Kiếm Vương Triều

Quyển 3 - Chương 69: Qua đời




Trong lúc yên tĩnh, ánh sáng phát ra từ Ngọc Môn màu xanh của Mân Sơn Kiếm Tông chiếu vào đám người Đinh Ninh khiến cho bóng hình của bọn hắn bỗng trở nên chói mắt.

Trên thực tế, tất cả các thí sinh đều đang nhìn vào kẻ đến trễ nhất - Đinh Ninh.

Cái tên tu hành giả trẻ tuổi tại Trường Lăng này tu vi cũng không phải là cao tuyệt, nhưng kể từ khi hắn gia nhập Bạch Dương Động liền phát ra hào quang vô cùng chói mắt. Thậm chí, đối với ánh hào quang của tên thiếu niên quán rượu thiên tài này mỗi thí sinh trong lòng đều có cách nhìn cùng phán đoán riêng, không hề giống nhau.

Nhưng lúc này khi nhìn thấy vẻ trầm mặc của Đinh Ninh đang dìu đỡ Tiết Vong Hư, tất cả các thí sinh chẳng hiểu vì sao đều mơ hồ cảm thấy bất an, cảm thấy một tia khí tức nguy hiểm vô cùng khó hiểu.

Cố Tích Xuân đứng giữa các thí sinh, hắn cảm thấy nếu vị trí của Đinh Ninh trên Tài Tuấn Sách đã cao đến như vậy thì ít nhất Đinh Ninh sẽ không bị đào thảo sớm, việc giao thủ giữa hắn và Đinh Ninh cũng nhất thời không phải vội vã.

Hắn thậm chí còn không muốn vội nhìn Đinh Ninh.

Nhưng khi Đinh Ninh vừa đến lại như mang theo một ma lực vô tận cuốn hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Hắn nhìn vào Đinh Ninh, lại nhìn sang Tiết Vong Hư đang đứng cạnh Đinh Ninh, hai con ngươi như đang bị hãm sâu trong bóng tối bỗng nhiên phát sinh dị trạng, khiến người ta cảm giác có một đám dầu lửa đang hửng hực cháy trong đôi mắt hắn, tỏa ra khói đặc cuồn cuộn.

Đứng bên cạnh Cố Tích Xuân là một gã sư trưởng của Ảnh Sơn Kiếm Quật. Ngày thường gã là vị sư thúc quan tâm đến tu hành của Cố Tích Xuân nhất, sau khi Cố Tích Xuân có được lĩnh ngộ kinh người, địa vị của gã trong Ảnh Sơn Kiếm Quật cũng được đề cao hết sức, vậy nên vào một dịp quan trọng như thế này gã cũng đi theo cùng Cố Tích Xuân.

Lúc này cảm giác được dị trạng đang phát sinh trên người Cố Tích Xuân, vị sư trưởng trung niên này liền nhíu mày, nhẹ giọng khuyên nhủ: “ Không cần để ở trong lòng, người này nghịch lại thịnh tình của Hoàng Hậu nên nhất định sẽ không thể có được thu hoạch gì tại Mân Sơn Kiếm Hội đâu, sau lần kiếm hội này tự nhiên hắn sẽ trở nên nhạt nhòa trong tầm mắt của mọi người tại Trường Lăng.”

Cố Tích Xuân hiểu được ý tốt của vị sư thúc này, sắc mặt liền hơi dịu lại, chầm chậm nói: “ Nếu là một ánh sao băng, ta cũng hy vọng ánh sao băng này kết thúc ở trong tay ta, như vậy ánh sáng của nó mới có thể làm cho ta thêm rạng rỡ.”

“Nếu thực có cơ hội thì tất nhiên là tốt, nhưng cũng không thể quá cố chấp.” Người sư trưởng trung niên của Ảnh Sơn Kiếm Quật gật đầu, nhìn về Tiết Vong Hư ở nơi xa, hơi đồng tình nói: “ Nếu quá mức bướng bỉnh sẽ gặp kết cục giống với Tiết Vong Hư.”

Ánh mắt nhìn Tiết Vong Hư của rất nhiều người cũng đều có chút tiếc hận pha lẫn với đồng tình.

Trên Thất Cảnh thì là tông sư.

Đến được Thất Cảnh là thành tựu bậc nào, vậy mà một tông sư Thất Cảnh chính thức lại chỉ muốn nhìn mấy tên đệ tử thân thiết nhất thể hiện trong Mân Sơn Kiếm Hội cũng không được.

Lúc này đa số mọi người đều có thể khẳng định Tiết Vong Hư sẽ chết trước khi Mân Sơn Kiếm Hội chính thức bắt đầu.

Trước khi Mân Sơn Kiếm Hội diễn ra, thánh thượng còn tế trời đất báo tổ tiên, lập ra Thái Tử.

Phần lớn mọi người đều nghi ngờ không biết Tiết Vong Hư có thể chống đỡ đến sau khi thánh thượng tế trời xong hay không.

***

Bản thân Nam Cung Thải Thục chính là đệ tử của Thanh Đằng Kiếm Viện, sau khi Hà Triêu Tịch nghênh đón đám người Đinh Ninh, nàng cũng không hề do dự đi theo đến bên người Đinh Ninh.

Tạ Trường Thắng làm việc chẳng bao giờ suy nghĩ nhiều, cho nên hắn cũng không hề do dự ra nghênh đón.

Lần này Tạ Nhu không hề ngăn trở hắn.

Xuất giá tòng phu, nàng đã sớm lập lời thề không lấy ai khác ngoài Đinh Ninh, tuy rằng Đinh Ninh không công nhận lời thế đó nhưng đối với nàng mà nói bây giờ bất kể Đinh Ninh làm ra chuyện gì nguy hiểm thì nàng vẫn nguyện đi theo hắn.

Từ Hạc Sơn hơi do dự một chút rồi cũng đi đến cạnh Nam Cung Thải Thục.

Những người này cùng với Trương Nghi và Thẩm Dịch tạo thành một đoàn người nhỏ, mơ hồ ngăn cách với mọi người xung quanh.

Bởi vì không có nhiều người lắm cho nên không có cảm giác bi tráng, thay vào đó lại có chút bi thương.

"Thời gian không đủ."

Từ khi đi qua Ngọc Môn màu xanh của Mân Sơn Kiếm Tông Đinh Ninh vẫn luôn luôn trầm mặc, đến lúc này khi đứng cuối hàng ngũ hắn mới chịu để cho Hà Triêu Tịch gánh vác toàn bộ trọng lượng của Tiết Vong Hư, sau đó nhẹ giọng nghiêm túc nói thầm bên tai của Tiết Vong Hư: “ Bởi vì phải giúp Bạch Dương Động đứng đầu nên đệ tử không thể cùng người đi nốt đoạn đường cuối cùng này nữa rồi.”

Hô hấp của Tiết Vong Hư lúc này đã vô cùng khó khăn, nhưng khi nghe Đinh Ninh nói vậy lão liền cố tỏ vẻ tươi cười, ôn hòa nói: “ Ta ra đi cũng an tâm.”

"Đại sư huynh, người hãy cùng động chủ đi tới cuối đoạn đường."

Đinh Ninh dựa người vào Trương Nghi rồi thi lễ thật sâu với Tiết Vong Hư.

Khi tất cả mọi người đều không phát ra tiếng động, hắn liền hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm hai mắt lại.

Bọn người Nam Cung Thải Thục và Tạ Trường Thắng không rõ ý tứ trong lời nói của Đinh Ninh cùng Tiết Vong Hư, nhưng ngay khi Đinh Ninh nhắm mắt lại bọn hắn lập tức đều vô cùng khiếp sợ.

Bởi bọn hắn cảm thấy ngay khi Đinh Ninh nhắm mắt lại, thân thể hắn liền lập tức biến thành một hồ nước tuyệt đối yên lặng, trong hồ nước có khí cơ huyền diệu đang lưu động, xung quanh Thiên Địa có rất nhiều luồng khí bọn hắn thậm chí không cảm giác được đang lẳng lặng chảy vào trong hồ nước đó.

Đây chính là tu hành.

Cho dù là tu hành giả có tu vi tới Ngũ Cảnh hay Lục Cảnh thì cũng vẫn cần một khoảng thời gian nhất định để thu liễm tâm thần, bài trừ tạp niệm, sau đó mới có thể tiến vào trạng thái nhập định để tu hành. Vậy mà Đinh Ninh lại không cần bất cứ thời gian chuẩn bị nào, vừa nhắm mắt đã lập tức tiến vào trạng thái tu hành trong tích tắc!

Chuyện này rõ ràng là không có khả năng, vậy mà lại phát sinh ngay trước mắt bọn họ.

Ngoài chuyện đó ra, điều khiến bọn họ càng khiếp sợ chính là dù với tu vi của bọn họ thì cũng có thể cảm giác được thân thể của Đinh Ninh trống rỗng vô cùng, trống rỗng đến độ như một cái hồ đã cạn sạch nước, đến cả hơi nước trong đất bùn ướt át cũng đã bị ép ra đến quá nửa.

"Có người làm cho Đinh Ninh gần như hết sạch Chân Nguyên."

Sắc mặt của Tạ Trường Thắng trở nên mờ mịt cực độ, hắn hít sâu một hơi, nhìn Trương Nghi và Thẩm Dịch hỏi: “ Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Hốc mắt của Thẩm Dịch đỏ lên, hắn mở miệng muốn nói điều gì đó nhưng đúng lúc đó, thanh âm của Trương Nghi lại khẽ vang lên, run rẩy hồi đáp: “ Chuyện này không liên quan đến ngươi.”

“Sao lại nói là chuyện không liên quan đến ta?”

Tạ Trường Thắng hiểu rõ ý tốt của Trương Nghi, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà phẫn nộ kêu lên: “ Hiện tại chúng ta đứng bên người các người, chẳng nhẽ vẫn còn chưa có đủ tư cách xem dây là chuyện của chúng ta sao?”

"Không nên ầm ĩ nữa."

Thanh âm của Thẩm Dịch vang lên.

Tạ Trường Thắng quay đầu đi, càng thêm phẫn nộ. Hắn muốn chất vấn Thẩm Dịch thân là Bạch Dương đệ tử để làm cái gì, nhưng khi hắn quay lại thì lập tức không thể nào nói ra được nữa.

Tất cả mọi người bên cạnh hắn lúc này cũng đều không phát ra được bất cứ một âm thanh nào.

Bởi vì giờ đây Tiết Vong Hư đã há miệng, thực sự không phát ra được bất cứ một âm thanh nào.

Vị lão nhân này như còn muốn nói điều gì đó mà không thể, cuối cùng lại vẫn để lộ ra một tia vui vẻ bất đắc dĩ.

Đúng lúc này, phía trước vốn đang im ắng liền rung động một hồi.

Âm thanh lễ nhạc trang nghiêm vang lên từ Tế Thiên đài.

Tạ Trường Thắng bỗng nhiên ngẩng đầu.

Hắn hiểu được tiếp theo Nguyên Vũ Hoàng Đế sẽ xuất hiện. Về lý mà nói, trước thời khắc này hắn cũng phải giống hệt với những thí sinh xung quanh, ánh mắt nóng bỏng chờ mong, trong lòng tràn ngập sự sùng kính. Vậy mà giờ đây trong mắt hắn chỉ tràn đầy phẫn nộ, lửa giận trong lòng như muốn phun ra đến tận Tế Thiên Đài.

Trên Tế Thiên Đài có một biển người đang quỳ lạy.

Nguyên Vũ Hoàng Đế cầm một cái chuông vàng trong tay, tự tin tiêu sái mà đi về phía trước của Tế Thiên Đài.

Phù Tô khoác trên người trang phục lộng lẫy đang ở phía sau hắn một trượng, sau lưng Phù Tô là mấy tên Tu Hành Giả mặc áo xanh.

Khi bóng hình màu vàng sáng kia vừa xuất hiện trong tầm mắt, tất cả các thí sinh đang đứng trên sơn đạo liền cảm thấy cảm giác cay mắt lúc trước đã không còn, tựa như có một khí tức nhu hòa dị thường tạo thành một cái ô khổng lồ vô hình che chắn đi toàn bộ Kiếm Ý của ngọn núi Mân Sơn.

Cảm giác khi tự mình thấy được cảnh giới của thân ảnh màu vàng kia khiến cho phần lớn thí sinh đều kích động, sùng bái đến cực điểm, từng tràng hô vạn tuế vang lên.

Thân ảnh màu vàng sáng trên Tế Thiên Đài kia cũng không ngăn cản những tiếng hô đó, hắn bắt đầu đọc văn tế trời, thậm chí ngữ điệu vẫn giống hệt như lúc bình thường nói chuyện, không hề cải biến.

Nhưng những âm thanh trong núi lại không thể nào lấn át được thanh âm của hắn.

Từng tiếng một phát ra từ miệng hắn đều được khuếch trương, truyền rõ ràng vào tai của mỗi người.

Ngay khi hắn nói tiếng đầu tiên, ánh mặt trời tựa hồ như càng trở nên chói mắt.

Mỗi người đều được bao bọc bởi một tầng ánh sáng vàng rực.

Nhưng chính lúc này, thần quang trong mắt Tiết Vong Hư lại biến mất.

Lão không thể nghe được bài văn tế trời của Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Vào lúc này, lão đã bình thản qua đời.

Đinh Ninh cũng không nghe được những lời khấn trời trong văn tế của Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Hắn quên đi tất cả để tập trung vào tu hành, bổ sung chân nguyên.

Trương Nghi cùng Thẩm Dịch cũng không hề nghe được bài văn tế trời của Nguyên Vũ Hoàng Đế, tâm trạng của bọn hắn đang bị chiếm cứ bởi một nỗi bi ai vô cùng lớn.

Phía sau Tế Thiên Đài, sau khi nghe được tên của chính mình được xưng lên, người đã trở thành Thái Tử - Phù Tô cố sức nhìn xuống dưới kiếm tìm.

Hắn muốn tìm xem Đinh Ninh đang ở nơi nào.

Nhưng vì khoảng cách quá xa, hắn căn bản không thể nhìn rõ được những chuyện xảy ra ở bên dưới, cũng không thấy rõ được chỗ đứng của đám người Đinh Ninh.