Kiến Không

Chương 12




"Sắp đến giờ rồi, mau đi thôi."

Hứa Khinh Ngôn duy trì khoảng cách 1m bước theo sau, đến ngã tư Lương Kiến Không bỗng dừng bước, nghiêng người đứng đợi cô, A Báo và Mark nhìn nhau, tâm trạng Nhị gia hôm nay coi bộ thật sự vô cùng tốt.

Lý Hòe giơ lên bốn tấm vé, đưa cho Hứa Khinh Ngôn một tờ: "Tờ này ở khu A, vị trí ngồi có tầm nhìn khá tốt, nhị ca, dù sao anh nghe cũng không hiểu gì nhiều. . ."

"Nên càng cần phải qua khu A cẩn thận nghe." Lương Kiến Không cướp lấy tấm vé trong tay Lý Hòe.

". . ." Lý Hòe nắm chặt tấm vé khu C còn sót lại trong tay, liếc nhìn nhị ca nhà mình, không còn cách phản bác.

Bên trong có không ít người đã ngồi vào vị trí, vé của Hứa Khinh Ngôn và Lương Kiến Không là hàng VIP, chỉ có 2 chỗ ngồi, A Báo và Mark ngồi phía sau bọn họ.

Lương Kiến Không yên tâm ngồi xuống, nghiêng người dựa vào ghế sofa, lúc vào anh đã nhanh trí chuẩn bị tập tài liệu, tận dụng thời gian này để xem qua. Hứa Khinh Ngôn nhìn quanh hai bên, trông như chưa hiểu rõ tình hình.


Lương Kiến Không ngẩng đầu, bắt gặp vẻ mặt do dự của cô, hỏi: "Chuyện gì?"

Ánh sáng trong rạp khá mông lung, cô không thấy rõ biểu cảm của Lương Kiến Không, nhưng nghe ra giọng điệu anh không hề bất ngờ, Hứa Khinh Ngôn đành phải cố gắng ngồi càng xa càng tốt.

Sau một lát, Lương Kiến Không sờ cằm, dường như đang nghĩ gì đó, đột nhiên khẽ cười.

Hứa Khinh Ngôn không khỏi nhìn sang phía anh.

Mắt anh nhìn thẳng phía trước, giọng nói lành lạnh: "Nếu cảm thấy không tiện, cô có thể về trước."

Còi báo động trong lòng Hứa Khinh Ngôn lập tức kêu inh ỏi, anh nói như vậy, cô ngược lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Anh hơi nghiêng mặt, đôi con ngươi đen nhánh chứa đựng tia sáng lạnh lẽo, khóe môi nhẹ cong lên, chậm rãi nói: "Tôi có một người bạn cũ cực kì say đắm dương cầm, tên đó cứ luyên thuyên bảo rằng chỉ cần nghe vài bản nhạc tao nhã thì có thể vun đắp tình cảm, tôi cảm thấy cũng có chút hợp lý. Nhà chúng tôi lão đại thì thích kiếm tiền, tam muội, đúng như lão tứ nói, chỉ thích ăn mặc bá đạo đi cướp bạn trai, chỉ có lão tứ là sinh viên đứng đắn, còn học âm nhạc, mang lại thể diện cho gia đình. Còn tôi, học đòi văn vẻ một chút, bác sĩ Hứa nếu cảm thấy tôi quá thấp kém thô bỉ, không muốn ngồi chung, tôi cũng có thể hiểu."


"Ý của tôi không phải như vậy." Hứa Khinh Ngôn nhíu mày.

Lương Kiến Không nghe vậy cũng không lên tiếng, chờ cô nói hết lời.

Hứa Khinh Ngôn nghĩ ngợi nhiều lần, quyết định phải nên nói rõ ràng: "Tôi cho rằng, tôi và anh không nên có quá nhiêu dây dưa, như anh nói, không còn xuất hiện ở trước mặt đối phương."

Xung quanh càng ngày càng có nhiều khán giả, Lý Hòe cứ ngó tới ngó lui, khi nhìn thấy bọn họ thì sang nói vài câu chào hỏi, sau đó trở về chỗ ngồi xuống cùng bạn bè. Vì sự cắt ngang này, Lương Kiến Không không thể lập tức tiếp lời, trong lòng Hứa Khinh Ngôn không phải không khẩn trương, nhưng cô biết lời đã ra khỏi miệng thì như nước đổ đi, khó mà hốt lại được.

Giây sau, Lương Kiến Không lại lạnh nhạt nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy."

Hứa Khinh Ngôn nghĩ mình nghe nhầm, không khỏi kinh ngạc, ánh nhìn lập tức chĩa về Lương Kiến Không nhưng thần thái của anh vô cùng bình tĩnh, ánh mắt không chút dao động.


Nhưng ngay sau đó anh lại dửng dưng nói: "Nhưng có một số việc con người cũng khó có thể kiểm soát được."

Lời này nói ra quả thật rất khó tài nào hiểu được, Hứa Khinh Ngôn cho rằng hai người bọn họ hoàn toàn có khả năng tránh việc đụng mặt, cả đời không qua lại, hoặc lùi lại mười ngàn bước, có thể giả vờ như không quen biết nhau.

Phóng lao phải theo lao, cô đang không biết phải mở miệng thế nào, Lương Kiến Không đột nhiên nghiêng đầu qua, đưa tay làm động tác im lặng: "Bắt đầu rồi."

Từ đầu đến cuối, hai người hầu như hoàn toàn đắm chìm trong âm thanh tuyệt diệu của buổi diễn tấu, cũng không nói lời nào với nhau. Có vẻ Lương Kiến Không xem khá nhập tâm, nét mặt cực kì thả lỏng, trái lại Hứa Khinh Ngôn lại không thoải mái như vậy. Thật ra, nếu đổi thành mười năm trước, những buổi diễn tấu dạng này, dù phải tốn hết cả tháng tiền tiêu vặt, cô nhất định không chút do dự ra tay.
Còn bây giờ khi nghe tới, cảm xúc dâng trào thì cũng có, nhưng đã không còn là sinh mệnh cô luôn xem trọng, tia cảm xúc trên mặt luôn đầy sự trống rỗng, lúc thì nghe, lúc thì thất thần, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Lương Kiến Không vốn không hề tập trung giống như ngoài mặt, toàn bộ biểu tình của Hứa Khinh Ngôn đều rơi vào mắt anh.

Lúc cô không chú ý thản nhiên cười, khuôn mặt thanh tú như tranh vẽ, biểu cảm lại nhạt nhẽo tột cùng, cẩn thận quan sát vẫn có thể từ vài chi tiết nhỏ phát hiện thâm tâm cô đang chập trùng. Đa phần lúc nào ánh mắt của cô cũng luôn cúi thấp xuống, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên chính giữa sân khấu, nhưng ánh sáng nhạt nơi khóe mắt còn chưa kịp thắp sáng đã lập tức ảm đạm, sau đó có vẻ lại khá khó chịu dùng tay xoa chân mày.

A Báo ngồi bên trái phía sau bọn họ, thỉnh thoảng hai mắt sẽ hướng đến bọn họ quan sát. Ban đầu anh còn lo lắng tính cách khó hiểu của bác sĩ Hứa sẽ chọc giận Nhị gia, nhưng ngay khi buổi diễn tấu bắt đầu, tình huống của hai người họ đã hòa hoãn rất nhiều, thậm chí một câu cũng không hề nói. Anh cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, buổi diễn tấu hôm nay, vốn dĩ ban đầu Nhị gia định nhắn với Tứ thiếu rằng anh sẽ không về, nhưng ai ngờ buổi chiều hôm nay đột nhiên có tin báo truyền tới, Trình Nhiên hẹn gặp Hứa Khinh Ngôn, bọn họ quen biết từ lúc nào, chẳng lẽ. . . Trong đầu A Báo hiện lên vô vàn những suy nghĩ bất lợi, Lương nhị gia nghe xong sắc mặt chẳng hề thay đổi, chỉ đột nhiên hạ lệnh, gấp rút đẩy nhanh mọi tiến trình, sau khi xử lý việc xong không nghỉ ngơi mà lập tức lao thẳng đến nơi này thưởng thức âm nhạc. Lúc đầu anh chưa hiểu tình hình, cứ nghĩ đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, nhưng vì sao sau khi trở về lại phải tới đây nghe diễn tấu dương cầm? Không thể trách lão đại không kiềm chế được, gấp đến nỗi ướt đẫm áo sơ mi, chờ đến lúc biết được sự thật, chắc hẳn vừa xé áo vừa gào thét trong lòng!
Ánh đèn khắp hội trường sáng lên, tất cả mọi người đứng dậy vỗ tay, rất lâu vẫn chưa dứt. Hứa Khinh Ngôn cũng vỗ tay theo, nhưng trông khá qua loa, cô cảm thấy hoa tươi trên sân khấu, ánh sáng chiếu rọi của đèn, còn cả dư âm nhiệt huyết đang vang lên nhờ chiếc đàn dương cầm ấy, tất cả đều rất chướng mắt.

Lương Kiến Không nhìn sang trái ra hiệu, sau đó dẫn đầu rời đi, nhưng thay vì đi đến lối ra, anh lại quay người, đi vào hậu trường. Hứa Khinh Ngôn ngẩn người, chần chừ, người phía sau đợi một lúc, hơi không kiên nhẫn thúc giục: "Phiền xin nhường đường một chút."

"Thật xin lỗi."

Hứa Khinh Ngôn lập tức quay đầu nói xin lỗi, cất bước vội vàng đuổi theo.

Lương Kiến Không ở phía trước dừng lại, hiển nhiên đang chờ cô, thấy cô cuối cùng cũng đuổi theo, định tiếp tục đi vào trong.
"Lương. . . Tiên sinh." Hứa Khinh Ngôn vội vàng gọi anh, "Tôi có chút việc, đi trước đây."

"Vào hậu trường xem một chút, Lý Hòe ở phía sau chờ chúng ta."

Hứa Khinh Ngôn không hiểu vì sao Lương Kiến Không cứ nhiều lần giữ cô lại, cô vừa rồi đã nói, không muốn có quá nhiều liên quan với anh, anh cũng từng nói, bảo cô đừng xuất hiện trước mặt anh, vì cớ gì mà sự việc phát triển đến bây giờ, bọn họ đâu có thân thiết đâu nhỉ?

"Cảm ơn, nhưng tôi thật sự có việc." Hứa Khinh Ngôn rất kiên trì.

Lương Kiến Không lườm cô một cái, không nhìn thấu được ý nghĩa của ánh mắt này, Hứa Khinh Ngôn đang lo lắng anh đột nhiên trở mặt, nhưng anh lại không làm khó cô: "Được rồi."

Lần này cô cũng không nói tạm biệt, tạm biệt là lời chia tay giữa bạn bè hay những người thân thiết với nhau, đối với Lương Kiến Không, cô cho rằng không cần thiết.
A Báo thấy Hứa Khinh Ngôn rời đi, không nén được những nghi ngờ trong lòng, hỏi: "Nhị gia, khoảng thời gian này chúng ta vẫn luôn chằm chằm nhắm vào bác sĩ Hứa, tốt xấu đều đụng phải khá nhiều lần, ngài có mục đích gì sao?"

Lương Kiến Không hững hờ trả lời: "Ừm."

Hả? Ừm! Ừm cái gì hả?

Hứa Khinh Ngôn còn chưa tới nhà, Lăng Tiếu đã điện thoại tìm đến: "Cậu đang ở đâu vậy?"

"Trên đường về nhà."

Nghe ra giọng điệu não nề của cô, Lăng Tiếu vội hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Hứa Khinh Ngôn xoa xoa ấn đường*, mệt mỏi nói: "Tiếu Tiếu, mình biết ý tốt của cậu, nhưng sau này những trường hợp như vậy vẫn đừng nên gọi mình nữa."

*ấn đường là khoảng cách giữa hai đầu lông mày

Nhất thời nói vậy Lăng Tiếu cũng nghẹn lời, có chút ảo não nói: "Thật xin lỗi, mình chỉ muốn giúp cậu vui vẻ hơn chút, không muốn cậu luôn cảm thấy đây là điều cấm kỵ, bình thường ở nhà không phải cậu vẫn thỉnh thoảng luyện đàn sao?"
"Đây quả thật đã không còn là cấm kỵ của mình, nhưng cũng không thể giúp mình vui vẻ. Không nói nữa, hai ngày nữa gặp mặt ăn một bữa đi, đến lúc đó trò chuyện tiếp nhé."

Bình thường Lăng Tiếu nhanh mồm nhanh miệng, lúc này cũng chỉ đành lúng ta lúng túng đáp lại.

Sau khi Hứa Khinh Ngôn cúp điện thoại, bị giày vò cả ngày, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, lúc này mới phát hiện lưng mình đã lạnh toát, người cô không cách nào thoát mồ hôi khi đối mặt với Lương Kiến Không hết lần này đến lần khác, trải qua một ngày gian nan trong nỗi bất an và sợ hãi.

Phải nói anh cực kì đáng sợ, bên ngoài anh đối với cô trông có vẻ rất dịu dàng, so với những người hộ vệ áo đen kia, anh cũng không thô lỗ hung ác, anh đem phần sắc sảo của mình cất giữ rất khá. Thế nhưng, thứ nhất do thân phận của anh như vậy, khí chất không hề suy giảm, thứ hai, thỉnh thoảng anh sẽ ném lên người cô những ánh mắt mang đầy suy tư, nó giống như một đám sương mù mãi không thể xua tan, chất chứa bao trùm, khiến cô không có cách nào an lòng.
Hứa Khinh Ngôn không phải người có tâm tư phức tạp, cho nên khi đối mặt với Lương Kiến Không lòng dạ sâu không thấy đáy, thật sự chống đỡ không nổi.

Hứa Khinh Ngôn hiếm khi lười biếng, sau khi tắm rửa sạch sẽ phải xem lại ca bệnh rồi mới nghỉ ngơi.

Chỉ là đêm nay ngủ không được yên giấc, cả đêm trong đầu cô toàn bộ đều tràn ngập khuôn mặt của Thẩm Nguyệt Sơ, anh cách cô gần như vậy, nhưng đợi cô vừa tiến đến thêm một chút, anh lại bỗng nhiên trốn ở sau lưng cô, giống như năm đó anh giấu bài thi của cô khi đang chép tài liệu, cứ né trái né phải, cô tức tới nghiến rang nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì.

Lúc đồng hồ báo thức vang lên, cô tha thiết hi vọng cứ mãi như vậy, đừng để cô phải tỉnh lại.

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Mấy ngày nay, tinh thần Hứa Khinh Ngôn luôn không hăng hái, nhân lúc tan làm nhận điện thoại của Lăng Tiếu: "Hôm nay cậu rảnh không á?"

Hai tuần nay Lăng Tiếu thường hẹn cô đi ăn, nhưng cô luôn bận công việc, Hứa Khinh Ngôn kiểm tra lịch trình, hôm nay ngược lại không còn sự sắp xếp gì khác, tâm trạng cũng không được tốt, nên cùng bạn tốt ăn bữa cơm để thay đổi tâm tình đi.

"Lần trước Tào đầu to dẫn cậu đi ăn ở nhà hàng Nhật này đúng không?"

"Ừm, cũng không tệ lắm."

"Tên khốn đó, có chỗ ăn ngon vậy mà không gọi mình tới, không được, mình muốn nếm thử ngay. Chờ cậu ấy về lại ăn cho nghèo chết cậu ấy sau."

Đồ ăn là một loại chấp niệm sâu sắc của Lăng Tiếu, Hứa Khinh Ngôn thầm toát mồ hôi cho Tào Kình, không khỏi cười nói: "Cậu ấy cứ tiêu tiền như nước cho cậu, người ta còn phải cưới vợ nữa, cậu ăn hết như thế cậu ấy không còn vốn cho vợ nữa đâu."
Lăng Tiếu cười mắng vài câu trong điện thoại, hai người hẹn xong thời gian, liền ngắt máy.

Khoảng sáu giờ, Hứa Khinh Ngôn rời khỏi bệnh viện, vị trí nhà hàng Nhật đó khá vắng vẻ, cô lên mạng đặt một chiếc xe, lái xe trông không giống như người rành đường, tìm nửa ngày, cuối cùng sau cả tiếng đồng hồ mới tìm được nhà hàng này. Đáng thương hơn là Lăng Tiếu cũng không xếp hàng giành chỗ.

"Nhà hàng này cũng đáng yêu ghê, nhỏ nhắn xinh xinh, ngược lại vậy mà có nhiều người đến ăn như vậy."

Lăng Tiếu đến sớm hơn cô nửa tiếng, nhưng đã kín hết chỗ ngồi, hành lang cũng đứng không hết, nhiều người chỉ có thể ra phía ngoài ghế mây ngồi đợi. Lúc Hứa Khinh Ngôn đến, tìm được chỗ đặt chân đã may mắn lắm rồi.

Cô quan sát bốn phía, nói: "Nghe Tào Kình nói, chủ nhà hàng này là người Nhật Bản, vì thế nên mọi thứ đều rất chân thực, nổi tiếng nên thu hút rất nhiều người."
Hai mắt Lăng Tiếu lập tức sáng lên hào hứng: "Đầu năm mình có đi sang Nhật Bản biểu diễn, lát nữa sẽ kiểm chứng ha."

Hai người đang nhàn rỗi không việc gì làm, cùng nhau nói chuyện phiếm, đột nhiên Hứa Khinh Ngôn nhìn thấy chiếc xe hạng sang từ sau nhà hàng lái ra, nơi này nằm trên một con dốc, tương đối khuất. Với lại cũng có cắm một biển báo, bên trên viết không có chỗ đậu xe, cho nên hầu hết mọi người sẽ bắt taxi đến hoặc đem xe gửi ở gần đấy, rồi mới đi bộ sang đây.

Một chiếc xe như vậy lướt qua ngang cửa, tất nhiên sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, Lăng Tiếu liền cảm thán: "Đúng là đại gia mà, quyền lực ghê ha, xe cũng đậu hẳn trên đó."

"Có lẽ là chủ nhà hàng."

Lăng Tiếu liếc cô một cái: "Thôi đi, nhà hàng quy mô cỡ này thôi, chủ nhà hàng nào có thể lái được Bentley chứ?"
Hứa Khinh Ngôn cảm thấy chiếc xe này có chút quen mắt, cẩn thận nhớ lại, trong đầu đột nhiên hiện lên chiếc xe Trình Nhiên đưa cô về kia.

Chắc sẽ không trùng hợp như vậy đâu.

Chiếc xe chầm chậm rời đi, Hứa Khinh Ngôn cùng Lăng Tiếu tám chuyện vài câu rồi cũng dần chuyển chủ đề. Lúc này, chuông điện thoại của cô vang lên, màn hình là tên Trình Nhiên.

Lăng Tiếu lướt mắt nhìn qua, cũng không quan tâm lắm: "Cậu nghe điện thoại trước đi."

Hứa Khinh Ngôn hơi khó hiểu, tại sao bây giờ Trình Nhiên lại đột nhiên gọi điện thoại cho cô.

Cô chần chừ một lúc rồi nhận điện thoại: "Alo, anh Trình."

"Bác sĩ Hứa, trông cô thật giống không quá hoan nghênh cú điện thoại này của tôi lắm."

-----------------------

Truyện Nhiễm chỉ edit và đăng ở:

Wattpad: ducluannhiem

Wordpress: https://nhacuanhiem.wordpress.com/
Chúc mọi người đọc vui vẻ nhá^^