Chung Mị Sơ đang nhìn nàng.

"Sao vậy?" Có chút chột dạ.

"Ta không ngủ được."

"..."

"Xướng cho ta nghe khúc hát ru của thành Tiêu Dao đi."

Biểu tình của Cố Phù Du ẩn ở trong bóng tối, tối tăm không rõ.

"Không muốn sao?"

Cố Phù Du đi tới, ngồi xuống bên cạnh giường: "Không phải, ta chỉ là... có chút quên mất, để ta suy nghĩ một chút."

Cách một hồi lâu, Cố Phù Du mới nhẹ nhàng xướng lên. Chung Mị Sơ nằm nghiêng về phía nàng, nhìn nàng một lúc lâu, vươn tay ra, đến gần từng chút một, nắm chặt lấy cổ tay nàng.