Hứa Khinh Ngôn không biết mình lên xe bằng cách nào, nhưng dưới khí chất mạnh mẽ của người đàn ông này, cô bình tĩnh thì chỉ có thể cố gắng duy trì sự tự nhiên, anh bảo cô lên xe, cô cứ thẳng thắn từ chối chưa chắc là lựa chọn tốt nhất, do đó liền như bây giờ, cô ngồi cạnh anh, im lặng tựa như vô hình.
"Nơi này cách trung tâm thành phố rất xa, bác sĩ Hứa tới nơi này làm gì?"
Hai tháng trước, anh đã hoàn toàn khôi phục, hiện giờ sắc mặt cũng khá hơn nhiều, tóc cũng đã cắt tỉa, rất gọn gàng, nhìn nhã nhặn, so với lúc gặp lần hoạn nạn trước tốt hơn không biết gấp mấy lần. Anh mặc một thân màu xám tro nhạt, nơi ống tay áo màu bạc xoắn lên tinh xảo, dựa lưng trên ghế ngồi, hai cái chân dài một trước một sau tùy ý để đó, từ khía cạnh người xem nhìn hoàn toàn lười biếng, cúi đầu nhìn điện thoại, một bên tùy ý hỏi cô.
Nhị gia không chú ý câu trả lời, cũng không biết hài lòng hay không.
A Báo ngồi yên ở ghế lái phụ, thỉnh thoảng lại quan sát tình huống ở phía sau, trong lòng lại có chút bất an. Lái xe là người Mỹ gốc Hoa, gọi là Mark, cũng là người của Nhị gia, lúc này cũng không nhịn được vểnh tai nghe.
Hoá ra hôm nay tình cờ họ đang cùng Nhị gia ra ngoài làm việc, A Báo đột nhiên nhìn thấy Hứa Khinh Ngôn bên đường, nhìn không biết cô đang chờ người hay bị làm sao, mang cảm giác lạnh lùng, cứ ngồi như vậy ngẩn người, có chút không giống phong cách của cô. Cùng lúc, Nhị gia cũng nhìn thấy, bất quá anh chỉ là nhìn thoáng qua liền thu lại ánh mắt về trong xe, nhưng anh không ra lệnh lái xe, tiếp tục nhìn điện thoại.
Đợi một lúc, đằng sau vẫn một mực chưa có phản ứng, A Báo đành phải nhắc nhở: "Nhị gia, ông chủ Ngô đang đợi, chúng ta liệu có cần tới không?"
Nhị gia lại thản nhiên nói: "Không vội, tôi còn có chút việc phải xử lý."
Cứ như vậy ngồi mãi trong xe nửa tiếng, Nhị gia mới phân phó rời đi, đúng lúc xe lại bị kẹt ở trên đường, dừng trước Hứa Khinh Ngôn.
Hứa Khinh Ngôn đứng đây gọi xe, nhưng lúc này sao có xe trống được. A Báo cảm thấy nữ bác sĩ này con người rất tốt, nếu không phải nhờ cô, anh ta khả năng đã cùng theo Nhị gia đi đầu thai. Đáng tiếc, A Báo không cách nào làm chủ chở cô đoạn đường.
Đúng lúc này, người phía sau lên tiếng: "Tấp vào."
Hứa Khinh Ngôn vẫn luôn dựa vào cửa xe, nghĩ hết mọi khả năng để tránh tên này càng xa càng tốt. Động tác nhỏ này của cô sao có thể thoát khỏi ánh mắt của vị Nhị gia nào đó, anh buông điện thoại, liếc mắt nhìn cô: "Bác sĩ Hứa không nên gấp gáp, thả lỏng chút, cách chỗ cô muốn tới còn khoảng nửa tiếng đồng hồ."
Giọng nói của anh có chút câm lặng khàn khàn khó tả, không khó nghe, cũng rất đặc biệt, lúc nói ra lại giống như cái giũa, chậm rãi mài mòn trong lòng Hứa Khinh Ngôn.
Dù sao cũng khá nhàn rỗi, Nhị gia liền bật chế độ nói chuyện phiếm:" Bác sĩ Hứa bình thường bận bịu lắm nhỉ, làm bác sĩ hẳn là bề bộn nhiều việc."
"Có chút."
"Khi nào thì tan làm?"
"Bình thường năm giờ rưỡi."
"Không bình thường."
"Khó mà nói."
"Ở một mình?"
Hứa Khinh Ngôn do dự một chút, nói: "Ừm."
Cô tội gì phải nói láo, dù sao anh muốn tra cái gì mà không được.
Nhị gia giả vờ bất ngờ: "Tôi còn tưởng rằng cô đã kết hôn rồi."
Giọng điệu tuỳ ý thoải mái của anh cũng không giúp cuộc đối thoại trở nên thân thiện hơn, Hứa Khinh Ngôn vốn là giữ chữ như trữ vàng, hiện tại càng có thể nói ít một chữ càng tốt, bầu không khí hiện giờ có thể dùng từ bế tắc để hình dung.
"Cô muốn đến đường Tân Hà, nhà ở đó sao?"
"Không phải."
"Vậy là đi?"
Hứa Khinh Ngôn im lặng một chút, đáp: "Ăn cơm."
Thật ra cô không đi đường Tân Hà ăn cơm, đích đến của cô cách nơi đó hai trạm xe, trực giác cô mách bảo không nên để tên đàn ông này tiếp xúc với Lăng Tiếu, dù cho xác suất rất thấp, cũng không thể xem nhẹ nguy hiểm này.
"Nơi đó cũng không có tiệm cơm nào ngon."
Anh tự mình lẩm bẩm, Hứa Khinh Ngôn không thèm trả lời.
A Báo cùng Mark liếc nhau, cũng đều tiếp tục yên lặng.
Cô không rõ anh còn nhớ lời nói lãnh đạm và lạnh lẽo lần trước hay không, anh gọi cô lên xe, không chỉ đơn giản muốn cho cô đi nhờ một đoạn đường, hẳn là có dự tính khác, chẳng lẽ. . . Nhưng cẩn thận mà nghĩ, cô thật không thể nào ngờ tới thành phố lớn như vậy mà vẫn gặp được anh, mà anh hiện tại lại đang trưng lên vẻ " chính nhân quân tử", làm cho cô không cách nào cùng anh và hắc bang tìm ra mối liên hệ nào.
Hứa Khinh Ngôn càng không ngừng phân tích tình huống trước mắt, thậm chí không nghe thấy anh đang nói gì.
"Bác sĩ Hứa?"
Nhị gia thanh âm nhàn nhạt, tay trái cầm điện thoại, vỗ nhè nhẹ vào lòng bàn tay phải, hai tay của anh lòng bàn tay nào cũng đều có mấy đường sẹo.
Cô không nghe ra thái độ của anh, nhưng A Báo biết, Nhị gia chưa từng nói lần thứ hai.
Hứa Khinh Ngôn mím môi, nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Thật có lỗi, tôi. . . Không nghe rõ."
Tầm mắt của cô rơi vào lòng bàn tay của anh, những vết sẹo này không phải cô chưa từng gặp qua, chỉ là hiện tại lần nữa nhìn thấy, vẫn là cảm thấy rùng mình. Cô lập tức thu mắt, lông mi cụp xuống, chỉ nhìn bên ngoài.
A Báo cảm thấy run lên một cái, lại nghe Nhị gia thật sự nói một lần nữa: "Tôi nói, Bác sĩ Hứa vì sao lại vào khoa tiêu hoá?"
Hứa Khinh Ngôn lúng ta lúng túng trả lời: "Ban đầu là chuyên tâm ngoại khoa, về sau mới chuyển đến khoa tiêu hóa."
Anh hiếu kỳ nói: "Vì sao?"
Bởi vì anh ấy dạ dày luôn không tốt.
Hứa Khinh Ngôn lần nữa cân nhắc, cuối cùng chỉ có thể nói: "Nghe theo sắp xếp của bệnh viện."
Nhị gia lại như đang quan sát xem lời này của cô là thật hay giả, cuối cùng, chỉ là cười thấp: "Bác sĩ Hứa tay rất đẹp, đánh đàn dương cầm sao?"
Người này thật sự là muốn đem cô trong ngoài đều đào bới sạch sẽ mới chịu bỏ qua.
Tay Hứa Khinh Ngôn thật sự đặc biệt đẹp, thậm chí so với mặt cô còn xinh đẹp hơn. Da thịt trắng nõn, ngón tay thon dài, giữa ngón tay mượt mà, móng tay bóng loáng, lúc ở trên phím đàn nhảy nhót càng phát sáng.
Hứa Khinh Ngôn từ nhỏ luyện đàn, lần đầu nhìn thấy dương cầm đã mê mệt, không giống những đứa trẻ khác nhất định phải có người lớn mỗi ngày nhìn chằm chằm mới bằng lòng tập luyện, cô cảm thấy dương cầm chính là sinh mạng khác của mình, cô ăn nói không khéo léo, liền nhờ vào tiếng đàn thể hiện ra. Cô ở lĩnh vực này thiên phú rất cao, không ngừng đạt giải thưởng, nên là mọi người đều cho rằng Hứa Khinh Ngôn tương lai nhất định có thể thi đậu học viện âm nhạc, trở thành nhà dương cầm.
Nhưng mà, con đường của mỗi người nào có thể chắc chắn kết quả, cô cuối cùng không thể thành nhà dương cầm.
"Không hề." Cô lẳng lặng nói ra hai chữ này, sắc mặt tái nhợt, không có bất kì biểu cảm nào, những ánh sáng lung linh của đường phố khắc họa trên mặt cô, yên tĩnh đến khó tả.
Sau đó một thời gian, vị gia này cứ điện thoại không ngừng, bọn họ cũng không tiếp tục thẩm vấn tra hỏi thế này nữa. Hứa Khinh Ngôn kỳ thật không muốn nghe điện thoại, ai biết được trong điện thoại anh ta có thể để lộ cơ mật gì đó, thần kinh của cô lúc nào cũng trong trạng thái căng cứng, trong lòng bàn tay nắm toàn mồ hôi.
Nhưng anh cũng không quá để ý, lúc nói điện thoại vẫn là giọng điệu không nhanh không chậm, phối thêm tiếng nói trầm thấp, mỗi câu đều mang cảm giác nhàn hạ, không giống Hứa Khinh Ngôn, nói chuyện giống như nện đá, một chữ nện được một cái hố, còn luôn luôn thẳng thắn, Lăng Tiếu nói cô là người luôn mang cảm giác xa cách, thường xuyên bị người khác lầm thành cao ngạo khó gần. Nhị gia so với cô hoàn toàn không giống, nhưng Hứa Khinh Ngôn đã được chứng kiến, thường là lời anh nói, không ai dám nói một chữ không.
Đến đường Tân Hà chiếc xe chậm rãi dừng lại, A Báo quay đầu báo cáo: "Nhị gia, đã đến."
Nhị gia đang cùng người khác nói chuyện ngày mốt sẽ đến nơi, anh dành thời gian quay đầu nhìn Hứa Khinh Ngôn, Hứa Khinh Ngôn lập tức lấy túi, hướng phía anh có chút gật đầu, thật ra ánh mắt cũng không đặt trên người anh: "Cảm ơn."
Anh không nói gì, tiếp tục nghe điện thoại, A Báo thay cô mở cửa xe, cô liền nhanh chân đi xuống.
A Báo hình như nghĩ ngợi xem sẽ nói gì với cô, nhìn lại tình hình, vẫn là không nói.
Đèn xe lại sáng lên, chậm rãi lái vào dòng xe cộ, Hứa Khinh Ngôn đứng tại ven đường, nhìn nó dần biến mất trong màn đêm, tim cô mới dần dần hạ xuống nhịp đập bình thường.
Dường như thật chỉ là tiện đường đưa cô đi một đoạn, cả đoạn đường này tim gan cô đều treo lơ lửng, sợ anh đột nhiên nhả một câu: "Tôi đã nói, đừng lại xuất hiện trước mặt tôi." Sau đó đem cô trói đến nơi hoang vu không người ở mà kết liễu.
Hiện tại bình an vô sự, Hứa Khinh Ngôn ngược lại có chút không chắc người này trong đầu đang nghĩ gì.
Lúc cô đến nơi, Lăng Tiếu đã ăn xong một vòng, nhìn thấy cô liền lập tức mở ra một lon bia, muốn cô chịu phạt. Hứa Khinh Ngôn cười cười, không nói hai lời, trực tiếp uống.
Tính tình của cô kỳ thật rất tốt, người không quen sẽ cảm thấy cô rất khó kết bạn, biết cô sẽ hiểu cô làm người rất ngay thẳng, không hề muốn gây sự gì cả, nhưng vốn dĩ là năng lực xã giao không cao, tính cách thiên về hướng nội.
Một lon bia nuốt xuống, Hứa Khinh Ngôn cảm thấy trong người thoải mái không ít.
"Haha, Ngôn nhi, tửu lượng cậu cỡ này nếu để chủ nhiệm mà biết, còn không cười nở hoa mới lạ."
Bệnh viện thật ra thì cũng không phải đất địa thanh tịnh gì cả, người cần vui chơi cũng không ít, chủ nhiệm thích nhất là cùng cấp dưới uống rượu, hiện tại trong khoa thì Thành Nguyên chính là đối tượng ưu tú của ông, bảo bối ông phát hiện được trong buổi tiệc mừng cuối năm. Sự thật thì, tửu lượng của Hứa Khinh Ngôn tốt hơn tên đó không biết bao nhiêu lần, hồi phổ thông, uống rượu đối với cô mà nói chẳng khác gì uống nước, nhưng cô vốn không thích xã giao, chưa từng để lộ tài năng, lâu dần tất cả mọi người đều cho rằng cô uống rất kém.
"Hôm nay công việc bận rộn lắm hả?" Lăng Tiếu thay cô mở bia.
Hứa Khinh Ngôn một bên cho thức ăn vào nồi, một bên cùng Lăng Tiếu trò chuyện:" Có chút bận, thật có lỗi, đã tới chậm rồi."
Lăng Tiếu chớp mắt to cười nói: "Khách sáo với mình làm gì, cậu mười hai giờ đến cũng không có việc gì hết á, dù sao có ăn cũng không thấy cô đơn."
Thật lòng mà nói, cả ngày nay tâm trạng Hứa Khinh Ngôn cứ chập trùng thăng trầm, nhất là sau khi nhìn thấy nơi đó, cô như thể bị ai đập đầu, cả người rơi vào trong bùn tảo, không cách nào tự kiềm chế, còn mơ mơ màng màng chạy tới quê nhà anh. Nhưng nửa đường bị Nhị gia quấy rầy, tâm trạng chán nản lúc đầu cũng được giải toả đôi phần, lúc này cùng Lăng Tiếu nói cười cũng không có gì khác thường.
Lăng Tiếu và Hứa Khinh Ngôn thân với nhau nhất, linh cảm cho thấy Hứa Khinh Ngôn hôm nay có chút là lạ, vốn là người rất tuân thủ giờ giấc, chắc chắn sẽ không đến trễ, sẽ không lỡ hẹn, hôm nay nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng chú ý quan sát, ngoại trừ sắc mặt có chút rã rời, không có dấu hiệu nào khác. Có một số việc Hứa Khinh Ngôn không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi.
Qua bao nhiêu năm, tất cả mọi người đều ngầm hiểu chuyện không nên nhắc tới ấy, có người coi chuyện xưa như sương khói, có lẽ cũng chỉ nhẹ như mây gió, nhưng chỉ có Hứa Khinh Ngôn và những người thân nhất bên cạnh cô biết, cái chết của anh, đối với cô là nỗi thống khổ, tựa như phong thấp, bình thường sẽ không phát tác, nhưng một khi phát tác, cảm giác đau đớn ấy sẽ cứ gặm nhấm mà cắn xé, đau đến không muốn sống, cả đời cũng không có khả năng chữa khỏi.
————————-
Truyện mình edit chỉ đăng ở truyenwikiz.com : ducluannhiem . Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nha