Kiếm Vương Triều

Quyển 5 - Chương 32: Ai có thể thắng?




^&^

Dịch: trongkimtrn


***

Chỗ mạnh mẽ của phù đạo Tiên Phù Tông là thông qua sự đặc thù của phù chỉ và phù sa* mà có thể dùng chân khí để tạo phù.

(*) Giống như chu sa làm mực vẽ trên lá bùa, còn ở đây là vẽ phù.

Mỗi loại phù khác nhau thì có tác dụng khác nhau. Khi dùng đối địch, lúc ném ra nó sẽ giải phóng sức mạnh được tích lũy ngày thường ở trong đó.

Chỉ là muốn lĩnh ngộ được phù ý gì, tạo ra loại phù nào và dùng phù gì mà có thể thuyên chuyển chân khí ngay lập tức, cái này cần dựa trên tu vi.

Vào lúc này, Phương Thuấn Ý đã phóng ra hàng vạn cái phù, tuy rằng mỗi cái phù nhỏ này đều là cùng một loại, nhưng số lượng chân khí thuyên chuyển cần dùng đúng là đáng kinh ngạc.

Điều gây sốc nhất là sự cam lòng từ bỏ và quyết tâm của Phương Thuấn Ý.

Trương Nghi tu luyện phù đạo cũng đủ lâu, nên biết rất rõ dù chỉ là một cái phù đơn giản thì đều cần chân khí điều hòa phù sa, tới lúc tạo phù xong thì cần tiêu tốn thời gian dài. Mấy chục vạn cái phù này không biết đã tích lũy bao nhiêu năm.

Nhiều năm khổ công như vậy, chỉ vì một ý nghĩ mà lấy hết ra dùng, đây quả thực là khí phách.

Giống như một vị tướng lãnh có gan phóng ra hết tất cả các mũi tên trong nháy mắt, cái này cần có dũng khí.

Dù thế nào, Trương Nghi cũng cảm thấy người sư huynh này thật mạnh mẽ.

Và uy lực của những lá phù này cũng rất mạnh...

Hàng vạn cái phù đang bay như hoa đào rơi bay múa trên bầu trời, sau đó những lá phù này trực tiếp hóa khí và biến thành nguyên khí trời đất cuồng bạo.

Trong cơn cuồng bạo này, trực tiếp xuất hiện rất nhiều tia sáng màu hồng, giống như thần tích.

Không gian như bắt đầu bị chia nhỏ ra, phát ra âm thanh kèn kẹt khó chịu.

Sức mạnh mà Phương Thuấn Ý thể hiện vào tích tắc này không còn có thể dùng tu vi của gã mà đo đếm được.

Đôi mắt của nhiều đệ tử Tiên Phù Tông tràn ngập ánh sáng cuồng nhiệt.

Theo quan điểm của họ, nếu lực lượng như vậy của Phương Thuấn Ý được sử dụng trên chiến trường, thì không chỉ tạo thành sát thương lớn cho một đội quân đông đảo, mà còn có thể gây ra mối đe dọa bất ngờ đối với một số Lục Cảnh đỉnh phong hay thậm chí uy hiếp đến Thất Cảnh.

Đối mặt với hàng vạn lá phù đó, người thiếu niên đến từ Hoàng Thiên Đạo Môn vẫn như cũ dùng một tư thế trông rất ngờ nghệch vụng về ném ra một lá phù.

Động tác giống như một người nông dân quăng đất vào ruộng, ném đi một thứ mà không có chút mỹ cảm nào.

Đây là một lá phù màu vàng.

Chỉ nghe một tiếng “xuy” âm vang.

Lá phù màu vàng đó đã bị mạnh mẽ xé ra thành từng mảnh trong tích tắc. Nhìn qua thì, có vẻ nó không thể ngăn cản lực lượng ngày càng lớn mạnh của hàng ngìn hàng vạn lá phù của Phương Thuấn Ý, tạo cảm giác cho mọi người ở đây là, khi những tia sáng màu hồng rơi vào người thiếu niên, thì cơ thể y sẽ tan thành mây khói.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc này, Trương Nghi trong lòng cảm thấy được gì đó nên ngẩng đầu nhìn lên trời.

Rất nhiều người tu hành của Tiên Phù Tông cũng nhanh chóng làm thế.

Tất cả những người ngẩng đầu nhìn, đều thấy bầu trời chuyển vàng.

Bầu trời bên trên ban đầu vốn màu xanh nhưng giờ đã chuyển sang vàng, như thể có một tờ bùa chú màu vàng khổng lồ hình thành bao trùm trên đó.

Thiếu niên ném phù với tư thế khó coi lúc này mới thu tay lại.

Y búng ngón tay vài cái cùng lúc.

Một lớp ánh sáng màu vàng rơi xuống từ trên bầu trời sắc vàng và chặn trước người y.

Hình ảnh này cực kỳ đơn giản, nhưng đến cả Trương Nghi cũng cảm thấy cứ như y chỉ tiện tay tạo ra một tấm phù lợi hại từ không khí trên khoảng trời sắc vàng rồi ném ra ngoài.

Nó giống như rút ra một lá phù nhỏ từ một lá phù lớn.

Lớp ánh vàng này hoàn toàn không thể ngăn cản sức mạnh của Phương Thuấn Ý mà sụp đổ ngay lập tức, nhưng dù sao thì nó cũng giữ được một chút thời gian cho người thiếu niên.

Cánh tay người thiếu niên lại động.

Sau đó, có một lớp ánh vàng khác rơi xuống.

Từ lớp này đến lớp khác.

Người thiếu niên tạo cho người ta cảm giác vụng về, nhưng động tác lại đâu vào đấy, như thể y đang dệt vải cách rất thành thạo.

Cảm xúc cuồng nhiệt trong mắt Mộ Dung Tiểu Ý nhanh chóng tiêu tan, biến thành vẻ khiếp sợ không hiểu nổi.

Cho dù lớp ánh vàng mà người thiếu niên kéo ra lúc này không thể hoàn toàn chặn đứng sức mạnh của Phương Thuấn Ý, nhưng dù sao thì y vẫn an toàn.

Dẫu sao thì y đang làm tiêu tán sức mạnh của Phương Thuấn Ý cách từ từ, theo từng lớp một.

Điều quan trọng nhất là, nguồn sức mạnh trên khoảng trời màu vàng dường như không giảm bớt bao nhiêu.

- Đây là loại phù gì?

Có ai đó bất chợt kinh hãi thốt lên.

Phù hộ mệnh từ trên trời rơi xuống của tay thiếu niên vào lúc này dường như không bao giờ cạn kiệt.

Phương Thuấn Ý sắc mặt tái nhợt, trực giác cho biết bản thân không thể trực tiếp uy hiếp người thiếu niên này. Vì thế, gã liền ngẩng đầu lên, thêm một lá phù màu hồng bay ra khỏi tay áo bên trái.

Phù này hóa thành một tia thần quang, đâm về phía bầu trời màu vàng ở trên cao.

“Oanh”, có một tiếng nổ vang lên.

Trên bầu trời xuất hiện một đóa hoa màu vàng cực lớn.

Mỗi một cánh hoa trên bông hoa vàng vừa thô vừa dày như ánh chớp vàng óng ánh.

Lá phù này là một trong những loại chân phù mạnh mẽ nhất của Tiên Phù Tông, Lôi Kích Đào Thần phù. Đây là chân phù do một vị tông sư Tiên Phù Tông tìm ra và chế tạo thành với công hiệu dẫn lôi mạnh mẽ, nhờ việc quan sát lôi văn trong lõi cắt ra từ cây gỗ đào bị sét đánh.

Tia chớp vàng óng tuy lan tràn trên nền trời sắc vàng, nhưng dường như nó chỉ như Dệt hoa trên gấm, căn bản không có tác dụng gì khác.

Người thiếu niên đến từ Hoàng Thiên Đạo Môn vẫn vô tư lấy phù.

Tư thế của y nhìn có vẻ vụng về, nhưng lại có tần suất ăn ý khó tả. Từng lớp ánh vàng rơi xuống, giống như một thanh phi kiếm uy lực yếu kém được y ném ra ngoài.

Nhưng dù phi kiếm có yếu đến đâu, thì nó cũng là phi kiếm.

Chỉ sau mười mấy nhịp thở, chùm tia sáng màu hồng đào ập xuống không còn uy hiếp y được nữa, nên y bắt đầu đánh trả.

Liên tiếp từng lá phù sáng màu vàng bắt đầu rơi về phía Phương Thuấn Ý.

Từ góc nhìn của nhiều đệ tử Tiên Phù Tông đứng bên cạnh, mỗi cử động tinh tế của y đều giống như lấy từng thanh kiếm từ trên trời cao chém xuống Phương Thuấn Ý.

Phương Thuấn Ý hít một hơi thật sâu.

Chân nguyên* trong cơ thể gã trào ra, một vật ánh vàng kim luôn được gã niết trên hai ngón tay trái biến mất trong tích tắc. Mà phía sau người thiếu niên đứng đối diện, lại chợt xuất hiện một sợi chỉ vàng cách vô thanh vô tức.

(*) Người dịch: tác giả khi thì viết Chân khí, lúc thì Chân nguyên nên dịch không đổi, để y vậy. 

Sợi chỉ vàng này không phải là thành phẩm thuần túy do sự ngưng tụ giữa chân nguyên và nguyên khí đất trời, mà chính xác được làm từ kim loại, do kim loại hoàn toàn nóng chảy tạo nên.

Vương triều Đại Sở có một thuật khí rất cường đại tên là Chu Tước châm.

Bề ngoài của loại thuật khí này giống như một cây kim dài màu đỏ rực, nhưng sau khi châm, nó sẽ quay tròn dữ dội, và sức nóng kinh người sinh ra sẽ không phá hủy lớp vỏ bên ngoài mà sẽ khiến phần lõi bên trong tan chảy thành dạng lỏng. Tại thời điểm va chạm dữ dội, chất lỏng đó sẽ phun ra từ mũi kim với tốc độ kinh hoàng.

Loại sức mạnh này thậm chí có thể trực tiếp xuyên thủng và hủy hoại kiếm thai.

Phù của Phương Thuấn Ý cũng có sức mạnh tương tự.

Lá chân phù này là một trong mười loại chân phù Dung Sơn Phá Giáp phù của Tiên Phù Tông.

Người thiếu niên đến từ Hoàng Thiên Đạo Môn cảm giác được sát khí ở sau lưng. Y quay người lại, nhưng động tác vẫn rất cứ ngốc vụng như cũ.

Như kéo một sợi dây như trước, y lấy xuống một tấm phù từ khoảng trời vàng trên cao.

Nhưng lần này không phải ánh sáng vàng mà là màu trắng.

Một dòng nước lạnh màu trắng chảy dọc sợi chỉ vàng.

Có tiếng “Xuy” vang lên, một lớp sương trắng hình thành trên dây chỉ vàng, và ngay sau đó tầng sương giá lập tức bốc hơi.

Sau đó, có một dòng khí trắng khác.

Từng luồng này nối tiếp luồng khác, hơn mười dòng khí trắng cuồn cuộn dâng lên, sợi tơ vàng phát ra tiếng răng rắc giòn tan rồi nứt ra, hóa thành vô số mảnh vụn.

Phương Thuấn Ý ngừng động tác và trầm mặc không nói.

Toàn trường lúc này rơi vào tĩnh lặng.

Nhiều người tu hành Tiên Phù Tông có thể sử dụng nhiều tấm phù cùng một lúc, nhưng về tốc độ sử dụng liên tục thì không ai có thể nhanh hơn người thiếu niên Hoàng Thiên Đạo Môn cả.

Lực lượng càng lớn thì cần thời gian giảm xóc càng nhiều.

Tựa như chiếc búa do thợ rèn nện đánh càng nặng, thì càng mất nhiều thời gian để nâng nó lên cao.

Tuy nhiên, rõ ràng mỗi một tấm phù của thiếu niên Hoàng Thiên Đạo Môn này đều không có uy lực kinh người gì, nhưng quả thực rất mạnh mẽ, hơn nữa thời gian thi triển hầu như không tốn hao bao nhiêu.

Có thể áp đảo người này trong một đòn, nhưng lại không thể đánh bại đối phương. Mà khi đối thủ đánh trả thì lại không chịu nổi mỗi một kích đó.

Đối thủ như vậy... Phương Thuấn Ý không thể đánh bại. Vậy còn có ai đánh bại y được?

Mộ Dung Tiểu Ý ngây ngốc nhìn chằm chằm người thiếu niên của Hoàng Thiên Đạo Môn, nhất thời trong đầu hiện lên vài cái tên. Nhưng chỉ sau hơi thở kế tiếp, cô đã mất đi niềm tin vào những người đó.

Trương Nghi nhìn người thiếu niên, vì quá bội phục nên hắn quên béng luôn sự xấu hổ.