Kiếm Vương Triều

Quyển 5 - Chương 13: Chuyện nên phát sinh




Dịch: trongkimtrn

Đỗ Thanh Lê và Bạch Sơn Thủy đều là người tu hành thất cảnh không tầm thường. Vừa rồi, vì ngăn cản một kiếm của Bạch Sơn Thủy mà lão cung phụng này đã chịu kiếm ý của chính mình quét qua, dù chỉ là vệt kiếm sướt trên lông mày trái nhưng kiếm ý vẫn nhập vào óc tạo thành thương nặng.

Lúc này, mặc cho đã mất khống chế nhiều chỗ trên thân thể nhưng dẫu sao thì lão cũng là tông sư chân chính, là một tông sư may mắn còn sống sót khi trải qua những năm chém giết tàn khốc kia ở Trường Lăng.

Đối mặt với thanh kiếm do mười bảy giọt nước xanh lam biến thành của Bạch Sơn Thủy, đồng tử màu đen của lão nhanh chóng chuyển thành nhạt, xám ngoắt một mảnh.

Có thể thấy vô số nguyên khí màu xám liên tục từ khe hở của bức tường đá đen trên đỉnh đầu tuôn vào người lão. Nhìn bên ngoài thì cơ thể lão không đổi, nhưng người ta lại có cảm giác là nó đang không ngừng biến to ra.

Một thanh kiếm nhỏ mới được tạo thành từ mười bảy giọt nước màu xanh lam bỗng nhiên nứt vỡ, từ trên không rơi xuống cứ như nắm đất cát.

Bạch Sơn Thủy lui một bước. Những viên đá dưới chân nàng lặng yên vỡ nát, một vết nứt lớn như lưới nhện lan ra xung quanh.

Đỗ Thanh Lê nửa khuôn mặt bê bết máu, nhưng nét mặt lại bình tĩnh lạ thường.

Đã tu luyện trong Đại Phù Thủy Lao nhiều năm, dịch bởi Bạ ch ng ọc s ách, từ mặt nào đó có thể nói nơi này là (thế giới) thiên địa của Đỗ Thanh Lê, lão không tin mình sẽ thua một đứa hậu bối.

Bạch Sơn Thủy nhíu mày, một giọt nước trong suốt như pha lê hoàn toàn không màu lặng lẽ xuất hiện trước mặt, nhưng nó vẫn lơ lửng trên không trung, giống như nàng đang phân vân, không biết phải làm gì để uy hiếp đến người cung phụng già vậy.

*****

Ngay khi Bạch Sơn Thủy bị Đỗ Thanh Lê ngăn chặn, mực nước của thủy động nơi Triệu Tứ đang di chuyển bắt đầu giảm xuống.

Dòng sông ngầm vì thủy áp (áp lực nước) mà tạm thời bắt đầu giảm xuống.

Rời khỏi nước.

Trong tầm mắt của Triệu Tứ, xuất hiện một ông già đang đứng trên một mỏm đá nhô ra như mỏ chim ưng trên bức tường đá đối diện.

Ông lão này cũng mặc áo lam, ngũ quan rất nhỏ mà khuôn mặt lại rộng.

Đối diện với Triệu Tứ, lão già đang ngước nhìn từ dưới lên này có khí thế không hề yếu kém, thậm chí có phần còn mạnh hơn nàng một chút.

Cho nên lão tự nhiên là một người cung phụng khác canh giữ ở đây, Đỗ Hồng Đàn.

Thật lâu trước đây, hai anh em họ Đỗ là hạng người tài tuấn xuất chúng ở Trường Lăng, tốc độ tu luyện đột phá cảnh giới cũng hiếm thấy. Tuy nhiên hai anh em có tính tình hoàn toàn khác nhau.

Tính khí của Đỗ Hồng Đàn tương đối bộc trực và hào sảng.

Lúc này, nhìn thân hình Triệu Tứ đang rời khỏi máng xối, lão trực tiếp không khách khí khuyên bảo:

- Hài tử (Con à), đây là Trường Lăng. Đây là phòng giam được canh giữ nghiêm ngặt nhất Trường Lăng, cũng là nhà của chúng ta, đây là nơi mà ngươi nên đến hay sao?

Sau khi nước rơi xuống thì chỉ còn không khí, mà lúc này, Triệu Tứ đang đứng trong hư không.

Sức nóng bốc lên dưới chân, như một đám mây nâng đỡ cơ thể nhỏ bé xinh xắn nhưng mạnh mẽ của nàng.

Trong khi nghe Đỗ Hồng Đàn nói, nàng ấy đã đi ngược lên trên.

- Nếu các ngươi không vào đất Triệu, ta sao lại tới đây?

Nàng nhìn thẳng mặt Đỗ Hồng Đàn, nói một cách chính trực mà không chút tức giận:

- Là đám các người tiến vào nhà của ta.

Đỗ Hồng Đàn lắc đầu khinh thường, đáp lời:

- Bất kể thế nào, bây giờ là đang ở trong nhà ta.

Nhận xét của lão có vẻ ngang ngược và vô lý.

Nhưng lão gọi Triệu Tứ, người có thể đại diện cho Triệu Kiếm Lô là hài tử, chỉ riêng điều này đã là sự kiêu ngạo và ngang ngược đến cực điểm.

- Không chào hỏi là vô lễ, nói không thông thì chỉ có thể dùng kiếm giải quyết.

Triệu Tứ đã ở bên trên Đỗ Hồng Đàn, nhưng khi nói ra điều này, nàng ấy vẫn tiếp tục tiến lên cao.

Thanh kiếm bổn mạng của nàng đã bị phá hủy trong trận chiến trên sông Vị. Tuy nhiên, tái sinh từ nghịch cảnh đã cho nàng thấy một thiên địa (thế giới) mới. Một cỗ kiếm ý nóng bỏng tuôn ra từ cơ thể, nàng đã xuất kiếm.

Một đường chỉ đỏ xuất hiện ở dưới đáy khối cự bi phía trước thân thể nàng.

Sau đó tấm bia to lớn nặng chí ít vạn cân (khoảng 500kg) này đã bị cắt vỡ.

Ánh sáng phù tuyến lại xuất hiện trên cự bi, nhưng đó không còn tuôn ra ngọn Tinh hỏa lạnh lùng nữa, mà là một ngọn lửa đỏ rực như dung nham núi lửa, khiến toàn bộ tấm bia nóng lên và bắt đầu biến đỏ.

Cự bi lúc này đã trở thành kiếm của nàng và đập thẳng vào Đỗ Hồng Đàn ở phía đối diện.

Đỗ Hồng Đàn đã rất ngang ngược và vô lý với nàng. Mà phản ứng của nàng lúc này còn ngang nghạnh hơn.

Nhìn thấy một thanh kiếm lớn hung hăng đánh tới, sắc mặt Đỗ Hồng Đàn dần trở nên ngưng trọng, lão chân thành cảm thán:

- Những người tu hành Triệu Kiến Lô quả nhiên là thiên tài hiếm có trên đời. Như vừa rồi trong chớp mắt phá vỡ trận pháp (trên tấm bia ấy), thì lập tức đã có thể chống lại phù tuyến ngọn lửa Tinh hỏa ở bên trong, và cũng chỉ có người của Triệu Kiếm Lô mới có khí phách dùng một thanh kiếm như vậy.

Khi lão đang nói, thanh kiếm bằng tấm bia khổng lồ đã đến trước mặt.

Tấm bia to đã đỏ rực toàn bộ, đỏ đến mức có thể hóa lỏng bất cứ lúc nào.

Nhiệt độ cực cao khiến tóc lão lập tức khố héo và cháy lên.

Tuy nhiên, lão chỉ đưa tay ra.

Khi lão vươn tay ra, vô số hắc khí tràn ra từ mỏm đá bên trên như đống cát đen chảy xuống, không ngừng rơi xuống mu bàn tay.

Bàn tay của lão lập tức đặt lên khối cự bi nóng đỏ.

Bên trong nó phát ra từng đợt âm thanh rít như một con tàu thép khổng lồ bị ma sát.

Toàn bộ cự bi dừng lại đột ngột.

Cơ thể của Đỗ Hồng Đàn thậm chí còn không bị rung lắc.

Thân hình của lão so với tấm bia to lớn này thì rất nhỏ bé, nhưng những vụn đá dưới chân lại không hư hao một chút nào.

Bởi vì chính luồng khí màu đen phun ra từ lòng bàn tay của lão đã chịu hết toàn bộ lực lượng.

Trong khe hở của mỏm đá phía trên đầu, đống cát đen tiếp tục rơi xuống, tiếp nhận một kiếm ngang ngược vô song của Triệu Kiếm Lô* (*giữ nguyên theo văn bản gốc).

Triệu Tứ nắm tay trái lại, ngón giữa và ngón trỏ tay phải chĩa vào nhau như một thanh kiếm, điểm lên cự bi.

Tấm bia khổng lồ bổ xuống như một thanh kiếm, thân thể của nàng ở phía trên, nàng dùng hết sức toàn thân cùng trọng lượng của nó để dồn ép lên Đỗ Hồng Đàn.

Thấy một kiếm như vậy bị Đỗ Hồng Đàn chặn lại hoàn toàn, lông mày nhíu lại thật sâu, nàng cười nhạo:

- Không nghĩ tới đường đường là cung phụng hoàng cung Trường Lăng lại không tu kiếm, mà lại dùng thủ đoạn u ám của quỷ tu.

Nghe ra sự giễu cợt của nàng, Đỗ Hồng Đàn chỉ lắc đầu, cười nói:

- Hài tử. Ngươi đừng quên là, khi ta thành danh thì Nguyên Vũ và người đó vẫn chưa được sinh ra. Vào lúc đó, Trường Lăng đâu phải thế giới của kiếm sĩ?

Triệu Tứ không có phản bác. Bởi nàng nhớ rằng đây là sự thật.

Hơn nữa nàng đã sử dụng tất cả sức mạnh của mình, chỉ nói thêm một câu cũng đã vô cùng khó khắn.

Nhưng Đỗ Hồng Đàn vẫn thoải mái như cũ.

Lão thương cảm nhìn Triệu Tứ đã đến cực hạn, tiếp tục nói:

- Từ tiền triều (triều đại trước) đã có Đại Phù thủy lao. Ở đây từng có rất nhiều cường giả chết không nhắm mắt, tràn ngập oan khuất. Luận chuyện tu luyện về quỷ đạo, thì toàn bộ Trường Lăng còn có nơi nào thích hợp hơn ở đây ư? Ngay từ đầu ta đã nhắc nhở ngươi đây là Đại Phù thủy lao, là thiên địa của ta... Chỉ cần ta ở đây là lúc ta mạnh nhất. Ngươi vì phá bia mà hao tổn rất nhiều nguyên khí, làm thế nào mà đánh bại ta bây giờ?

Đốn cát đen rơi nhiều thêm.

Cự bi dần dần bị đẩy lên, ép ngược về phía Triệu Tứ.

*****

Quân đội Đông Lăng quân bắt đầu dàn trận bên ngoài Đại Phù thủy lao. Vị tướng lĩnh cầm đầu nghĩ đến khí phách và lời nói của Bạch Sơn Thủy trước đó, sắc mặt hiển hiện tâm tình bất định.

Ở nơi sâu nhất của ngục tối, văng vẳng tiếng bước chân.

Thân Huyền xuất hiện trong một gian thủy lao sâu nhất.

Nhìn thấy bộ dạng của gã, đang ở trung tâm ngục tối như chiếc lá sen thối nát, Lâm Chử Tửu chợt bật cười.

- Bây giờ ngươi hiểu ý ta rồi chứ?

Y nhìn biểu cảm như không có chuyện gì của gã thì cười nói.

- Bạch Sơn Thủy chưa hẳn đánh bại Đõ Thanh Lê, còn Triệu Tứ không phải là đối thủ của Đỗ Hồng Đàn. Ta không biết tại sao ngươi lại cười vui vẻ như vậy. – Thân huyền lạnh lùng đáp khi nhìn Lâm Chử Tửu đang cười.

Nụ cười của Lâm Chử Tửu vẫn không hề suy giảm, y đáp:

- Ta mỉm cười vì ngươi đã lựa chọn rất tốt."

- Không có sự lựa chọn.

Thẩm Huyền cúi đầu, lãnh lùng nói với khí thế mạnh mẽ:

- Muốn cười được ở bên ngoài, ít nhất phải đối phó được hai gã cung phụng và nhất định phải thắng được ta.

Lời nói của gã thật khó hiểu.

Nhưng vào lúc này, trong một phòng giam ở gần đó, có một khí tức (hơi thở) khác thường tản mát ra.

Một khí tức rất mạnh với một ý chí bất khả chiến bại.

Trong phòng giam đó, Trương Thập Ngũ đang hấp hối vừa được đưa mang vào giam giữ.

Người của Đại Phù thủy lao sẽ không để người hấp hối chết đi, nhưng cũng sẽ không để người sắp chết có sức sống mạnh mẽ hơn, đặc biệt là cao thủ tông sư ở cảnh giới thứ bảy.

Một tông sư còn mạnh hơn tông sư bình thường.

Tuy nhiên, lúc này, khí tức tỏa ra từ trong phòng giam đó lại một lần nữa khiến nhiều người trong toàn bộ thủy lao cảm thấy kinh hãi, bất an.

Ánh mắt Thân Huyền không có gì thay đổi.

Tựa hồ như, điều này vốn là chuyện nên xảy ra (đương nhiên).