Kiếm Vương Triều

Quyển 3 - Chương 67: Thề giết





Khi bầu không khí khô nóng phía trước người trở nên lạnh lẽo, thân thể của Trương Nghi liền cứng đờ, vỏ kiếm hắn đeo bên hông bắt đầu rung động… Theo bản năng hắn muốn xuất thủ, dù hắn biết rõ thân phận của cung nữ họ Dung ở trong xe ngựa kia vô cùng tôn quý, tôn quý đến mức tùy ý nói ra một câu khẩu dụ cũng có thể khiến cho rất nhiều tu hành giả như hắn biến mất khỏi Trường Lăng.

Nhưng đúng lúc đó, Tiết Vong Hư đang được hắn dìu đỡ liền khẽ lắc đầu.

Lắc đầu không phải là ngăn lại, mà là nói cho Trương Nghi biết bất kỳ động tác gì đều vô ích.

Thiên Địa Nguyên khí đã ngưng tụ ra một thứ gốm sứ tỏa ra màu trắng lạnh rực rỡ, nhìn như đồ sứ được nung từ lò gốm tốt nhất thiên hạ vậy. Khi nó xuất hiện trước mặt của Đinh Ninh, không khí trước mặt Đinh Ninh và Trương Nghi đã bị ép thành thực chất, Trương Nghi dù muốn rút kiếm cũng không sao làm được.

Đinh Ninh hơi cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình, hắn căn bản cũng không có cách nào chống lại. Nhưng điều khiến cho người ta khó hiểu là hắn lại dùng một giọng điệu lạnh lùng khẽ nói: “ Chẳng qua chỉ là đệ lục cảnh giới đỉnh phong mà thôi.”

Giữa hai hàng lông mày của cung nữ họ Dung cũng xuất hiện hàn ý, dưới góc nhìn của nàng thì tất cả những chuyện này đều chỉ để dạy cho tên thiếu niên quán rượu kia tuân theo chút quy củ của Trường Lăng, nàng không hề cân nhắc xem mình đối với gã thiếu niên đó có công bằng hay không mà chỉ cho rằng hắn đang khăng khăng phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác.

Trước người của nàng, màn xe màu đen lại một lần nữa cuộn lên như sóng trào.

Thiên Địa Nguyên khí đã ngưng tụ thành sứ liền đánh vào người của Đinh Ninh.

Một tiếng “Phốc” nhỏ vang lên.

Thứ nhìn như rất nặng kia lại biến mất vô hình, giống như đã tan vào trong thân thể của Đinh Ninh.

Quần áo phía sau lưng hắn liền gồ lên trong nháy mắt, bên trong da thịt phát ra những âm thanh rất nhỏ, tựa như có rất nhiều bì phiệt (*) đang xì hơi.

(*) Bì phiệt: Cái phao được chế tạo bằng da dê.

Áo vải màu xanh liền sáng lên, bắn ra vô số những tia sáng. Mỗi một tia sáng đều tản mạn ra một luồng gió mạnh, bên trong mỗi luồng gió ẩn chứa khí tức trong suốt tinh thuần.

Sắc mặt của Thẩm Dịch cùng Trương Nghi đều trở nên trắng bệch, hai người vô cùng kinh sợ và phẫn nộ, thân thể không ngừng run rẩy.

Nét mặt của Đinh Ninh vẫn bình tĩnh lạnh lùng, không hề thay đổi nhưng da thịt của hắn đã tái đi mấy phần, dưới da thịt màu trắng xám như có rất nhiều con rết nhiều màu sặc sỡ đang bò, có vẻ như sẽ chui ra khỏi thân thể hắn bất cứ lúc nào.

Những du khách cách đó không xa đều không hiểu nơi đây đã xảy ra chuyện gì, những trong tiềm thức của họ đều cảm giác được khí tức tử vong, liền kinh hãi dồn dập mà thoái lui.

Tấm màn xe màu đen lại khẽ lay động, cung nữ họ Dung ngồi bên trong lạnh lùng nhìn Đinh Ninh, chậm rãi lên tiếng: “ Dựa theo phán đoán của Phương Tú Mạc, ngươi chỉ cần bắt đầu tu hành thì sẽ không sống được tới lúc tráng niên, hiện giờ ngươi lại mạnh mẽ thôi động ngũ khí, thời gian sống tối đa cũng chỉ còn có mấy năm nữa.”

Đâm đầu vào chỗ chết để tìm đường sống ư? Ngươi cho rằng lợi dụng công pháp mạnh mẽ để thôi động ngũ khí tràn đầy ngũ tạng, từ đó khiến cho tu vi nhanh chóng tăng cao thì có thể chiếm được một vị trí bên trong kiếm hội này?”

Nàng dừng lại một chút, lắc đầu rồi tiếp tục nói, ngữ điệu còn lạnh lùng hơn trước: “ Nhưng bây giờ hẳn là ngươi đã hiểu, đâm đầu vào cửa tử nhưng sau đó sống hay là chết há có phải là chuyện tự ngươi có khả năng quyết định?”

“Ngươi… Ngươi sao lại như thế!”

Bởi vì phẫn nộ mà vẻ mặt của Trương Nghi từ tái nhợt đã chuyển thành đỏ tươi. Hắn muốn mở miệng mắng người cung nữ này nhưng bình thường vốn luôn là người khiêm tốn lễ nghi, dù đang phẫn nộ đến cực điểm nhưng cuối cùng hắn lại chỉ có thể quát ra một câu như vậy.

Bàn tay được ngưng tụ từ Thiên Địa Nguyên khí kia cũng không gây ra tổn thương thực sự cho Đinh Ninh, chỉ mạnh mẽ bức đại đa số những Chân Nguyên tích tụ trong người Đinh Ninh ra ngoài.

Tu vi của Đinh Ninh hiện tại đã đến Thượng phẩm của Đệ Tam cảnh giới, nhưng trong cơ thể hắn lại trống rỗng vô cùng, không có bao nhiêu Chân Nguyên có thể dùng được. Mấu chốt là bởi Mân Sơn Kiếm Hội bắt dầu sớm khiến cho Đinh Ninh căn bản không có đầy đủ thời gian để bổ sung Chân Nguyên.

Thần sắc của cung nữ họ Dung không thay đổi, ánh mắt của nàng đưa sang phía Trương Nghi đang đứng cạnh Tiết Vong Hư.

Bên trong bầu không khí khô nóng đột nhiên lại một lần nữa sinh ra một tia khí lạnh.

Trên bầu trời như có một bóng ma rơi vào người của Trương Nghi, Thẩm Dịch cùng Tiết Vong Hư.

Hô hấp của Đinh Ninh chợt ngừng lại

Trương Nghi, Thẩm Dịch chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, mà Tiết Vong Hư đang được bọn họ dìu đỡ cũng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, khóe miệng hiện ra chút khổ sở.

“Đồ độc phụ này!”

Trương Nghỉ chợt cảm thấy được rõ ràng chuyện vừa xảy ra, mặc dù trước đó cũng phẫn nộ đến cực điểm nhưng hắn không hề mắng ra lời nào khó nghe, vậy mà giờ đây, lần đầu tiên trong đời hắn chân chính lớn tiếng chửi bới, nguyền rủa.

“Để đệ tử Bạch Dương động tham gia Mân Sơn Kiếm Hội đã là khoan dung lớn nhất.”

Cung nữ họ Dung nét mặt vẫn không đổi, lạnh lùng nhìn Đinh Ninh cùng Tiết Vong Hư: “ Chẳng qua là đã cho các ngươi quá nhiều cơ hội, vậy mà các ngươi còn không biết hối cải… Tiết Vong Hư, mặc dù để cho ngươi đến xem Mân Sơn Kiếm Hội này, nhưng thân thể của ngươi quá kém, không có cách nào xem hết được đâu.”

Thẩm Dịch ngẩn ngơ, hắn cảm thấy sự lạnh lẽo vừa rồi thấm sâu đến tận xương tủy, thế nhưng lúc này thân thể của hắn đã trở nên ấm lên. Hắn cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến cho đại sư huynh thường ngày luôn luôn ôn hòa giờ lại phẫn nộ đến thế. Nhưng khi nghe được những lời này của cung nữ họ Dung, hắn liền hiểu ra sự lạnh lẽo kia đối với mình không thấm vào đâu, nhưng đối với Tiết Vong Hư đã vô cùng suy yếu thì sẽ có ảnh hưởng thế nào.

Thân thể hắn không khỏi run rẩy.

“Để cho ngươi xem Mân Sơn Kiếm Hội cũng không có nghĩa là để cho ngươi xem hết toàn bộ nó đâu.”

Nét mặt của cung nữ họ Dung lại càng trở nên lạnh lẽo : “ Ta muốn đích thân dạy các ngươi tuân theo quy củ của Trường Lăng, lẽ nào các ngươi vẫn còn chưa hiểu sao?”

Tay của Trương Nghi ngày càng run rẩy, những đốt ngón tay ngày càng trở nên trắng bệch, hắn liền muốn rút kiếm.

"Ta hiểu."

Nhưng đúng lúc này, Đinh Ninh liền bước lên một bước.

Đinh Ninh bước một bước dài, che kín hắn khỏi tầm mắt của chiếc xe ngựa màu đen kia.

Đôi mắt của cung nữ họ Dung đột nhiên híp lại.

Lúc này nàng không phóng xuất ra bất kỳ chút Thiên Địa Nguyên khí nào, nhưng không khí trước người nàng lại tràn ngập khí tức lạnh lẽo.

Mà khiến cho cảm giác của nàng càng thêm lạnh băng là sát ý trên vẻ mặt bình tĩnh của Đinh Ninh lúc này.

Lúc này nét mặt của hắn như bị che lấp bởi vô số tầng băng mỏng được lưỡi kiếm gọt giũa, tầng tầng lớp lớp sắc bén, không sao nhìn thấu.

“Ta hiểu, bởi vì Lộc Sơn Hội Minh đã kết thúc, tất thảy mọi chuyện đều không ngoài ý muốn cho nên ngươi không cần phải bận tâm đến ý nghĩ cùng nhận định của rất nhiều người.” Đinh Ninh nhìn thẳng vào nàng ở phía sau tấm rèm đen, nói.

“Thế nhưng ngươi hẳn là cũng hiểu, trong đó có một số việc chính bởi ta nên cuối cùng mới không xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.”

“Ta không cần ban thưởng gì cả, ta chỉ muốn dùng thực lực của chính mình yên lặng tham gia Mân Sơn Kiếm Hội, để Động chủ cố gắng xem được hết lần Mân Sơn Kiếm Hội này, ta có gì sai sao?”

Sắc mặt của cung nữ họ Dung trở nên âm trầm.

Nàng căn bản không thèm xem xét những lời này đến cùng là có đạo lý gì hay không, bởi vì đối với nàng mà nói thì Đinh Ninh ngay cả ngón tay của nàng cũng không bằng.

"Ngươi hơi quá đáng rồi."

Đinh Ninh hít sâu một hơi, hắn không hề che giấu sát ý của chính mình chút nào, chuyên chú nói: “ Nếu ngươi chỉ nhắm vào ta vậy cũng chẳng sao, thế nhưng ngươi lại…”

"Đinh Ninh!"

Tiết Vong Hư dường như biết Đinh Ninh định nói ra nói điều gì, sắc mặt liền chợt biến, cố sức quát ra một câu.

“Ngươi chẳng qua chỉ là một cung nữ thôi, chẳng qua chỉ là một kẻ tu vi dừng ở Đệ lục cảnh giới đỉnh phong, một cung nữ chưa đến Đệ Thất cảnh giới mà thôi, ngươi nghĩ rằng ngươi là ai?” Nhưng Đinh Ninh không hề ngừng lại, hắn nhìn mảnh vải đen phía trước, bình tĩnh nhấn mạnh: “ Sau Mân Sơn Kiếm Hội, ta nhất định sẽ khiêu chiến ngươi… Nhất định sẽ giết chết ngươi!”

Một tên tu hành giả cảnh giới chẳng qua chỉ là Đệ tam Thượng Phẩm dám nói như vậy với một tu hành giả cảnh giới ở Đệ Lục đỉnh phong như vậy thì quả là nực cười đến phi thường.

Vậy mà lúc này lại không có có bất cứ người nào cảm thấy buồn cười.

Đôi mắt của cung nữ họ Dung híp lại, như mãnh hổ nhìn thấy máu tanh.

"Ngươi còn có thể sống bao lâu?"

Nàng nở nụ cười lạnh, sau đó nói tiếp, uy nghiêm đến đáng sợ: “ Nếu như trong tương lai ngươi thật có dũng khí khiêu chiến với ta, ta sẽ cho ngươi cơ hội.”

“Ngươi không có cách nào cự tuyệt, tại Trường Lăng cự tuyệt lời khiêu chiến quyết đấu là một sự tình đáng thẹn, ngươi tuyệt đối sẽ không bao giờ tiếp nhận nổi sự nhục nhã đó từ một người như ta. Hơn nữa chắc chắn ngươi cũng có người thân.” Đinh Ninh nhìn cung nữ đó, lặp lại từng tiếng một: “ Ngươi chẳng qua chỉ là một cung nữ.”

"Ngươi uy hiếp ta sao?"

Cung nữ họ Dung nở một nụ cười tràn đầy vẻ đùa cợt.

Tu hành giả cấp thấp trong Trường Lăng như Đinh Ninh đối với nàng quá mức nhỏ bé, cho nên dù giọng điệu của hắn như vậy thì nàng cũng không có bao nhiêu phẫn nộ

"Động chủ. . ."

Trương Nghi phát ra một tiếng rên rỉ.

Thân thể của Tiết Vong Hư vẫn liên tục yếu đi, thế nhưng hiện tại… Tốc độ yếu đi này hắn thậm chí có thể cảm giác được.

Tiết Vong Hư khẽ thở dài một tiếng.

Lão nhìn Trương Nghi và Thẩm Dịch đứng bên người, lại nhìn Đinh Ninh ở trước mặt và sơn môn của Mân Sơn Kiếm Tông, cảm giác của lão lúc này lại là vừa thỏa mãn vừa bất đắc dĩ, không thể miêu tả cho rõ ràng.

"Ngươi bây giờ có thể cầu xin ta."

Đinh Ninh nhìn mảnh vải màu đen, giọng nói lạnh lẽo vô cùng: “ Các thí sinh tham gia Mân Sơn Kiếm Hội đều đã tiến vào trong sơn môn, kế tiếp Thánh Thượng sẽ tế trời, lập Thái tử, bất luận là kẻ nào cũng không thể ngăn cản. Ta nếu hiện tại không vào được sơn môn thì tất cả mọi người đều sẽ cho rằng là do ngươi chặn ta. Chặn không cho ta vào sơn môn, ai cũng sẽ thấy ngươi đã làm quá đáng. Mặc dù ngươi không thèm để ý đến nhận định của người khác, nhưng ít ra cách làm của ngươi cũng muốn để cho người ta có khả năng tiếp thụ ở trong lòng… Cho nên bây giờ ngươi có thể cầu ta, cầu ta tiến vào trong sơn môn của Mân Sơn Kiếm Tông.”

"Láo xược!"

Cung nữ họ Dung quát mạnh một tiếng, nét mặt nàng thay đổi mấy lần, sau đó nàng duỗi ngón tay gõ nhẹ vào thùng xe một cái.

Cỗ xe ngựa của nàng liền phóng như điên, rời khỏi chỗ của đám người Đinh Ninh.

Nàng tất nhiên không cho rằng đám người Đinh Ninh thực sự đã đến đây mà lại không bước vào trong Mân Sơn Kiếm Tông, cho nên nàng dĩ nhiên sẽ không thực sự cầu xin hắn.

Chẳng qua là nàng bị bắt buộc phải rời xa khỏi Đinh Ninh, để biểu hiện chính mình căn bản không hề muốn chặn đường, chuyện này đối với nàng mà nói cũng là một thất bại nhục nhã khó có thể tha thứ.

"Tiểu Sư đệ. . ."

Khóe miệng của Trương Nghi co quắp, hắn lại hô lên cái xưng hô sai lầm quen thuộc. Lúc này đây, hắn thực sự rất muốn khóc.

Bởi vì sau lần kiếm hội này, rất có khả năng hắn không chỉ mất đi ân sư mà còn mất luôn cả người sư đệ trước mắt này.

"Chúng ta cùng vào sơn môn."

Thế nhưng, Đinh Ninh lại chỉ bình tĩnh, lạnh lùng xoay người lại, đi về phía hắn nói. “Đại Sư huynh, để đệ đỡ Động chủ, đệ có vài lời muốn nói riêng với người.”