Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 120: Yêu hận buồn khổ




Thận cảnh của lão Thận ngàn năm, đương nhiên không chỉ dựa vào thị giác mê hoặc lòng người. Tễ Tiêu che mắt Mạnh Tuyết Lý, nói “mắt không thấy lòng không động”, thật ra chỉ là một loại ngầm ám chỉ.

Mạnh Tuyết Lý đi theo bước chân của Tễ Tiêu, giẫm lên xiềng xích tiến về phía trước, như rối gỗ. Trong bóng tối, các giác quan trở nên nhạy cảm hơn, y tập trung tinh thần, không suy nghĩ lung tung nữa, thử nhận biết sự tồn tại của Tễ Tiêu.

Bên trong tháp bốn vách tường chấn động, như sấm rền cuồn cuộn. Hố lửa hừng hực bốc cháy, khói trắng dâng lên từng đợt, nháy mắt tràn ngập cả không gian, khiến người như đi giữa biển mây.

Lão thận bật hơi rồi.

Uy thế của đại yêu ngàn năm, ngưng tụ thiên địa, thế như Thánh nhân nhân gian, bé Thận run lẩy bẩy. Nó bởi vì thiên phú, sẽ không bị thận khí của đồng loại dẫn dụ, nhưng chỉ cần từng ăn yêu, khí tức của thận sẽ thay đổi, nó mơ hồ cảm giác được, lão thận này căn bản không ăn chay, hiện tại chỉ đành khẩn cầu Tuyết Sơn Đại Vương và Kiếm Tôn gặp may.

Sương mù vừa lên, hai bán yêu nháy mắt choáng váng hoa mắt, Bích Du như mũi tên rời cung, từ trong tay áo của Mạnh Tuyết Lý phóng ra ngoài, hô to: “Tiểu Loan, ta tới rồi!”

Nguyễn Khôi chân sau đạp một cái, cơ hồ đồng thời xông tới: “Đại yêu tha mạng, đừng ăn ta!”

Hẳn là đã rơi vào thận cảnh, thấy mỹ yêu mình thầm mến, hoặc bị đại yêu đuổi giết, không kịp chờ đợi dấn thân vào ao lửa hừng hực.

Tễ Tiêu vẩy nhẹ trường kiếm, một đạo kiếm khí hất chim bói cá, thỏ xám quay trở về.

Mạnh Tuyết Lý nghe âm xác định vị trí, giơ tay nhận lấy, gõ ngất Bích Du Nguyễn Khôi, an ổn thu vào trong tay áo, để tránh hai bán yêu một lần nữa sa vào thận cảnh, tự chui đầu vào biển lửa hoặc công kích đồng bạn.

Sương mù dày đặc, Tễ Tiêu dắt Mạnh Tuyết Lý tiến về phía trước.

Chợt mây bay sương mù tản đi, hiện ra núi non trùng điệp, tuyết đọng trắng ngần. Tễ Tiêu nghe thấy tiếng người huyên náo, tiếng đao kiếm hỗn loạn, nhìn kỹ hơn, rõ ràng là Hàn Sơn chủ phong.

Lúc này Minh Nguyệt Hồ kiếm phái, Hoài Thủy Chu gia, liên hiệp những môn phái lớn nhỏ khác ở nhân gian đánh lên Hàn Sơn, đã đánh tới chính điện chủ phong. Thái Hành Chân Nhân, Quy Thanh Chân Nhân ngồi phi liễn, cao cao tại thượng, hô phong hoán vũ.

Các kiếm tu của Hàn Sơn dục huyết phấn chấn, cũng không địch lại, từng người tháo chạy, Tễ Tiêu trong lòng hơi đau xót.

Đột nhiên có người hô: “Tễ Tiêu chân nhan trở lại, chúng ta được cứu rồi!”

Chưởng môn chân nhân, các phong chủ nghe vậy mừng rỡ, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tễ Tiêu, tràn đầy mong đợi.

Ngu Khởi Sơ lao ra khỏi vòng vây, gắng sức giơ tay ném đi: “Sư huynh tiếp kiếm!”

Sơ Không Vô Nhai hóa thành một vệt sáng chói mắt, bay về phía kiếm chủ.

Theo tiếng kiếm xé gió mà đến, Tễ Tiêu thầm nảy lên một loại cảm giác kỳ diệu – chỉ cần đón lấy thanh kiếm này, thì có thể thi triển Kiếm Tôn thần thông, giết lui kẻ địch, giải trừ mối nguy cho môn phái, cứu đồng môn với nước lửa.

Nhưng mắt hắn nhìn thẳng, Quang Âm Bách Đại trong tay khẽ vẩy, chém ra một đạo kiếm khí, Sơ Không Vô Nhai bị chém đứt.

Thận cảnh hư ảo trước mắt vặn vẹo, Sơ Không Vô Nhai gãy đôi, biến thành mũi tên được tẩm thuốc độc, phiếm ra u quang quỷ dị, bị chém làm đôi rơi xuống trước người Tễ Tiêu.

Tễ Tiêu mắt thấy vô số đồng môn chết thảm dưới kiếm của kẻ địch, thiên thu cơ nghiệp của tông môn hóa thành mây khói.

Cùng lúc đó, bên trong tháp các vách tường chấn động, vãn mũi tên tề phát, tiếng xé gió chói tai vang lên, Tễ Tiêu tiện tay múa kiếm, kiếm khí đan thành một tấm lưới kín kẽ, chém đứt những mũi tên đến gần người. Yêu tộc không giỏi Cơ quan thuật, cơ quan hung hiểm trong tháp, đều do thận cảnh phối hợp.

Mạnh Tuyết Lý cảm nhận được xiềng xích lay động, tiếng gió gào thét, không khỏi nắm chặt tay đạo lữ: “Sao thế?”

Tễ Tiêu: “Không sao.”

Sau mưa tên, vô số mũi tên gãy rơi xuống ao lửa, hóa thành tro bụi. Bên trong tháp mây mù càng thêm dày đặc, Thận cảnh biến thành mây mù trên Tiếp Thiên Nhai.

Một đám thiếu niên ôm kiếm tụ tập bên vách đá, Hồ Tứ bất ngờ bước ra khỏi hàng. Tiếp Thiên Nhai là nơi vắng vẻ nhất ở Hàn Sơn, hàng năm gió tuyết tàn phá. Một đám tu sĩ trẻ tuổi lại không cảm giác được giá rét, chỉ chăm chú nhìn Hồ Tứ.

Đương nhiên không phải Hồ Tứ hiện nay, Thiên Hồ Cảnh Chủ, thánh nhân Hồ Tứ, mà là Hồ Tứ khi còn thiếu niên – bởi vì lúc còn bé trải qua một cơn bệnh nặng, thân thể so với bạn cùng lứa yếu đuối hơn, nhưng đầu óc lại cực kỳ thông minh, còn có vài phần kiêu ngạo.

Tễ Tiêu thầm nghĩ, thì ra thận khí có thể cảm giác được dục niệm trong lòng người, lo lắng sợ hại, dùng ký ức và tâm ý cấu thành thận cảnh, khiến hư cảnh gần như vật thật. Tâm tư càng động, thận cảnh càng thực.

Bỗng nghe thiếu niên dẫn đầu cười đùa nói: “Chẳng phải ngươi học Ngự kiếm thuật rồi sao, không dám tới đánh cược à?”

Tùy tùng sau lưng người nọ phụ họa: “Xem thân thể đơn bạc của hắn kìa, hắn căn bản không dám nhảy, hắn nhát gan. Sư môn bọn họ đều chẳng ra gì, phế vật!”

Thiếu niên Hồ Tứ mặt đỏ lên: “Ngươi dám nói sư phụ ta như vậy?!”

“Ôi, ta chẳng nói gì cả, các ngươi nghe thấy không?”

Mọi người cố ý kéo dài giọng, đồng loạt hô: “Không nghe thấy-”

Người nọ khoanh tay, cười hắc hắc nói: “Đều không nghe thấy, ngươi đi đâu tố cáo đây?”

Hồ Tứ nhìn xung quanh, bọn họ lớn tiếng ồn ào, gan lớn thậm chí tiến lên đẩy hắn: “Ngươi có dám đánh cược hay không?”

Hồ Tứ cười lạnh nói: “Ta không cược linh thạch. Muốn cược, liền cược mạng của ngươi và ta. Ta tiện mạng một cái, chết không có gì đáng tiếc, ngươi dám không?”

Mọi người bị khí thế hung ác của hắn chấn nhiếp, thay đổi sắc mặt. Nhưng mà kiếm tu tuổi này, thể diện lớn hơn trời.

Người nọ không xuống đài được, nháy mắt ra hiệu tùy tùng hỗ trợ ăn gian: “Cược thì cược, ta còn sợ ngươi chắc?”

Thiếu niên Hồ Tứ nhắm mắt, tung người nhảy một cái, nhảy xuống Tiếp Thiên Nhai: “Tới đây, xem mạng ai cứng hơn!”

Tễ Tiêu đi ngang qua Tiếp Thiên Nhai, mặc cho dưới đáy vực sâu, truyền tới một tiếng hét thảm, bước chân vẫn không chần chờ chút nào.

Trên nóc nhà, một tấm lưới lớn hàn quang bức người bỗng nhiên đổ ập xuống ngay đầu, nhưng lại rơi vào khoảng không.

Mạnh Tuyết Lý: “….Sau lưng ta, hình như có thứ gì vừa rơi xuống.”

Lão thận chiếm cứ đáy tháp, có thể thông qua thận khí cảm nhận người xông tháp, nghe vậy thiếu chút nữa hộc máu.

Trước đây xông tháp chính là yêu, tâm lý của yêu rất đơn giản, không phả mình bị địa yêu ăn, chính là bạn bè người thân bị đại yêu ăn, hoặc là thấy mình không còn gì để ăn, kề cận chết đói. Ăn và bị ăn, nhược nhục cường thực, tạo thành chủ đề vĩnh hằng không đổi ở Yêu giới.

Thận cảnh như mộng, toàn vì tự thân tâm lý mà động, lão thận nhìn các loại yêu mộng, yêu rơi vào trong mộng, sớm đã phát chán. Hiếm thấy đêm nay có hai người đến thăm Yêu giới, xông vào Trấn Yêu Tháp, cảm giác vẫn là thận cảnh của người tươi đẹp hay ho.

Người đằng sau bịt mắt, trong miệng lẩm bẩm, không biết là loại Thanh Tâm Chú gì, hiển nhiên cực kỳ cảnh giác, không dễ bị mê hoặc. Người phía trước cầm kiếm dò đường phá cơ quan, còn phải bảo vệ đồng bạn, nhất tâm nhị dụng, hẳn phải dễ dàng rơi vào thận cảnh nhất, thận khí thần thông của nó, đa số đều tập trung vào người này.

Trải qua một phen giao thủ, nó nghi hoặc lại buồn rầu, người này mắt thấy đồng môn chết thảm, sư huynh ngã chết, trong lòng lại không dậy nổi một tia gợn sóng, chẳng lẽ trái tim làm bằng sắt?

Tễ Tiêu tiếp tục tiến về phía trước, trong tháp mây mù tan rồi tụ, thận cảnh lại thay đổi.

Một ông lão mặc vải thô áo gai, tay cầm trượng gỗ đi ra từ trong sương mù, hòa ái như từ phụ cười nói: “Tiêu nhi, nhiều năm không gặp, ngươi đắc đạo chưa?”

Tễ Tiêu lẩm bẩm nói: “Sư phụ.”

Rốt cuộc có phản ứng. Lão thận mừng rỡ không thôi, gia tăng độ dày của thận khí.

Ông lão đi về phía Tễ Tiêu: “Tiêu nhi, cùng sư phụ về nhà.”

Vừa nói muốn nắm lấy tay Tễ Tiêu.

Tễ Tiêu chém ra một kiếm, thận cảnh vặn vẹo, phân chia tán loạn.

Bên người vang lên một giọng nói yếu ớt: “Kiếm Tôn đại nhân xin dừng bước.”

Giới Ngoại Chi Địa, tiểu linh điêu trầy da sứt thịt, móng vuốt bị bẻ gãy, co rụt nằm một góc.

“Tuyết Lý…” Tễ Tiêu thầm nghĩ, “Cũng đúng, nên là ngươi.”

Theo sự nồng nặc của thận khí, thận cảnh càng lúc càng tiến sâu vào lòng người.

Tiểu linh điêu thê thảm nói: “Xin Kiếm Tôn cứu ta, nguyện từ đây đi theo Kiếm Tôn.”

Tễ Tiêu bất vi sở động, mặc cho hơi thở của linh điêu dần dần suy yếu.

Lão thận thấy vậy, một hơi nghẹn ở ngực – tiểu linh điêu đáng yêu đáng thương như vậy, ta nhìn còn muốn cứu, ngươi lại thấy chết mà không cứu, còn là người sao!

Nó hít sâu, khạc ra một hơi thật dài.

Phong vân kích động, nhật nguyệt thay đổi. Tễ Tiêu ngửa đầu, chỉ thấy trên bầu trời, sâu trong biển mây, một cánh cửa từ từ mở ra, bên trong kim quang huy hoàng tráng lệ.

Tựa như thông với thiên ngoại chi thiên, giới ngoại chi giới. Nhất thời mây màu lấp lánh, tiên nhạc tung bay.

Thế gian mười triệu giọng nói vang lên, hình thành một câu nói, vang vọng trong thiên địa: “Thông Thiên Chi Môn đã mở, mời Tễ Tiêu chân nhân cử hà phi thăng….”

Tễ Tiêu thầm nghĩ, quả nhiên là sở cầu hai đời, mong ước nguyện vọng, buồn vui sướng khổ yêu hận tình thù đều ở trước mắt, con thận hơn ngàn năm này, thật sự có bản lĩnh. Ngay sau đó một đạo kiếm khí phát ra, phá tan “Thông Thiên Chi Môn”.

Đã đi tới cuối xiềng xích, ao lửa bị ném lại sau lưng, thềm đá dẫn lên tầng hai đã gần trong gang tấc.

Tễ Tiêu:”Được rồi.”

Mạnh Tuyết Lý tháo bỏ khăn bịt mắt, vui vẻ nói: “Đạo lữ của ta thật lợi hại.”

Tễ Tiêu cười cười: “Ban nãy ngươi đọc gì vậy? Thanh Tâm Chú?”

Mạnh Tuyết Lý: “Ngươi…”

Còn chưa dứt lời, sắc mặt hai người chợt đổi, cầm kiếm xoay người. Ao lửa vô biên kịch liệt rung động, tựa như núi lở đất mòn. Một con vật khổng lồ đột phá ao lửa, lửa cháy lưu động từ trên cái đầu to lớn của nó tuột xuống, giống như thác nước đỏ thẫm. Cái đầu to lớn kia tựa như đầu rồng, uy nghiêm dữ tợn, nó chỉ lộ ra trán, sừng và cặp mắt, cũng đã chiếm cứ hơn nửa ao lửa.

Thì ra Tễ Tiêu không bị thận cảnh mê hoặc, hoàn toàn chọc giận lão thận dưới đáy tháp. Đại yêu ngàn năm của Yêu giới, uy áp như Thánh nhân ở nhân gian, Thiên Ma ở Ma giới.

Mạnh Tuyết Lý trong lòng trầm xuống, không biết Linh Sơn Đại Vương từ đâu mời tới bực này nhân vật.

Tễ Tiêu truyền âm nói: “Mau lên tháp, ta cản nó.”

Mạnh Tuyết Lý tuy lo lắng đạo lữ, nhưng biết trước mắt chỉ phải như vậy, quyết định thật nhanh gật đầu, đang định lên tháp cứu yêu.

Bỗng nhiên một cái bóng nhỏ thoáng qua trước mắt, đánh về phía lão thận trong ao.

Thì ra bé Thận thú thấy dáng vẻ oai phong của đồng tộc, tâm thần đại chấn, quên mất sợ hãi, mê muội nhảy xuống ao lửa, muốn nhìn rõ ràng đối phương hơn.

Tình hình căng thẳng như vậy, ai cũng không ngờ tới nó đột nhiên nhảy ra, Tễ Tiêu quét ngang kiếm đi cản, cũng đã chậm một bước.

Mạnh Tuyết Lý vội la lên: “Cẩn thận!”

Lão thận ngẩng đầu, ao lửa sóng lớn mãnh liệt.

Bé thận hỏi: “Đợi ta lớn lên, có thể trở thành như ngươi sao?”