Kiến Long

Chương 127: Cưới ta




Nửa ngày sau, Cố Phù Du quay lại, cầm trên tay một chồng hồng thư dát vàng.

Chung Mị Sơ đang nhẹ gảy một khúc đàn, giai điệu du dương, tay áo trắng mềm mại rũ xuống đung đưa qua lại, chạm vào trái tim Cố Phù Du.

Khi Chung Mị Sơ câu gảy đàn, chợt cảm nhận được một lực kéo. Cố Phù Du kéo lấy tay áo của nàng.

Chung Mị Sơ nhìn nàng, cười nói: "Làm gì vậy?"

Cố Phù Du ngồi xổm xuống. Chung Mị Sơ cho rằng nàng muốn ngồi xuống dựa vào mình, hơi dịch qua một bên. Ai biết Cố Phù Du không buông tay: "Đừng cử động."

Cố Phù Du đẩy án thư ra bên ngoài, chen qua khe hở, ngồi ở địa phương nhỏ ở giữa án thư và Chung Mị Sơ, vị trí chật hẹp chen chúc, vải áo mềm mại bị đè ép đến mức tận cùng nhưng vẫn không có chỗ cho nàng dung thân, ngay cả thân thể dưới y phục cũng dính chặt vào một chỗ.

Từ sau khi Chung Mị Sơ tỉnh lại, nàng trở thành cây tơ hồng quấn quanh thân rồng.

Cảnh tượng khi triệu hoán Chung Mị Sơ từ trong phong ấn ra quá sâu sắc, máu tươi đầy trời trở thành màu sắc không thể xóa nhòa trong trí nhớ của nàng, những vết thương được khâu lại bằng kim, sinh lợi yếu ớt, làm cho nàng cảm thấy đây chính là một chút liên hệ cuối cùng với Chung Mị Sơ, chỉ lo một lần hoảng thần thì sẽ đứt đoạn mất.

Người đang ở trước mặt trở nên hư ảo không chân thật. Lo lắng kéo dài quá lâu như vậy, cho đến bây giờ còn chưa hoàn hồn lại, vẫn cứ sợ người này vừa đụng vào sẽ vỡ vụn, sợ trải qua muôn vàn nguy hiểm, phía trước chính là đại lộ thênh thang, kết cục giống như thoại bản, là ảo mộng mà mình dùng để trốn tránh hiện thực, sợ vừa tỉnh lại, là bỏ lỡ cơ hội, là hối hận cả đời, cho dù ở nhân gian, cũng như rơi vào địa ngục vô gián.

Nàng muốn dựa vào bên cạnh người này, tìm kiếm cảm giác chân thật.

Là sợ được rồi lại mất, cũng là do chiếm hữu dục thức tỉnh bùng nổ quấy phá sau khi mơ thấy kết cục của Thanh Quân và Đế Ất.

Chung Mị Sơ đã không còn cảm thấy kinh ngạc với sự dính người này của Cố Phù Du, mặc cho nàng làm: "Ngươi đã dặn dò Viên Sơn xong?"

Cố Phù Du ngồi xuống chỗ của mình, đáp: "Ta đã phái nó đi ra ngoài, kế tiếp chính là có trò hay để xem."

Ánh mắt Chung Mị Sơ chú ý đến một đống đồi đỏ bên cạnh, hỏi: "Đây là cái gì?"

Cố Phù Du tiện tay cầm một tấm lên: "Khi đến, Phong Tuế và Tiêu Trung Đình giao cho ta."

Cố Phù Du ngửa đầu ra sau, ngẩng đầu nhìn, tay hơi giơ lên, cười híp mắt nói: "Sinh thần bát tự và thư mời."

Lông mày Chung Mị Sơ nhíu lại rất nhỏ: "Thư mời? Cho ngươi?"

Cố Phù Du nhướng mày: "Không phải cho ta thì còn có thể cho ai."

Tuy rằng nàng đã dặn dò Tiêu Trung Đình phân phó xuống, nàng đã bị người đóng dấu rồi, nhưng luôn có người chưa từ bỏ ý định, cũng không biết là cảm thấy đó là lời nói qua loa lấy lệ của Cố Phù Du, hay là cảm thấy Cố Phù Du ba lòng hai ý, lả lơi ong bướm.

Cố Phù Du mở những sinh thần bát tự kia ra xem, nói với Chung Mị Sơ: "Bệ hạ, hiện tại ta chính là nhân vật nóng đến bỏng tay, thanh niên tuấn kiệt trong lòng yêu mến."

Nhớ năm đó, Cố Phù Du nàng thanh danh cố chấp kiêu căng cùng tư chất tầm thường, không biết đã bóp ch.ết tâm tư cầu thân của bao nhiêu thế gia từ trong trứng nước.

Bây giờ được một phen cảm nhận được tư vị được săn đón này, tuy tính tình từ lâu đã khác đi nhiều, nhưng vẫn là như trước kia, coi đây là một trò khôi hài, tất cả chỉ là lòng mua vui.

Cố Phù Du nhặt vài tấm, dựa vào người Chung Mị Sơ, nói: "Trần gia, Phó gia, Tiêu gia, hình như là dòng bên, còn có chút quan hệ với Tiêu Trung Đình, thảo nào Tiêu Trung Đình muốn nói lại thôi, thì ra là xấu hổ, sợ là gương mặt già nua đó cũng không biết giấu đi đâu..." Cố Phù Du xem lướt qua, tiện tay ném một tấm, thư mời đỏ tươi rơi đầy đất, bỏ như giấy vụn.

Bỗng nhiên nhặt được một tấm có chút không giống. Cố Phù Du đọc lên, hóa ra không phải là thư mời, mà là thư tình: "Thấy y một mặt, thất huyền cầm vô tâm gảy, thư từ không thể truyền, tơ tình nhiễu tâm lâu ngày, tương tư lao hình, dư tự mới biết sơ đức bạc, khó xứng phối tông chủ phương tư, nhưng..."

Chung Mị Sơ thanh âm bình thản, cứng rắn cắt đứt: "Đã biết không xứng, còn nói nhiều như vậy làm gì."

Cố Phù Du đặt thư tình này lên sống mũi, cắn m.ôi dưới, ức chế ý cười sắp tràn ra khỏi miệng, một lúc lâu sau, hoãn một chút, hắng giọng: "Chẳng lẽ còn không thể ngẫm lại sao?"

Nàng đúng là có thể lĩnh hội loại tâm tình này. Dù sao ngày đó nàng triệu hoán Chung Mị Sơ, chả lẽ còn không phải là không xứng sao, thấy rõ không xứng, cũng muốn mà.

Chung Mị Sơ hồi lâu không nói gì. Khi Cố Phù Du không có được câu trả lời, ngẩng đầu lên nhìn nàng. Chung Mị Sơ đứng dậy, rời đi. Sau lưng Cố Phù Du không còn chỗ để dựa vào, nằm ngửa xuống.

Nàng chống khuỷu tay ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài, bóng người Chung Mị Sơ đón lấy ánh sáng: "Chung Mị Sơ!"

Cố Phù Du ngồi dậy, khẽ mỉm cười: "Thư mời của ngươi khi nào đưa tới?"

Bước chân Chung Mị Sơ dừng lại, quay đầu.

Đúng như dự đoán, kinh ngạc nhìn nàng.

Cố Phù Du đứng dậy, nói với nàng: "Chung Mị Sơ."

"Cưới ta."

Nàng cười nói: "Ngươi cưới ta có được không."

Người đứng đối diện khẽ nhếch môi, không có trả lời, vẫn là biểu tình kinh ngạc đó, vẫn không nhúc nhích. Cố Phù Du cảm thấy nàng giống như sư tử đá ngồi xổm ở ngoài cửa.

Chung Mị Sơ im lặng lâu hơn nàng tưởng, nàng đoán được Chung Mị Sơ sẽ có một khoảng ngạc nhiên như vậy, thời gian trở tay không kịp, thậm chí nàng còn nghĩ kỹ rất nhiều lời để giảm bớt bất an khi chờ đợi này. Nàng đi về phía Chung Mị Sơ, cười nói: "Long tộc các ngươi giàu nứt đố đổ vách, nếu ta vẫn là người chưởng đà của Nam Châu, ta sẽ cầu hôn với ngươi, để ngươi gả cho ta, dùng Nam Châu đến làm sính lễ, có lẽ có thể miễn cưỡng coi như vừa mắt lão tộc trưởng. Thế nhưng bây giờ ta không có đồng nào, của cải của ta chỉ có một thành Tiêu Dao nho nhỏ, chỉ có thể làm của hồi môn..."

Cố Phù Du đứng trước mặt nàng, nói: "Sau này ta sẽ đối xử tốt với ngươi, chuyện gì ta cũng đều nghe ngươi. Ta muốn ngươi ở bên cạnh ta, nhìn ta, vẫn luôn nhìn ta. Ngươi cắn ta rồi, phải chịu trách nhiệm với ta..."

Nước mắt tràn mi, Chung Mị Sơ chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nàng nhẹ nhàng lấy tay che lại lông mi.

Chuyện cũ năm xưa như gió nổi lên, nỗi lòng lại khó có thể bình tĩnh.

Người trẻ tuổi quá đơn thuần, lời nói khi say cũng coi như thật. Trải qua thế tục hỗn loạn, sinh ly tử biệt mới hiểu được, thì ra là bản thân mình ngây thơ, chưa trải qua thế sự, quá dễ tin người.

Cố Phù Du thấy nàng lặng lẽ rơi lệ, trái tim nhói lên, sắc mặt trắng bệch, Chung Mị Sơ thật sự đặt những lời đó ở trong lòng, nhớ đến tận bây giờ.

Đau lòng không chịu nổi.

Cố Phù Du vu.ốt ve gương mặt nàng: "Sẽ không quên, cũng sẽ không bao giờ quên."

Chung Mị Sơ ngước mắt lên, dáng vẻ rưng rưng muốn khóc. Trái tim Cố Phù Du đột nhiên run lên, nàng bỗng nhiên hiểu được lần trước ở trong linh động, khi Chung Mị Sơ nhìn nàng là tâm tình như thế nào.

Chung Mị Sơ, càng mềm mại, càng có thể thương. Có lẽ là bình thường cường đại, kiên cố không thể phá vỡ, mới làm cho dáng dấp vào giờ phút này càng bắt được lòng người.

Cố Phù Du bị chia thành hai nửa, một nửa thương tiếc, nguyện ý dùng giọng nói êm ái nhất, thái độ dịu dàng nhất đến xoa dịu đau xót trong lòng nàng, cho nàng ấm áp, một nửa tà tứ, mong nàng rơi lệ, mong nàng mềm mại yếu ớt, muốn ngắm nhìn phong thái càng ngổn ngang, càng yếu ớt của nàng.

Cố Phù Du tiến lại gần, hôn lên giọt nước mắt nơi khóe miệng Chung Mị Sơ, một đường hôn lên, hôn lên đôi mắt Chung Mị Sơ.

Chung Mị Sơ rốt cuộc lên tiếng, khàn giọng: "A Man."

Ánh mắt hai người chạm nhau, không cầm lòng nổi, hôn lên một nơi.

Cố Phù Du đỡ lấy đầu Chung Mị Sơ, ngón tay cái vô tình lướt qua lỗ tai nàng, Chung Mị Sơ run lên, hé miệng, càng thâm nhập, càng ấm áp, càng là lúc tình nồng nàn thì yêu thương càng lên men.

Hai người ngã xuống đất. Tay phải Cố Phù Du đan vào tay nàng, để ở phía trên. Cố Phù Du ngồi dậy, nhìn xuống nàng, nhìn đôi mắt vàng đó, phảng phất như mình đang ở trong dòng suối nơi khe núi giữa mùa hạ, cách dòng suối trong suốt đó, nhìn thấy đôi mắt này, làn nước gợn sóng, là nước trong trái tim xao động.

Cố Phù Du nói: "Bệ hạ..." Có ai từng nói rằng ngươi khóc trông rất đẹp, làm cho người ta đau lòng, thế nhưng đẹp, đẹp rung động lòng người.

"Có ai từng đối diện với người như vậy chưa?"

Từ sau chuyện linh động nàng đã nghĩ đến, Chung Mị Sơ quyền cao chức trọng, tu vi nghịch thiên, dung mạo thanh tú, nên có bao nhiêu người muốn vị trí vương phu này, mặc dù Chung Mị Sơ thanh tâm, không để dục vọ.ng lấn át lý trí, nhưng không ngăn được dục vọ.ng của người khác bành trướng, muốn phá trời, muốn nàng.

Không nói đến người khác, đổi lại là nàng, nàng cũng muốn hạ chút dược, lừa người lên giường.

Nhiều năm như vậy, Chung Mị Sơ có lẽ có thu nhận một hai người nhìn vừa mắt, cũng là chuyện thường tình của rồng.

"Chưa từng."

Hai chữ, lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Cố Phù Du dùng ngón tay cái v.uốt ve môi dưới của Chung Mị Sơ, nhẹ nhàng tách môi nàng ra, cúi xuống hôn nàng.

Trong phòng hương thơm nồng nàn ngào ngạt, làn sương thơm kia phảng phất như lại dày đặc, khiến người mê say.

Trong lúc mơ hồ, Chung Mị Sơ dường như ngửi được mùi hương trước đây, ngọt ngào, dụ dỗ người ta muốn ăn. Vạn vật như thật như ảo, thân thể mềm mại, bồng bềnh, chỉ có cảm tình là nặng trĩu, những cố chấp, đau xót, sợ hãi, yêu thương, tiếc nuối đều quyện vào nhau, trở thành dục vọ.ng vô biên vô bờ.

Trong phòng như bốn mùa luân chuyển, tựa như đóa hoa yêu kiều mùa xuân, mùi thơm ngào ngạt bên trong nhụy h0a tản ra, tựa như nhiệt huyết sôi trào mùa hạ, hỏa diễm thiêu người, đều đã kịch liệt, tựa như cây sai trĩu quả mùa thu, tươi mới mọng nước, tựa như tuyết phủ đầy đất mùa đông, hoa mận đỏ rơi xuống.

Bầu trời đã chuyển thành màu xanh như vỏ cua, hơi ẩm ngưng tụ, giọt sương óng ánh rơi xuống phần cuối hoa ngọc lan, muốn rơi lại chưa rơi.

Ánh mặt trời chiếu vào xuyên qua cửa sổ, người nằm sấp chưa mở mắt đã r.ên rỉ.

Cố Phù Du nửa đè lên người Chung Mị Sơ, làm một nửa chăn bông cho Chung Mị Sơ, nàng vừa động đậy, Chung Mị Sơ cũng tỉnh rồi, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt này giống như nắng sớm, ấm áp nhu hòa, yêu thương phủ lên người nàng.

Cố Phù Du ngồi dậy, vừa thấy áo trong nửa buộc, cổ áo lỏng lẻo, nàng vén tóc ở đầu vai lên, sờ sờ dấu răng trên vai.

Tuy rằng Long tộc hứng khởi, thích cắn người, không đau, kíc.h thích hứng thú, dấu ấn chỉ có thể có một cái, nhưng dấu ấn đó chỉ một cũng đã đủ rồi.

Cố Phù Du có hơi hâm mộ, nàng cũng muốn đóng dấu lên người Chung Mị Sơ.

Tại sao không có răng như Long tộc.

Cố Phù Du như mãnh hổ vồ tới, nhào lên người Chung Mị Sơ. Chung Mị Sơ cười nói: "Làm gì đó?"

Cố Phù Du cắ.n vào cổ họng của Chung Mị Sơ, cho dù là người hay thú, nơi này đều là mạch máu, sẽ không để ai bắt lấy được. Chung Mị Sơ lại không có động tác, mặc cho nàng làm.

Cố Phù Du nhẹ nhàng cắn, đáng tiếc coi như nàng cắn mạnh hơn, cũng sẽ không để lại ấn, mạnh hơn nữa, vảy rồng sẽ trồi lên, thế nhưng nàng có thể dễ như trở bàn tay cắ.n vào cổ họng Chung Mị Sơ như vậy, đã là rất thỏa mãn, một loại tuyên bố chủ quyền công khai, biểu lộ hành vi chiếm hữu. Thử hỏi trên thế gian này còn có ai có thể ngậm cổ họng Long Vương như vậy.

Chung Mị Sơ bị nàng cắn ngứa, cười nhạt thành tiếng, ngậm miệng lại, phát ra tiếng từ xoang mũi.

Cố Phù Du có thể cảm nhận được xao động khó chịu dưới răng. Nàng nhả ra, hơi nâng lên, ánh mắt thoáng nhìn, nhìn thấy một vết sẹo từ dưới cổ đến xương vai, còn chưa mờ đi, bởi vì bị Thanh Mạn dùng sợi tơ khâu lại, trên vết sẹo dọc còn có mấy vết sẹo nhỏ vắt ngang, giống như sâu ăn thịt, không khó coi, tất cả mọi thứ trên người Chung Mị Sơ, nàng đều có thể tiếp thu, thế nhưng đối với thứ này, nàng căm hận.

Cố Phù Du nhẹ nhàng liế.m láp vết sẹo này, vốn là xuất phát từ thương tiếc, lại khiến cho Chung Mị Sơ hô hấp rối loạn.

Chung Mị Sơ nhắm mắt lại, Cố Phù Du không dừng, nàng mở mắt ra, ánh mắt dần sâu, tay đặt lên eo Cố Phù Du, bắt đầu khẽ vuốt.

Cố Phù Du cả người run lên như điện giật, nhột đến bật cười, bò lên người Chung Mị Sơ, lúc này mới bắt gặp ánh mắt của Chung Mị Sơ, nàng không tự giác nuốt nước miếng, lăn sang một bên, cách xa xa Chung Mị Sơ: "Ta không làm loạn, không làm loạn."

Chung Mị Sơ: "..."

Cố Phù Du nói: "Phong Tuế bọn họ lát nữa liền đến rồi."

"Bọn họ đến làm gì?"

"Thông báo cho bọn họ chuyện giải trừ khế ước nô lệ, hôm qua vừa nói xong."

"..."

...