Dịch giả: hoangtruc
Biên: sweetzarbie
Xe ngựa quay về Mặc Viên.
Tuy chưa từng nghỉ ngơi trong nhiều ngày liền nhưng trên đường trở về, Tịnh Lưu Ly lại có cảm giác rất rất kỳ diệu. Dường như nàng đã quên mất mỏi mệt.
Trên người nàng vẫn luôn tản ra một tầng ánh sáng lờ mờ nhàn nhạt. Tầng ánh sáng lờ mờ này tựa như một thanh bảo kiếm tuyệt thế ngay từ đầu đã bộc lộ ra khí thế sắc bén, nhưng dần dần hào quang đó lại trở nên óng ánh mà không hề chói mắt.
Bây giờ cả nàng và Đinh Ninh đều là nhân vật hết sức quan trọng ở Trường Lăng. Ven đường có không biết bao nhiêu tu hành giả cường đại không rời mắt khỏi hai người, tự nhiên trong số họ cũng có người phát hiện ra loại khí tức biến hóa vi diệu này.
Những người này bắt đầu cảm thấy khiếp sợ.
Bọn họ nghĩ mãi cũng không rõ là cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra tại mảnh rừng Quế Hoa trong phủ đệ của Lưu Cung tướng, không biết chuyện gì đã khiến Tịnh Lưu Ly đột nhiên phát sinh ra biến hóa như thế.
Nhìn gốc cây Quế Hoa được đặt yên ổn vững chãi trên xe ngựa, nhìn đám bùn đất bên dưới gốc Quế Hoa với vết cắt gọt sắc ngọt đến mức nhiều người không rõ làm sao Tịnh Lưu Ly có thể làm được như vậy.
Bọn họ chỉ có thể có thể chắc chắn rằng, từ lúc Tịnh Lưu Ly vừa mới bắt đầu vào thành Trường Lăng đến khi khí chất biến hóa, mà thực ra khí tức này gần giống như là một loại đốn ngộ, đều là nhờ Đinh Ninh.
- Đôi khi, thật không thể không khâm phục được.
Một tên thiếu niên đứng trong một ngõ hẻm, nhìn theo cỗ xe ngựa đang quay về Mặc Viên, sâu trong ánh mắt càng thêm vẻ tôn kính. Cuối cùng, y khom người, nghiêm túc thi lễ với cỗ xe kia một cái.
Người thiếu niên này cũng là một nhân vật có tên trong danh Tài Tuấn Sách, nhưng bài danh của người này cũng không nằm ở vị trí cao, trong kiếm thí tại Mân Sơn Kiếm Tông cũng không đi được tới cuối cùng mà bị đào thải giữa chừng. Cho dù là cả Đinh Ninh và Tịnh Lưu Ly đều không chú ý tới sự hiện diện của y nhưng y vẫn hành lễ rất nghiêm túc với hai người. Đây hoàn toàn xuất phát từ kính nể và tôn trọng.
Thiếu niên đến cỡ tuổi của y, thường là càng sùng bái anh hùng.
Tuy là đối thủ cạnh tranh trong Mân Sơn Kiếm Hội nhưng sau khi kiếm hội chấm dứt, Đinh Ninh dám vì sư môn mà kháng cự lại, bây giờ lại vì Tiết Vong Hư mà báo thù nên trong mắt y, hắn chính là anh hùng.
Mà thái độ của y, hiển nhiên cũng đại biểu cho thái độ của phần lớn người trẻ tuổi trong Trường Lăng.
***
Một đường đi về, Tịnh Lưu Ly cũng không lên tiếng. Chỉ đến khi cỗ xe ngựa chở gốc Quế Hoa này tiến vào Mặc Viên, tầng ánh sáng lờ mờ nhàn nhạt quanh người nàng mới dần biến mất.Tiếp đó nàng quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Đinh Ninh đang ngồi đó, rồi hỏi:
- Trong đất bùn bên dưới gốc cây này có gì?
Những người khác nghĩ mãi không rõ hành động của Đinh Ninh, chỉ cho là việc hắn vào mảnh rừng Quế Hoa đào gốc Quế Hoa kia là có liên quan tới chuyện tu hành của Tịnh Lưu Ly. Nhưng thông qua tất cả chi tiết lúc trước, Tịnh Lưu Ly có thể khẳng định trong đám bùn đất bên dưới gốc Quế Hoa, có lẽ có vật gì đó rất quan trọng đối với Đinh Ninh, liên quan đến chuyện đột phá tu vi của hắn.
Đinh Ninh ngẩng đầu nhìn nàng một cái, còn chưa mở miệng thì Tịnh Lưu Ly đã nhìn ra được ý tứ trong mắt hắn bèn thay Đinh Ninh nói thẳng ra:
- Sau này ta sẽ biết được, phải không?
Đinh Ninh nhịn không được mà cười khẽ, sau đó gật đầu đáp:
- Ta cho rằng chuyện quan trọng nhất mà cô cần suy tính lúc này không phải là chuyện của ta.
Tịnh Lưu Ly cũng nhìn hắn một cái, hỏi:
- Còn phải nấu thuốc giúp ngươi nữa hay không?
- Sau ba ngày nữa hãy nói tiếp.
Đinh Ninh lắc đầu.
Tịnh Lưu Ly ừ nhẹ một tiếng, nhìn gốc Quế Hoa sau lưng Đinh Ninh, hỏi:
- Ngươi tự xử lý?
Đinh Ninh khẽ gật đầu đáp:
- Tự ta sẽ xử lý.
Tịnh Lưu Ly không nói thêm gì nữa mà đánh xe ngựa đi thẳng đến cửa ra vào một nơi sâu nhất của Mặc Viên rồi bước xuống xe. Sau đó nàng cũng không quay đầu nhìn lại mà đi thẳng về sương phòng của mình để nghỉ ngơi.
Đinh Ninh thừa hiểu tính nàng nên cũng không cần nhìn xem Tịnh Lưu Ly có bước vào phòng hay không. Chẳng qua hắn cũng bước xuống xe ngựa, rồi lẳng lặng nhìn gốc Quế Hoa này.
Gốc Quế Hoa đã bị chặt đứt không ít rễ cây, gần như toàn bộ rễ cây đâm sâu xuống mặt đất đều đã bị cắt đứt. Xem chừng năm nay cây này còn sống được cũng khó khăn lắm rồi chứ đừng nói đến chuyện có thể nở hoa. Chẳng qua rất nhiều năm trước, gốc Quế Hoa này chính là gốc cây tươi tốt nhất trong cả mảnh rừng Quế Hoa kia.
Rất nhiều năm trước kia, người nào đó đã quen biết với một nữ tử đến từ quận Giao Đông tại mảnh rừng Quế Hoa này.
Người đó choáng ngợp trước vẻ xinh đẹp và tài trí của nữ tử kia. Mà người đó cũng đúng là vừa gặp đã thương nữ tử này.
Người đó cho rằng hắn và nàng sẽ kề vai sát cánh cả đời này với nhau.
Về sau, người đó quen biết thêm được với rất nhiều huynh đệ có cùng chí hướng, thường xuyên đến quán rượu nơi mảnh rừng này để uống loại rượu chưng cất từ Quế Hoa.
Uống rượu ngon mà chiến thiên hạ.
Mọi chuyện dường như đều rất hoàn mỹ.
Rồi một ngày người đó đột nhiên nảy ra ý tưởng trộm lấy một vò rượu ngon nhất mà quán vừa mới cất, thả vào trong đó thêm chút ít linh dược khiến mùi vị rượu thêm tuyệt vời hơn nữa. Sau đó, hắn đem vò rượu này chôn dưới gốc Quế Hoa tươi đẹp nhất ở đây.
Nhờ năm tháng chầm chậm ủ lấy.
Người đó muốn chờ tới tiệc cưới của hắnvà nữ tử kia mới bí mật lấy vò rượu này ra, để khiến cho tên chủ quán rượu và tất cả tri kỷ của hắn ngạc nhiên, kinh hỉ.
Nhưng rượu đã lâu năm, người lại không còn.
Nữ tử đến từ quận Giao Đông kia đã trở thành nữ chủ nhân của Trường Lăng, trở thành hoàng hậu của cả vương triều Đại Tần.
Người đó và rất nhiều bằng hữu cùng chí hướng, toàn bộ đã chết trận tại Trường Lăng.
Cái quán rượu kia cũng đã biến mất.
Rất nhiều thứ trọng yếu hơn còn không được nhớ tới, huống chi chỉ là một vò rượu ngon xuất phát từ một ý nghĩ đột nhiên nảy sinh, không có ý nghĩa, chỉ là dệt hoa trên gấm kia.
Đây chỉ là một vò rượu mừng đã bị hoàn toàn lãng quên.
Cho dù năm đó hết thảy mọi thứ không thay đổi, có khi vò rượu này cũng chưa chắc được nhớ tới.
Nhưng mà bởi vì báo thù mà vò rượu này lại lần nữa xuất hiện.
Đinh Ninh xuất kiếm.
Vô số kiếm ti phân tán từ Mạt Hoa tàn kiếm, nhẹ nhàng xâm nhập vào lớp bùn đất dưới gốc cây Quế Hoa.
Đám kiếm ti này yên ắng bao trùm lấy vò rượu màu xám đang ngủ say trong đám bùn đất, rồi kéo thẳng vò rượu này khỏi lớp bùn đất.
Kiếm khí phát ra từ kiếm ti nhanh chóng quét sạch mọi vật cản, từng mảng bùn đất rơi vãi xuống, bay lả tả trông như vô số cánh hoa nhỏ màu trắng noãn.
Vò rượu không nhỏ.
Bởi vì ít nhất phải đủ cho mấy chục người, mỗi người một chén.
Tầng bùn đất phong kín vò rượu rất kĩ lưỡng, không để một chút mùi rượu nào lọt ra ngoài.
Người đó có làm chuyện gì cũng đều truy cầu cực hạn, nhưng lại không thể tính trước được tương lai.
Một tiếng bộp nhỏ vang lên.
Đinh Ninh vung chưởng đánh vỡ lớp niêm phong.
Vò rượu chứa đầy chất lỏng màu vàng kim óng ánh trước kia, nay chỉ còn hơn nửa vò.
Đinh Ninh ngẩng đầu.
Một vài chuyện tình, một vài gương mặt đã biến mất trong trí nhớ hắn, bất giác nhanh chóng hiện ra trong đầu.
- Mời đám các ngươi.
Hắn khẽ nói một câu, thu kiếm, một tay nâng vò rượu đổ thẳng vào miệng.
Hắn uống lấy từng ngụm từng ngụm rượu.
Mùi vị của vò rượu này, thật sự rất tuyệt vời.
Hương vị mỹ diệu từ Quế Hoa tốt nhất và vài vị linh dược thêm vô năm đó được hòa quyện lại làm một, cảm giác trong veo ngòn ngọt vào đến cổ họng lại như lửa cháy. Cho dù là tiên tửu trong truyền thuyết có lẽ cũng chỉ được như vậy mà thôi.
Thế nhưng lúc này, trong miệng Đinh Ninh lại đắng chát còn hơn cả vị đắng của những dược thang từng uống lúc trước.
Những linh dược mà năm đó chỉ đơn thuần là vì truy cầu hương vị, đối với cả gã và những bằng hữu của gã mà nói, thì có tác dụng tăng trưởng tu vi cực kì bé nhỏ. Nhưng đối với tu vi cảnh giới hôm nay của hắn mà nói, lại vô cùng trọng yếu.
Từng đoàn từng đoàn khí lưu mãnh liệt hòa theo cảm giác say rượu khuyếch tán ra, không ngừng nổ tung trong thân thể hắn, không ngừng đổ vào trong Khí Hải.
***
Mùi hương Quế Hoa, thật ra được rất nhiều người ưa thích.
Một nơi sâu trong hoàng cung, nữ tử người quận Giao Đông năm đó đang ngồi trên ghế phượng. Nàng đang nghe một tu hành giả trung niên áo vàng đang đứng ngoài cửa bẩm báo, đầu tóc hoàn mỹ chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt tựa như không vương chút tình cảm nhân gian xuyên qua cửa sổ bên cạnh, nhìn ra phía hoa uyển bên ngoài.
Chỗ đó, cũng có vài gốc cây Quế Hoa cao lớn.
Ngoại trừ một tia kinh ngạc lóe lên trong ánh mắt, nàng vẫn lạnh lùng như cũ, không có thêm chút tâm tình dư thừa nào.
Nàng cũng không hiểu Đinh Ninh và Tịnh Lưu Ly đến mảnh rừng Quế Hoa đào đi một gốc Quế Hoa là có ý gì.
Bởi vì quá mức xa xôi.
Bởi vì có rất nhiều chuyện quá mức nhỏ bé lại quá mức xa xôi.
Những thứ như vậy nàng đã sớm quên hết, sớm bị năm tháng lặng yên xóa sạch sẽ trong trí nhớ của nàng.
Nàng đã sớm không còn nhớ rõ về mảnh rừng Quế Hoa kia.