Biên: Lưu Kim Bưu, kethattinhthu7
Thần Đô Giám, thành nam Trường Lăng.
Thoạt nhìn, kiến trúc bên ngoài của nơi này trông giống như những đạo quán khác, lúc nào cũng tỏa ra khí tức âm u lãnh lẽo. Ngoại trừ mấy đại nhân vật trong hoàng cung, tất cả quyền quý của vương triều Đại Tần đều có tâm lý đề phòng và sợ hãi nơi này. Nhưng lúc này, ánh mắt rất nhiều người trong tòa kiến trúc này lại lộ ra sự sợ hãi lẫn đề phòng.
Chỉ vì một nữ tử mặc áo trắng.
Dạ Sách Lãnh bước xuống xe ngựa, một mình men con đường đá màu xám tiến vào trong sân nhỏ âm u lạnh lẽo.
Những tia nắng chói mắt từ trên trời chiếu nghiêng xuống mặt tường rồi soi lên người nàng.
Chỗ sâu nhất trong sân, một chiếc xe ngựa đang đỗ bên cạnh gốc cây mục.
Xe ngựa có màu tím đậm thâm trầm, mặt gỗ trơn bóng phản xạ ánh sáng được điêu khắc hoa văn, phù điêu khắc dày đặc, cộng với việc dùng vàng, đá quý khảm nạm khiến chiếc xe trở nên xa hoa lộng lẫy đến cực điểm.
Dạ Sách Lãnh dừng lại trước xe ngựa, nàng nở nụ cười, hướng về phía thư phòng ở nội viện, nói với giọng hơi châm biếm:
- Đây chắc là chiếc xe ngựa làm từ gỗ Đàn Hương tím của phủ Ly Lăng Quân, không ngờ lại bị ngươi lấy đi, đường đường là Ti Thủ Thần Đô Giám mà cũng ưa thích vật tầm thường như vậy?
- Vật tầm thường hay không ta không nghĩ đến, chỉ là do thích mùi của bản thân loại gỗ này.
Thanh âm bình thản từ cánh cửa khép hờ truyền ra, dường như có chút trống rỗng.
- Bỏ qua hình dạng và cấu tạo đẹp đẽ bề ngoài, chỉ xét về mùi thì đúng là khó có loại gỗ nào bằng gỗ Tử Đàn, cũng coi như tạm chấp nhận được.
Dạ Sách Lãnh từ từ quay người, không hề có ý định bước tới, chỉ nhìn đám bụi nhỏ xíu đang bồng bềnh trôi nổi dưới ánh sáng trong căn phòng khép hờ kia, lãnh đạm nói:
- Có điều, người khác có lẽ không biết tu vi phi kiếm của ngươi, nhưng ta sao lại không biết? Ta không muốn Bạch Sơn Thủy chết thì còn có lý do, nhưng ngươi thì vì cái gì?
Người bên trong cánh cửa hơi trầm mặc một lát, sau đó nói:
- Chẳng lẽ ngươi thật sự không biết.
Dạ Sách Lãnh đáp:
- Ta thật sự không biết.
- Có mới nới cũ.
Người bên trong lại trầm mặc rồi tiếp:
- Nhưng ta làm vậy cũng không phải vì bản thân mình.
- Mặc kệ ngươi vì ai, ta hy vọng sau này ngươi không nên làm như vậy nữa.
Dạ Sách Lãnh ngẩng đầu lên, bình tĩnh mà lạnh lùng nói:
- Ta là ta, ngươi là ngươi, ngươi nên biết ta không muốn thiếu nợ ngươi cái gì.
Bên trong cánh cửa không hề đáp lời.
Dạ Sách Lãnh cũng không nói gì thêm, quay người rời đi.
Nhưng trong khoảnh khắc nàng vừa mới cất bước thì từ bên trong chỗ hé của cánh cửa trông vắng vẻ kia lại vọng ra thanh âm:
- Có một việc ta không ghi chép trình báo lên trên. Lộ tuyến của Bạch Sơn Thủy hơi có vấn đề, dường như cô ta cố tình đi qua một số đường phố.
Dạ Sách Lãnh đột nhiên quay người lại.
***
Một tu hành giả mặc áo bào màu vàng từ trong xe ngựa đi ra, chân dẫm lên thảm cỏ mềm mại ở cánh rừng bên ngoài sơn môn Mân Sơn Kiếm Tông.
Mân Sơn Kiếm Hội tuy đã kết thúc nhưng những tu hành sư trưởng đến đây xem hội và một số quan viên triều đình vẫn chưa rời đi hết. Nhìn tu hành giả mặc áo bào màu vàng này, lại cảm nhận được khí tức trên người, bọn họ lập tức biết gã đến từ nơi nào, trong mắt mỗi người xuất hiện đủ loại cảm xúc khác nhau.
Tu hành giả mặc áo bào màu vàng này làm việc cực kỳ kính cẩn và nhún nhường, gã nói nhỏ mấy tiếng với một đệ tử mặc áo xanh chịu trách nhiệm tiếp đón của Mân Sơn Kiếm Tông, sau đó liền quay trở về xe ngựa, yên tĩnh chờ đợi.
Nghĩ tới tâm tình của nữ chủ nhân cao quý trong nội cung kia chắc chắn không tốt, tất cả tu hành sư trưởng và quan viên triều đình không dám cố ý ở lại. Thậm chí trước đó có vài người còn muốn ở lại thêm một lúc thì bây giờ đều rời đi sớm. Rất nhanh, xung quanh cánh rừng này trở nên yên tĩnh và thêm phần đẹp đẽ.
Tu hành giả áo xanh của Mân Sơn Kiếm Tông đi xuyên qua rừng, tiến đến chỗ xe ngựa của tu hành giả áo vàng, theo sau là Trương Nghi trầm mặc im lặng.
Tu hành giả áo vàng kia đã trực tiếp thông báo thân phận và mục đích đến của gã. Có điều, Trương Nghi không hiểu vì sao với thân phận của mình lại khiến nữ tử tôn quý đến cực điểm kia cố ý làm ra an bài như vậy.
Cho nên càng đến gần chiếc xe ngựa này, hắn càng cảm thấy rung động lẫn bất an.
Nhìn thấy Trương Nghi, tu hành giả áo vàng liền bước xuống xe.
Tiếp đó, từ rất xa, gã khom người thi lễ với tu hành giả dẫn đường của Mân Sơn Kiếm Tông và Trương Nghi.
- Nương nương sai ta giao phong thư này cho ngươi.
Không nói thêm bất kỳ lời thừa thãi nào, nhìn tu hành giả áo xanh né sang một bên, gã tiến đến trước mặt Trương Nghi, với khuôn mặt cung kính, gã bình thản nói một câu, sau đó lấy ra một phong thư từ trong tay áo đưa cho Trương Nghi.
Khuôn mặt Trương Nghi lập tức trở nên tái nhợt, chưa tiếp xúc với phong thư nhưng hai tay hắn đã run rẩy.
Nhưng hắn không nói tiếng nào, chỉ khẽ cúi đầu, mở phong thư. Nhìn thấy nét chữ xinh đẹp ẩn chứa lực lượng cường đại kia, hai tay của hắn càng thêm run rẩy.
- Ta biết rồi.
Xem đi xem lại ba lần liên tiếp, sau khi chắc chắn bản thân không bỏ sót bất kỳ một chữ nào, xác nhận không hề hiểu sai ý tứ của bất cứ chữ nào trong đó, hắn khom người thi lễ một cái với tu hành giả áo vàng, sau đó nói:
- Ta đồng ý đề nghị này.
Tu hành giả áo vàng nhìn khuôn mặt Trương Nghi từ trắng bệch bắt đầu trở nên kiên nghị, lại nhìn đôi tay của Trương Nghi vẫn đang không ngừng run rẩy, gã vươn tay ra, dường như muốn thu lại phong thư này. Nhưng ngay khi ngón tay gã vừa mới tiếp xúc với phong thư, nó liền bị một lực lượng nhu hòa chấn nát vụn, trực tiếp hóa thành những hạt bụi nhỏ xíu từ trong tay Trương Nghi bay ra.
Đây là một loại cảnh giới tu hành cường đại, nhưng đối với nữ tử hoàn mỹ trong cung kia mà nói, tu hành giả áo vàng này cũng chỉ là một kẻ truyền tin bình thường.
Trong sơn môn Mân Sơn Kiếm Tông, dưới chân núi có một tiểu viện cạnh đường núi xanh ngắt.
Một số đệ tử mới nhập môn hoặc những đệ tử giống như Trương Nghi sắp nhập môn đều tạm trú ở đây.
Trương Nghi về tới tiểu viện đang ở tạm, hắn không nói chuyện gì với mấy người Độc Cô Bạch, vào phòng liền đóng cửa lấy giấy bút.
Khuôn mặt hắn vẫn trắng bệch như trước nhưng hai tay đã ổn định trở lại.
Hắn bình tĩnh viết một phong thơ để lại trên mặt bàn, sau đó đẩy cửa rời đi.
***
Một đám mây đen đang hờ hững trôi trên bầu trời.
Con diều hâu màu đen bay xuyên qua tầng mây, đột nhiên lướt đến một ngọn núi màu đen.
Ngọn núi đen này cũng không quá cao lớn, cũng chẳng có cành cây ngọn cỏ nào sinh trưởng bên trên, nhưng lại có vô số mộ bia lớn nhỏ đứng sừng sững thành rừng với nhau.
Ngoài núi còn lưu lại một cánh quân ngự giá(*).
(*) Bảo vệ vua.
Trong sơn cốc gần đỉnh núi có một ngôi mộ, trước bia mộ có một người đầu đội đế quan(*) nhỏ.
(*) Mũ vua/vương miện.
Tề đế mang vẻ mặt đau thương đang đứng trong sơn cốc.
Cả sơn cốc, cả ngọn núi, chỉ có một mình y đứng thẳng.
Thời điểm Trương Nghi đẩy cửa rời đi sau khi để lại phong thư, Tề đế cũng đang nhìn phong thư bí mật vừa được đưa đến tay.
Y không hề bình tĩnh như vậy.
Sau khi xem cẩn thận đến tận chữ cuối cùng trong phong thư bí mật, y trực tiếp bật khóc thành tiếng, khóc rất to, rất thê lương.
- Nhược(*) Sư! Người ra đi không oán hận, nhưng sau khi người đi, cuộc sống thường ngày của ta khó có thể yên ổn, trong mơ ta thường xuyên thấy cảnh quân Tần như hổ lang phá thành mà vào, không ai có thể ngăn cản.
(*) Nhược: trong kinh Phật nghĩa là trí tuệ, Tề đế gọi Nhược Sư với Yến Anh để bày tỏ sự cung kính.
- Nhược Sư! Mân Sơn Kiếm Hội vừa kết thúc, người có biết rằng Trường Lăng lại có thêm một thiếu niên thiên tài như Tịnh Lưu Ly, An Bão Thạch không?
- Ôi Nhược Sư! Ngẫm lại thật là đau lòng… thời điểm Ba Sơn Kiếm Tràng còn cường thịnh, đất Tần đã sinh ra rất nhiều thiên tài khiến người ta nghĩ mãi cũng không rõ vì sao, chẳng lẽ Nguyên Vũ hắn thật sự được ý trời phó thác?
- Nhược Sư! Trong thiên hạ, không có người trẻ tuổi nào có thể bì được với Tịnh Lưu Ly và An Bão Thạch. Qua mười năm nữa, chỉ sợ bọn chúng sẽ không có đối thủ. Tại sao đã có hai quái vật như thế mà ông trời vẫn còn thấy chưa đủ, bây giờ lại còn xuất hiện thêm một người nữa. Ngược lại, chúng ta thật là khổ, người vất vả lắm mới truyền lại được một đồ nhi nhưng lại đột ngột chôn bảo hắn chung với người, việc này rốt cuộc là có ý gì?
- Mỗi lần nghĩ đến nơi này, ta đều hận không thể đi cùng với người.
- Nhược Sư! Nếu không phải nghĩ đến bách tính Tề quốc, ta thực hận không thể chết cùng người.
Tề đế khóc đến nỗi chẳng còn phong thái của bậc đế vương, nước mắt giàn giụa.
Phần mộ trước người y vẫn lặng yên không biến hóa, thậm chí ngay cả rễ cỏ cũng chẳng dài thêm được chút nào. Bình thường đến nỗi không một tu hành giả nào có thể cảm giác được khí tức gì khác thường, nhưng khi tiếng khóc của y càng ngày càng to thì bùn đất trên phần mộ lại bắt đầu khẽ rung.
Rõ ràng chỉ là bùn đất màu đen đang rung động nhưng nó lại đang tỏa ra một luồng khí tức khó chịu như nhìn thấu Tề đế.
Tề đế trợn to mắt, thanh âm đau buồn ngừng lại, nhưng thi thoảng vẫn còn nức nở.
Sự an tĩnh đến cô độc này càng bị quấy rầy, thì khí tức không mấy vui vẻ kia lại càng trở nên sắc bén hơn.
Bùn đất ở đỉnh mộ bị đốt sạch như tro nhang theo gió bay đi, sau đó, một điểm sáng màu đen chậm rãi đi ra.
Một nhánh cỏ màu đen âm u và phát ra khí tức âm lãnh bỗng nhiên mọc ra từ trong đó.
Gốc cỏ đen này chỉ có một lá, lúc mọc ra còn hướng về phía Tề đế, nhưng chẳng mấy chốc ngọn cỏ lại nhắm ngay hướng Đại Tần Trường Lăng.
Tiếng nức nở của Tề đế ngừng lại, sau khi quyến luyến chốc lát, y khom người bái lạy phần mộ rồi lập tức quay người. Trên mặt Tề đế tuy vẫn còn đọng lại nước mắt, nhưng sâu trong đôi mắt ánh lên sự vui mừng.