Kiến Không

Chương 1-2




Nếu thời gian có thể quay ngược lại mười tháng trước, Hứa Khinh Ngôn cũng không tin được mình lại quyết định như vậy. Khi đó cô chỉ là một người bình thường như muôn vạn người khác. Sau khi tốt nghiệp nhận được sự ưu ái của giáo viên, thuận lợi đến một bệnh viện. Mỗi ngày chiến đấu với việc cứu người chữa bệnh, ngày qua ngày, càng không biết mệt.

Mỗi ngày đều khám bệnh, kiểm tra phòng, nghiên cứu bệnh án, tan làm cũng không giao tiếp nhiều với xã hội. Tập thể dục, về nhà, đọc sách, đi ngủ là toàn bộ sinh hoạt cá nhân của cô. Người khác nhìn vào sẽ thấy có vẻ hơi nhàm chán, nhưng Hứa Khinh Ngôn cảm thấy rất ổn.

Tào Kình thỉnh thoảng liên lạc với cô, hai người sẽ gặp mặt ăn bữa cơm, trao đổi tình hình gần đây của bản thân. Lần nào Tào Kình cũng đều sẽ cười bất đắc dĩ nói: "Cuộc sống của em mà cũng có gì để nói à, cứ luôn luôn là công việc."


Hứa Khinh Ngôn sửng sốt, suy nghĩ kỹ lại, rồi chỉ biết nói một câu: "Nhưng đây là cuộc sống của tôi nhé."

Tào Kình bất lực: "Những cái này cái nào gọi là cuộc sống vậy bà cô của tôi. Tối nay anh đây mời em đi xem phim, nói xem bao lâu rồi em chưa đến rạp chiếu phim vậy?"

Hứa Khinh Ngôn sờ cằm, trên gương mặt thanh tú khó giấu được nụ cười nhàn nhạt: "Không được, đêm nay tôi trực ban."

Trong mắt tất cả mọi người, kể cả Tào Kình, đều cảm thấy Hứa Khinh Ngôn là người hờ hững lạnh nhạt, như không khí trên đỉnh núi, lạnh buốt lại mỏng manh. Thậm chí bọn họ có khi còn không biết làm thế nào để liên thông với cô. Không sai, cô từ nhỏ đã là một đứa trẻ không hướng ngoại, thậm chí bởi vì tính cách này cô còn bị bạn học nói là cao ngạo. Không ít lần bị mấy đứa trẻ quậy phá cùng lớp bắt nạt.


Nhưng cô của trước năm hai mươi tuổi và sau hai mươi tuổi có chút khác biệt, nhưng khác ở đâu, người thân nhất của cô cũng không thể nói được, dường như trong linh hồn của cô bỗng nhiên thiếu mất một phần, cố sức bù đắp mãi cũng không thể có lại được.

Nhưng Hứa Khinh Ngôn cảm thấy dù cho người khác không hiểu cô, cô cũng có cuộc sống của riêng mình. Ví dụ như cô thích đi du lịch một mình, công việc tuy sẽ hạn chế tự do. Nhưng hằng năm, cô vẫn sẽ tranh thủ ra ngoài một lần, xách vali lên, vứt bỏ gánh nặng, một tấm bản đồ, lập tức liền thoải mái.

Có lẽ thực chất bên trong cô cũng có chút tinh thần mạo hiểm, chỉ là bình thường tất cả mọi người không ai nhìn ra.

Hứa Khinh Ngôn lúc này đi một chuyến đến Nepal, cô lựa chọn đi tự do, vì dễ dàng dừng chân, có thể ở những khách sạn nhỏ ven đường. Không cần vội vã, thư thái đi dạo ngắm phong cảnh, pha ly trà, ngồi bên cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn những con đường nhỏ, xem những phong tục lễ nghĩa, từ từ chậm rãi cảm nhận sự tĩnh lặng hiếm có.


Trước khi tới địa điểm tiếp theo, Hứa Khinh Ngôn cầm máy ảnh chụp lại khách sạn nhỏ này để làm lưu niệm. Lúc này, cô chợt mơ hồ cảm thấy không khí trong khách sạn không giống so với trước. Ngay lúc cô đưa camera sang đến quầy lễ tân, đứng tại đó có hai người đàn ông bỗng nhiên nhanh chân sải bước tới chỗ cô, hung hăng đoạt lấy máy ảnh.

Hai người này đều là người Trung Quốc, một người hết sức cao lớn, giống như báo săn, ánh mắt tinh nhuệ sắc bén như đao, một người thân hình hơi gầy, da đen kịt, sát khí rất nặng, cũng chính là người vừa cướp máy ảnh của cô. Lực của hắn ta rất mạnh, lúc nắm chặt máy ảnh, lòng bàn tay Hứa Khinh Ngôn cũng hằn lên một đường đỏ. Người đàn ông này lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Khinh Ngôn, như kiểu chỉ cần cô cử động một cái, cổ cô lập tức liền bị hắn vặn gãy. Hắn thấp giọng nói: "Cô đang quay cái gì?"
Hai ngày này Hứa Khinh Ngôn cũng thường nghe nói, cô hiện tại đang ở gần biên giới, không an toàn lắm, gặp chuyện như này chỉ có thể tự cầu phúc.

"Không có gì, tôi chỉ muốn chụp lại vật trang trí kia thôi." Hứa Khinh Ngôn trấn định chỉ chỉ một loạt tượng đá bày trí trên bàn lễ tân.

Tên đàn ông kia dường như không tin, còn tên phía sau thì cứ luôn dùng con mắt báo săn đánh giá cô.

"Cô là bác sĩ?" Giọng nói ấy trầm thấp như sắt đá, ép đến người khác không thở nổi.

Hứa Khinh Ngôn sửng sờ một chút, thuận theo ánh mắt hắn nhìn về phía túi của mình, bên trong có một quyển sách y học.

Hứa Khinh Ngôn không dám nói dối: "Đúng."

Hắn lại hỏi: "Khoa ngoại?"

Hứa Khinh Ngôn chần chừ một lúc, tên đàn ông mặt đen lúc này quay đầu liếc nhìn tên báo săn kia, sau đó bỗng nhiên bắt lấy cánh tay Hứa Khinh Ngôn, hạ giọng nói: "Đi"
Mặc dù Hứa Khinh Ngôn luôn tỉnh táo, lúc này trên lưng cũng toát đầy mồ hôi lạnh, nhưng cô vẫn mặt không đổi sắc hỏi: "Các người muốn dẫn tôi đi đâu?"

Tên mặt đen vội đến nổi không nhịn được, không cho phép Hứa Khinh Ngôn nhiều lời, cũng không giải thích, kéo cô đi, ngược lại tên báo săn tiến lên một bước dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói: "Cần cô giúp một chút."

Mặc dù nói là giúp đỡ, nhưng đời nào lại có người dùng bạo lực mời người giúp?

Trước khi cùng bọn chúng giằng co Hứa Khinh Ngôn đã quan sát qua bốn phía, chủ khách sạn ở kia luôn luôn giả vờ câm điếc. Trà trộn vào khu vực không ổn định này sinh sống nhiều năm, bọn họ chắc chắn đã sớm có phương pháp giữ mình, hoặc nói đúng hơn là những người chủ khách sạn ở đây cũng chưa chắc gì sạch sẽ. Cầu cứu bọn họ cũng không có ích lợi gì, mà điện thoại lại để ở trong túi, không có cơ hội lấy được. Trong sảnh khách sạn, lập tức ngoại trừ họ, không còn người khách nào khác.
Mặc dù không xác định được thân phân của hai tên này, nhưng cô nhìn thấy trên cổ tên mặt đen có hình xăm, toàn thân tên báo săn thì tản ra khí đen, không khó đoán ra hai người này là người trên cùng một đường.

Nói một cách khác, cô bây giờ cũng đang bước vào con đường đó.

Hứa Khinh Ngôn bị hai người đàn ông một trước một sau cưỡng ép đưa đến căn phòng tận cùng bên trong của lầu một. Cô biết hiện tại kêu cứu sẽ chỉ làm mình chết càng nhanh. Lúc suy nghĩ không khỏi cười khổ, ai có thể nghĩ tới tình tiết cẩu huyết trên phim truyền hình lại xảy ra với mình, cũng trách cô không nghe lời khuyến cáo của Tào Kình, anh ta đã sớm nói khu vực này không an ổn như vẻ bề ngoài của nó, khuyên cô không nên đến một mình.

Mặt đen và báo săn đi thẳng đến phòng cuối cùng. Mặt đen quay đầu, mắt nhìn Hứa Khinh Ngôn: "Sau khi vào không được phép phát ra bất kỳ âm thanh nào."
Hứa Khinh Ngôn nhẹ gật đầu.

Mặt đen mở cửa tiến vào, Hứa Khinh Ngôn theo sau, cô đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý, nghĩ trước chắc chắn sẽ nhìn thấy vật dọa người đáng sợ khủng khiếp gì trong đó. Nhưng trong phòng rất tối, màn cửa đều bị kéo xuống, cô căn bản không thấy gì cả. Báo săn ở sau lưng đóng cửa lại. Trong lúc nhất thời, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng tim đập.

Báo săn thấp giọng thúc giục: "Đi."

Cảm nhận được khí đen phía sau, Hứa Khinh Ngôn chậm rãi theo chân tên mặt đen, hóa ra trong phòng này còn có một tầng hầm. Lúc xuống hầm, lập tức có luồng hơi ẩm ập tới, cầu thang làm bằng chất gỗ cũ kĩ không ngừng phát ra tiếng kẽo kẹt làm người ta kinh sợ.

Hứa Khinh Ngôn nghiêng người cẩn thận từng li từng tí đi xuống dưới, tên mặt đen trước mặt thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt đầy cảnh giác tựa như gông xiềng trói trên người Hứa Khinh Ngôn.
Dưới tầng hầm ngược lại có chút ánh đèn, Hứa Khinh Ngôn híp mắt quan sát chung quanh, bố trí tương đối đơn sơ, trên đất xi măng đầy vết loang lổ, tường ẩm ướt tạo nên những khối hình mờ sâu có cạn có. Trong phòng ngoại trừ một cái tủ gỗ đặt dựa vào tường ra, còn có một túi hành lý, hai cái ghế một đông một tây đặt trên mặt đất. Trừ mấy thứ đó ra phía trước còn có một khoảng không gian bị che lấp bằng tấm màn bạc, không còn vật gì khác nữa.

Tên mặt đen đứng bên cạnh tấm màn ra hiệu cô đến đấy. Hứa Khinh Ngôn bước chân chậm lại, từng bước hướng đến phía hắn, cô không biết sau tấm màn đó là gì, nhưng nếu nói muốn cô giúp đỡ, đoán chừng chắc chắn liên quan đến nghề nghiệp.

"Nhanh lên!" Tên mặt đen gấp đến độ hận không thể đem cô khiêng qua.
Hứa Khinh Ngôn bước nhanh hơn, tim cô đập càng ngày càng dữ dội, giống như có một bàn tay vô hình một mực nắm chặt trái tim cô. Nhưng bởi vì cô từ trước đến nay khuôn mặt nhạt nhẽo, không dễ dàng biến sắc, cho nên nhìn vẫn còn rất bình tĩnh.

Rốt cục cũng đến nơi, ánh mắt dừng trước một cái giường, Hứa Khinh Ngôn có thể lập tức nhìn thấy vết máu dính trên tấm chăn. Vết máu màu đen, liền biết được nó đang không ngừng chảy thấm dần ra ngoài, làm màu sắc biến thành tình trạng kinh khủng này. Nằm trên giường chắc hẳn là một người bệnh nguy kịch.

Hứa Khinh Ngôn đoán được vết thương rất nặng, bên cạnh giường có một giá đỡ đứng thẳng, treo một túi dịch kháng sinh, nhưng thứ này đoán chừng cũng không làm dịu được bao nhiêu đau đớn.

Tên mặt đen đột nhiên tới gần, âm u nói với Hứa Khinh Ngôn: "Lập tức làm phẫu thuật."
Hứa Khinh Ngôn lãnh đạm thu lại ánh mắt, quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt hung thần của tên mặt đen, cố lấy lại bình tĩnh, vẫn căn cứ vào tình trạng, gằn từng chữ: "Không có khả năng, nơi này không có điều kiện phẫu thuật, mà tôi căn bản cũng không rõ tình trạng của anh ta như thế nào." Hứa Khinh Ngôn nhịn không được hỏi, "Tình huống đã khẩn cấp đến vậy, các người vì sao không đưa anh ta đến bệnh viện?"

Trán tên mặt đen nổi gân xanh: "Ít nói lời vô ích, kêu cô trị thì nhanh trị, nếu như cứu không được người ......"

Bỗng nhiên, tên mặt đen móc ra một khẩu súng thẳng tắp nhắm ngay huyệt thái dương của Hứa Khinh Ngôn, họng súng đen nhánh lộ ra lạnh lẽo khiếp người, dường như lúc nào cũng có thể cướp mạng cô.

Lực đạo của hắn rất lớn, làm Hứa Khinh Ngôn choáng váng, thậm chí lảo đảo mấy bước. Mà đột nhiên huyệt thái dương lại xuất hiện một vật lạnh thấu xương khiến tim cô nhảy thình thịch, cho dù bất cứ ai nhìn thấy xác thực cũng đều sẽ sợ mất mật. Từng lỗ chân lông trên người Hứa Khinh Ngôn trong nháy mắt nổ tung, mồ hôi lạnh từ sâu bên trong, thấm ướt cả nội y của cô. Nhưng cô chỉ cắn chặt răng, gắng hết sức khống chế hô hấp của mình, ổn định cơ thể.
"Để súng xuống." Tên báo săn ở bên cạnh quan sát, cảm thấy người đàn bà này có chút can đảm ngoài dự liệu, chí ít từ trên mặt cô còn nhìn không rõ được sợ hãi, cá tính kiên cường ngược lại so với bề ngoài nhẹ nhàng. Không khỏi khiến người khác có cái nhìn tốt, hắn tiến lên đè khẩu súng xuống, hung ác cảnh cáo tên mặt đen một câu, "Hiện tại tính mạng Nhị gia quan trọng nhất."

Tên mặt đen khó khăn lắm mới đè xuống được cơn giận, lui sang một bên.

Sau đó, tên báo săn lạnh lẽo nhìn Hứa Khinh Ngôn, cứng rắn nói: "Vị tiểu thư này, cô hẳn là đã đoán được chúng tôi vì gì mà không đến bệnh viện, việc bây giờ cô cần phải làm là giúp chúng tôi xem xét tình hình, mau chóng làm phẫu thuật, cần dùng vật gì cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa tới tay."

Loạn rồi, thực sự quá loạn rồi, bọn họ coi đây là phim điện ảnh sao, bắt buộc bác sĩ phải là thần tiên. Nếu như có thể cô cũng rất muốn lập tức trách xa phiền phức này, không thèm đếm xỉa đến tính mạng của người bị thương kia, nhưng trong lòng cô rất rõ, loại người liều mạng này nếu không phải cùng đường, cũng sẽ không kéo cô tới giúp ngựa chết thành ngựa sống.
Cô rủ mắt xuống, trong đầu cực nhanh phân tích tình hình, đối phương sẽ không cho cô quá nhiều thời gian lựa chọn, hoặc nói đúng hơn là cô không có quyền lựa chọn, nếu như cô dám nói không, chỉ sợ muốn ra khỏi căn phòng này cũng là không thể.

"Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức." Rất nhanh, Hứa Khinh Ngôn quả quyết mở miệng nói, "Nhưng tôi không bảo đảm có thể cứu sống người."

Khuôn mặt căng cứng của tên báo săn cuối cùng cũng lộ ra một chút thư giãn: "Cảm ơn."

Hứa Khinh Ngôn thấy tên báo săn này vẫn là người hiểu lý lẽ, tranh thủ đưa ra yêu cầu: "Bất luận kết quả thế nào, các người đều phải thả tôi đi, tôi sẽ không nhắc chuyện này với bất cứ ai."

Có thể vì Hứa Khinh Ngôn đứng trước nguy cơ này mà lời nói còn có thể đâu vào đấy, thái độ rất không giống người bình thường, không khỏi lần nữa thu hút ánh mắt của tên báo săn.
Không tiếp tục chẫm trễ, Hứa Khinh Ngôn cởϊ áσ khoác, nhìn thoáng mọi vật đơn sơ xung quanh, chỉ có thể dùng cồn để khử trùng tay nhiều lần, rồi tìm găng tay y tế, đeo khẩu trang, hỏi thăm đến vết thương: "Bị thương khi nào?"

"Hôm trước."

"Vết thương do đâu?"

"Đạn bắn."

Hứa Khinh Ngôn nhấc tấm chăn mỏng lên, lập tức nhìn thấy phần bụng bị máu nhuộm đầy băng gạc, đã không còn nhìn ra được bản sắc, người này có thể kiên trì đến bây giờ không chết, cũng coi như mạng lớn.

Cô không khỏi chuyển ánh mắt, nhìn lên đến gương mặt. Đây là một gương mặt đơn giản đến khác thường, nhưng cô còn chưa kịp nhìn rõ. Tầm mắt liền bị một vết sẹo hình lưỡi liềm từ đuôi chân mày trái đến hốc mắt chiếm cứ, vết sẹo này nhìn có chút kinh khủng, giống như luôn luôn có thứ gì đó có thể từ bên trong xé rách ra, phun ra máu tươi đen đặc hoặc thứ gì khác đáng sợ hơn.
Hứa Khinh Ngôn ép mình dời mắt đến chỗ khác, lại nhìn đến ngũ quan, so với vết sẹo trông bình thản hơn rất nhiều, hình dáng đường cong của mắt rất rõ ràng, nhưng hiện tại vì đang hôn mê, sắc mặt rất kém cỏi. Hứa Khinh Ngôn cũng chỉ có thể nói đây không phải là loại soái ca mà phụ nữ thích ngắm nhìn, nhưng lại có một loại anh tuấn kỳ diệu, khiến cho Hứa Khinh Ngôn nhịn không được nhìn lần thứ hai.

Dừng lại một lúc, cô lắc đầu, giúp mình tập trung tinh thần, người này đã hôn mê sâu, cô đây là đang muốn giành mạng từ tay Thần Chết.

Chắc vì Hứa Khinh Ngôn cứ tê dại nhìn khuôn mặt tái nhợt đó, nên tên mặt đen nhanh chóng tiến lên nắm chặt cánh tay cô, mắt đầy sát khí, hung hăng nói: "Nhìn gì quài vậy? Còn không nhanh cứu người."

Hứa Khinh Ngôn lấy lại tinh thần, nhịn đau không lên tiếng.
Tên mặt đen buông cô ra, dữ tợn nói: "Đừng có giở trò gian manh, cái mạng nhỏ của cô hiện tại còn trong tay chúng tôi."