Kiến Long

Chương 105: Phiên ngoại 2




Mây đen lóe lên một tầng bạch quang, sấm sét bổ thẳng xuống Chu Lăng đoạn đài, mặc dù chỉ là Kim Đan tấn lôi kiếp Nguyên Anh, mọi người cũng không dám khinh thường, lôi kiếp thứ này, người tu đạo là có thể ít dính liền ít dính.

Người của các Tiên Tông vội vàng tránh đi.

Bạch Long bị một đạo lôi đình đánh vào giữa sống lưng, ngã trên đoạn đài. Lúc trước bị Hỏa Vân Giao cắn xé, vảy bị vồ xuống chưa mọc ra lại, lôi đình dày như cổ tay phân tán, lôi đình thật nhỏ co giật trên thân rồng, thịt mới mọc lên ở nơi không vảy đã chảy máu.

Vuốt rồng chống lên ngọc thạch trên đài, đầu ngón tay sắc nhọn cào ra dấu vết trên tường vân màu vàng, Bạch Long đột nhiên ngẩng đầu lên trời gầm thét.

Tiếng rồng ngâm thê lương, lại bị một tiếng sấm lấn át, một đạo lôi kiếp khác bổ xuống phần đuôi của Bạch Long, lôi đình như một thanh kiếm sắc bén, mặc dù móng vuốt của Bạch Long được bao phủ bởi vảy, nhưng cũng bị bổ ra một vết thương, máu thịt ở giữa cháy sém, máu rồng chảy xuôi.

Bạch Long đau ngâm không ngừng, mắt vàng ửng hồng, hiện ra màu cam quỷ dị, nàng đã đến trước bậc thang, vuốt rồng ấn lên bậc thang, hàn băng lan rộng, nàng chậm rãi đến gần Tả Thái Tuế đang ngồi ở trên vị trí tông chủ, như dã thú thăm dò tiếp cận con mồi.

Tả Nhạc Chi và Tả Thanh Phong vẫn cứ đứng ở hai bên trái phải bậc thang, Tả Thái Tuế thản nhiên ngồi ở trên vị trí tông chủ.

Một đạo lôi đình bổ xuống, đánh lên người Bạch Long phân tán, tựa như một một tấm lưới điện bao nàng lại, muốn đè nàng xuống đất.

Bạch Long rít lên, bỗng nhiên đứng dậy, dòng điện tứ tán. Tả Nhạc Chi và Tả Thanh Phong đồng thời ra tay, chặn lại dòng điện.

Ngay lúc này, Bạch Long nhảy lên, đột nhiên cắn về phía Tả Thái Tuế, răng nanh mở ra, lý trí lạc lối, chỉ còn lại bản năng của dã thú.

Tả Thái Tuế không đứng dậy, khẽ nâng tay phải lên, ngón tay một điểm. Trên người Bạch Long giống như bị một ngọn núi lớn đè xuố.ng, ầm ầm ngã xuống bậc thang, trên bậc thang đều đã xuất hiện vết nứt.

Bạch Long giãy giụa muốn đứng lên, tiếng gầm càng ngày càng dữ dội sắc nhọn.

Tả Thái Tuế nhấc mí mắt lên, liếc liếc Đế Tuấn, rút tay về.

Bạch Long đứng dậy, lại lần nữa xông lên.

Hai huynh đệ Tả Nhạc Chi phối hợp ăn ý, hai bên trái phải, tơ hồng trong tay áo Tả Nhạc Chi bắn nhanh ra, như mạng nhện, cuốn lấy cả người Bạch Long, Tả Thanh Phong lấy hãn đao ra, xoay chuôi đao, cầm ngược hãn đao, dùng sống đao đánh một đòn toàn lực vào Bạch Long, đánh nàng xuống bậc thang.

Đế Tuấn bực bội nắm râu ở trên cằm. Thuộc hạ bên cạnh nói: "Bệ hạ, lại tiếp tục, điện hạ sợ là."

Đế Tuấn lạnh lùng nói: "Bổn vương không mù!"

Đông Ly không ngăn cản Chung Mị Sơ được, cũng không đấu lại đám người Tả Nhạc Chi, chỉ có thể cầu viện Đế Tuấn, nói: "Bệ hạ, vết thương của nàng còn chưa lành, bây giờ nàng còn có lôi kiếp, lại không ngăn cản, bị nàng dằn vặt thêm, tổn thương càng thêm tổn thương, cho dù cứu về, sợ là có ám tật khó chữa."

Đế Tuấn nặng nề thở dài một hơi, hắn làm sao không nhìn ra.

Hắn còn nhìn ra nhiều hơn.

Hắn còn nhìn ra nha đầu này đau đớn muốn chết, sinh lòng muốn chết.

Thật là vô dụng, chuyện có bao lớn, muốn chết muốn sống!

Đế Tuấn lại tức giận thở dài một hơi, trầm ngâm suy nghĩ, nha đầu này không thích Long tộc, sư môn đã diệt, lại muốn chết muốn sống, quá không ổn.

Ngăn được người khác tổn thương nàng, không ngăn được bản thân nàng tìm chết.

Phải nghĩ ra một cách mới tốt.

Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Long bên kia đã bò dậy, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, chảy xuôi không dứt.

Trên trời súc tích lôi đình tiếp theo, bạch quang rọi sáng cả tầng mây.

Bạch Long cáu giận không thôi, lôi đình giáng xuống, nàng lao về phía lôi đình, gầm lên chính diện đón lấy.

Tiếng rồng ngâm cùng với tiếng sấm nổ đan chéo vào nhau, Bạch Long phá tan lôi đình, bản thân cũng rơi xuống.

Mây mù tan đi, Chung Mị Sơ vô ý thức đổi về nhân thân, bạch y rất nhanh hóa thành hồng y, chỉ còn lại một ít nơi có chút trắng tinh, nhưng cũng nhanh chóng điêu tàn giống như bông tuyết trắng kia.

Mũi chân Đế Tuấn một điểm, bay về phía trước, tiếp được nàng.

Độ xong lôi kiếp, mây dông trên bầu trời tan đi, bầu trời quang đãng lại xuất hiện.

Đế Tuấn cúi đầu nhìn Chung Mị Sơ. Trên cằm Chung Mị Sơ bê bết máu, bên trong hai lỗ tai cũng chảy máu, hai mắt mở to, ánh mắt tan rã.

Đế Tuấn cũng không biết là nàng bị thương nặng, hay là bị lôi kiếp bổ đến choáng váng.

Đế Tuấn lay lay nàng, ôm nàng vào trong lòng ng.ực, ghét bỏ nói: "Không có đầu óc."

Xoay người lại đi về phía bên ngoài của Chu Lăng đoạn đài.

Tả Thái Tuế bỗng nhiên đứng dậy, Kỳ Lân Tủy bị hủy, trên Chu Lăng đoạn đài lại trình diễn một trò khôi hài như thế, tâm tình mọi người không tốt đẹp lắm: "Bệ hạ muốn đi rồi?"

Đế Tuấn quay đầu lại liếc hắn, hỏi: "Làm sao, tông chủ muốn giữ ta lại uống trà à?"

Tả Thái Tuế đứng dậy, bước xuống bậc thang, giơ tay lên: "Bệ hạ nhìn xem xung quanh."

"Ai Độ Kiếp không phải như thế."

Tả Thái Tuế chắp hai tay sau lưng, nhìn Đế Tuấn không nói gì.

Đế Tuấn làm như đột nhiên tỉnh ngộ, nói: "Ồ, bổn vương hiểu rồi, chư vị là muốn chúc mừng tôn nữ của bổn vương tu vi lên cấp có phải không, câu từ khích lệ thì không cần, tôn nữ này của bổn vương bây giờ cũng không biết có nghe hay nhìn thấy không, quà cảm ơn bổn vương có thể nhận thay nàng."

Người của Bích Lạc Tông cười lạnh một tiếng: "Bệ hạ cần gì giả bộ hồ đồ, mặc dù ngươi là Tứ Hải long chủ cao quý, nhưng đây dù sao cũng là địa bàn của người ta, nếu như người nào cũng như nàng, đến thánh địa của tông môn giương oai một phen, lại quang minh chính đại đi ra ngoài, uy nghiêm của tông môn ở nơi nào, làm sao ngự dưới, làm sao lập uy."

Đế Tuấn bỗng nhiên chuyển ánh mắt qua trên mặt người này, hai mắt trừng hắn, ngưng tiếng nói: "Nàng không phải người nào, nàng là Long tộc điện hạ, Tứ Hải long chủ tương lai."

"Nếu các ngươi muốn hiểu, bổn vương đơn giản nói rõ với các ngươi." Sắc trời đột nhiên tối sầm lại, thân thể Đế Tuấn hoảng hốt càng ngày càng cao, mọi người tựa như ngước nhìn một ngọn núi cao, thanh âm kia ù ù, đinh tai nhức óc: "Các ngươi có tâm tư gì, bổn vương rõ ràng. Năm châu bốn biển một vùng lớn như vậy, địa phương của ngươi nhiều, đương nhiên có địa phương của người khác thiếu. Địa giới Long tộc trăm triệu năm chưa thay đổi, cũng không phải là sợ ai, co đầu rút cổ ở bên trong địa giới không ra, mới bảo vệ được địa bàn hoàn chỉnh. Các ngươi có người muốn mở rộng bản đồ sao, giỏi, giỏi thật sự, người của Long tộc cũng muốn thả lỏng gân cốt, bốn châu cùng nhau đến thì lại thế nào? Đừng nói hôm nay Kỳ Lân Tủy bị hủy, Kỳ Lân Tủy chưa hủy thì thật sự cho rằng các ngươi có thể san bằng thiên hạ sao. Ngẫm lại Đan Huyệt Sơn ở Trung Châu, đứng đầu toàn sơn còn nhìn xuống chúng sơn đây, Thanh Loan tộc nhãi con kia nghe được chuyện đồ bỏ Kỳ Lân Tủy này, chỉ sợ còn phấn khích hơn Long tộc."

"Bổn vương không thích các ngươi giấu giấu giếm giếm như vậy, loanh quanh lòng vòng, phải hiểu, chính là trên đời này, năm châu bốn biển, đều có thể vô cùng náo nhiệt một lần!"

Người Bích Lạc Tông khẽ biến sắc, im tiếng. Lời của Đế Tuấn không khác nào tuyên chiến, một Long tộc, Tứ Tông không phải không đối phó được, chỉ sợ là Thanh Loan tộc và Long tộc vứt bỏ hiềm khích lúc trước, cùng chung kẻ địch. Thế lực hai bên đại chiến, cho dù kết quả như thế nào, tất là sinh linh đồ thán, tiên đạo ngã xuống, sẽ thành vết thương của Tu Tiên giới.

Cho nên, người Bích Lạc Tông là trưởng lão cao quý, nhưng cũng không dám nói tiếp.

Người Khiển Vân Tông nãy giờ vẫn luôn yên lặng không nói, bỗng nhiên đi ra, khom người thi lễ, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, bớt giận."

Người đến từ mỗi tông đều là trưởng lão, chỉ có người Khiển Vân Tông đến chính là tông chủ một tông, Niên Hoa.

Đế Tuấn hừ lạnh một tiếng.

"Khi các tộc đồng thời đại chiến, tất là sinh linh đồ thán, tiếng kêu than dậy cả đất trời, linh mạch trong hoàn vũ sẽ bị tổn hại, không biết sẽ mất bao nhiêu năm để chữa trị, bệ hạ là tộc trưởng cao quý của một tộc, đương nhiên không muốn nhìn thấy kết quả như vậy. Chúng ta cũng không muốn nhìn thấy kết quả này.

Đế Tuấn châm chọc mỉa mai: "Không muốn? Ta thấy Hư Linh Tông trên Nam Châu làm ồn ào cũng thật náo nhiệt."

Niên Hoa quay đầu lại nhìn thoáng qua Tả Thái Tuế, cười cười: "Mọi người tự quét tuyết trước cửa. Khiển Vân Tông chỉ quản được một Bắc Châu, Bắc Châu nguyện thiên hạ thái bình."

Đế Tuấn nói: "Hóa ra bốn châu cũng không phải bền chắc như thép."

Niên Hoa không tiếp lời hắn, chỉ nói: "Nói vậy vị trưởng lão đó cũng không phải khiêu khích uy nghiêm của bệ hạ, càng không vì tuyên chiến, chỉ là cho dù đi đến nơi nào, người làm khách có lễ nghi của người làm khách, cũng không thể nói đến là đến, nói đi là đi."

Đế Tuấn cười nhạo một tiếng, lại gật đầu, trong miệng nói: "Nói được cực kỳ." Hắn hất cầm sang một bên, thủ hạ đưa lên một hộp gấm, mở ra, chính là Đông Hải linh châu.

Nói trân quý, đối với môn phái nhỏ đương nhiên là trân quý, đối với Tứ Tiên Tông mà nói, không đau không ngứa.

Đế Tuấn nói: "Quà tới nhà của Long tộc, ăn mừng chư vị tìm được trân bảo."

"Cáo từ!" Đế Tuấn ôm Chung Mị Sơ, mang theo một đoàn người nghênh ngang rời đi, âm thanh to lớn, từ nơi xa truyền đến: "Nếu các vị muốn đến Bồng Lai Cung bái phỏng, bổn vương hoan nghênh, không cần mang lễ, Đông Hải không thiếu chút đồ này!"

Tả Thái Tuế mặt lạnh nhìn linh châu, linh châu có hào quang xán lạn bao nhiêu, liền đâm nhói mắt hắn bấy nhiêu.

Ăn mừng tìm được trân bảo? Đúng là châm chọc thật lớn, trân bảo này bây giờ chính là một vũng máu nát.

Thậm chí còn không bằng một vũng máu nát. Máu độc do Cố Phù Du hóa thành trộn lẫn với máu rồng, không nhận rõ ai là ai, đã kết vảy, lại có lôi đình dồn dập, sớm đã bị đập thành một đoàn cháy đen.

Nhưng có người khác ở đây, còn phải điều tra cái chết bí ẩn của Cố Phù Du, trấn an người của Tam Tông còn lại, Tả Thái Tuế không có cách nào tức giận, chỉ có thể nén giận, lạnh lùng nói: "Thu hồi đi."

Sau khi Đế Tuấn mang theo Chung Mị Sơ ra khỏi Tam Thập Tam Trọng Thiên, Chung Mị Sơ đã hoàn toàn ngất đi. Dọc đường đi chưa từng tỉnh lại, cho đến khi trở về Bồng Lai Cung.

Ngày hôm đó, khi Đông Ly đổi dược cho nàng thì Chung Mị Sơ tựa như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, như người chết đuối, hoảng loạn nắm lấy cánh tay trước mặt, tựa như bắt được khúc gỗ nổi.

Đông Ly trấn an nàng. Nàng nói: "Đông Ly, Đông Ly, ta có một giấc mơ."

"Bọn họ hóa thành tro bụi, ta không bắt được. Đông Ly, ta không giữ lại được gì cả."

Đông Ly ngẩn ra, rưng rưng khôn kể.

"Không phải mơ." Chung Mị Sơ lẩm bẩm nói: "Không phải mơ."

Chung Mị Sơ nhíu mày, lồng ng.ực giống như bị một đoàn khí đè ép xuống, khó khăn t.hở dốc, phun ra một ngụm máu, sau đó lại ngã xuống giường.

"Mị Sơ!"

Cả người Chung Mị Sơ mồ hôi đầm đìa, liên tục ho ra máu, đến cuối cùng ho khan cũng không có sức.

Một y sư khác cả kinh nói: "Miệng vết thương của điện hạ nứt ra rồi."

Y sư vội vàng đi tìm người, có người đi lấy thuốc, có người giữ cổ tay Chung Mị Sơ, truyền linh lực vào cho nàng.

Đông Ly ngồi xổm ở bên giường, cầm khăn tay thay nàng lau vết máu trên mặt. Máu chảy vào trong tai, đọng lại ở đó.

"Mị Sơ, ngươi phải tỉnh lại, ngươi phải tỉnh lại. Ngươi phải sống, ngươi có biết hay không."

"Chưởng môn giao lệnh bài cho ngươi, đem Huyền Diệu Môn giao cho ngươi, các trưởng lão mở đường cho chúng ta, còn có Cố sư muội, nàng, nàng dùng chính mình làm thẻ đánh bạc, chúng ta mới có thể trốn thoát dưới tay Tả gia." Đông Ly nói, không nhịn được rơi lệ: "Chúng ta thật vất vả đến được đây, ngươi không thể từ bỏ. Ngươi còn rất nhiều chuyện phải làm."

"Mọi chuyện đều sẽ tốt lên."

Mọi chuyện đều sẽ tốt lên.