Kiếm Vương Triều

Quyển 3 - Chương 51: Nuôi đan




Ngay khi luồng kiếm quang còn chói mắt hơn cả ánh chớp xuất hiện, gương mặt già cỗi của Sở Đế lập tức đỏ rực lên. Sự biến đổi đó khiến cho những bớt trắng của tuổi già trên mặt lão biến thành màu đỏ tươi, giống như vô số đóa hoa mai đua nở.

Từ lúc Đại Yến làm đầu tàu đứng ra chất vấn cho đến khi Lý Tài Thiên ngã xuống, lão đã đoán trước sau đó nhất định sẽ còn có một bố cục hoành tráng nữa.

Chỉ có điều, lão không tài nào ngờ tới bố cục đó lại kinh người đến thế, ngay cả vị đệ nhất tông sư Đại Tề Vương Triều, Yến Anh cũng không tiếc hi sinh tính mạng để trải đường bằng phẳng.

Sâu trong đôi mắt Tề đế lúc này cũng ngập tràn rúng động, thực sự rúng động.

Lão ta vẫn luôn nghe theo lời dặn của Yến Anh, yên lặng xem kịch vui, không ngờ cuối cùng lại được nhìn thấy màn kịch lớn tới như vậy.

Lão ta cảm nhận được rõ ràng, đó là một thanh kiếm bằng gỗ đào tỏa ra kiếm quang còn chói mắt hơn cả tia chớp.

Trong Ba Sơn có một cây đào già, trải qua vài lần bị sét đánh mà không chết, cuối cùng lõi gỗ tự hình thành nên hoa văn giống như phù văn rất thích hợp để thu nạp khí tức sấm sét, được Kiếm Sư của Ba Sơn Kiếm Tràng chế tạo thành một thanh kiếm.

...

Đinh Ninh đứng nhìn ba luồng sát ý liên tiếp bùng nổ trên đỉnh núi xung quanh, đồng tử hơi co lại.

Chủ nhân của thanh kiếm bằng gỗ đào dĩ nhiên là Ba Sơn Kiếm Tràng Diệp Tân Hà.

Người bay vọt lên không trung, thu hút ngàn vạn hạt mưa, như vị tiên tạo mây làm mưa trong thần thoại dĩ nhiên là là Tống Triều Sinh.

Người mang theo mùi tanh nồng của biển cả, trong sát ý thậm chí còn phảng phất kèm theo khí thế hơi điên điên khùng khùng, dĩ nhiên là vị tông sư điên khùng của đảo Bích Quỳnh tại hải ngoại.

Ba người này, không một ai xa lạ gì với hắn cả.

Ba Sơn Kiếm Tràng nghìn năm ẩn dấu, một khi bộc phát vào mấy chục năm trước, nhân tài xuất hiện lớp lớp, hơn nữa người nào người nấy cũng đều là nhân kiệt sáng chói nhất trong thời đại mình. Khi ấy, cả thiên hạ đều phải kinh sợ than thở, không hiểu sao vận may lại quy hết về Ba Sơn Kiếm Tràng.

Diệp Tân Hà được sở hữu Đào Thần Kiếm, một trong ba trọng khí trong thời điểm Ba Sơn Kiếm Tràng cường thịnh nhất, đương nhiên lão cũng là một trong những nhân kiệt sáng chói nhất lúc ấy của Ba Sơn.

Trong quá trình chinh chiến với ba triều Hàn, Triệu, Ngụy khi ấy, vai trò chính mà lão đảm nhiệm là làm một thích khách xâm nhập sâu vào lãnh thổ các triều đó.

Trong khi đại quân chinh chiến tại tiền tuyến, lão lại thường ở trong một ngôi thành trì nào đó của kẻ địch, rình rập tìm thời cơ ám sát một vị quyền quý hoặc Tu Hành Giả có vai trò rất quan trọng của kẻ địch.

Cho dù phản nghịch tày trời như Triệu Nhất, Bạch Sơn Thủy cũng không dám tùy ý xâm nhập Trường Lăng. Đối với Tu Hành Giả, có thể nói rất nhiều thành trì là một cái bình gốm khổng lồ, vào dễ ra khó, xâm nhập vào sâu trong lòng địch còn nguy hiểm hơn nhiều so với chém giết trên chiến trường.

Diệp Tân Hà đã đi qua tất cả các triều nói trên, năng lực tiềm ẩn và trốn tránh khỏi truy sát vượt xa các tông sư khác. Sau khi Ba Sơn Kiếm Tràng bị diệt, gần như ngay lập tức nổi lên lời đồn lão đã bị chết trong trận chiến ấy. Hơn mười năm về sau, khắp thiên hạ không hề còn thấy hành tung của lão nữa. Đinh Ninh cũng chắc mẩm là lão đã chết, nhưng thật không ngờ lại nhìn thấy lão xuất hiện ở nơi này.

Nhìn luồng kiếm quang đó là đoán ra được môn Cửu Thiên Du Điện Kiếm mà lão tu hành đã đến đỉnh phong. Nếu không tính đến nhân tố tu vi, cho dù là những ngôi sao sáng chói nhất Ba Sơn Kiếm Tràng ngày trước cũng khó có khả năng thi triển tới mức hoàn mỹ như vậy.

Về phần Tống Triều Sinh của Tống Thị môn phiệt Ngụy vương triều, ngày ấy cũng chính một trong những vị tông sư mạnh nhất của vương triều này, cũng là một trong những vị gia chủ đại tộc phản đối Ngụy vương xây dựng kênh Linh Cừ và bài xích Vân Thủy Cung. Nhưng rồi rơi vào định mệnh giống y như những gia tộc quyền quý cổ xưa của Đại Tần Vương Triều, cuối cùng môn phiệt Tống thị đã bị Ngụy vương và Vân Thủy Cung tiêu diệt.

Lúc đô thành Đại Ngụy Vương Triều Đô bị quân Tần công phá, Đại Ngụy Vương Triều bị diệt, từng có người nhìn thấy lão ca một bài ca bi thương, rơi xuống hàng nghìn giọt nước mắt. Toàn bộ các giọt nước mắt đó đã hóa thành thủy triều, khiến cho mực nước con kênh Linh Cừ đang xây dở của Đại Ngụy Vương Triều dâng cao tận ba thước. Sau này, lão cũng mai danh ẩn tích, không thấy xuất hiện trở lại.

Về phần Quách Đông Tương, thực tế rất hiếm người biết tới. Vị Tu Hành Giả điên khùng tại hải ngoại này thực ra lại là bằng hữu của vị chủ nhân thanh kiếm Mạt Hoa.

Đường biển tại hải ngoại của Đại Tần Vương Triều không phải do thiết giáp cự hạm khai thông ra được, mà cũng phải dựa vào kiếm của rất nhiều người để chém đường mở lối.

Trong cuộc cải cách chính trị của Đại Tần Vương Triều, khi các biện pháp được tiến hành quyết đoán mạnh tay, rất nhiều người đã trở thành kẻ địch suốt đời, nhưng cũng có vài người lại không đánh nhau thì không quen biết và rồi đã trở thành bằng hữu với kiếm sư của Ba Sơn Kiếm Tràng.

Lúc này, ba người hợp tác ám sát Nguyên Vũ Hoàng Đế, Đinh Ninh đúng ra phải cảm thấy mừng rỡ.

Nếu như theo chân Chu gia lão tổ đến nơi này, Đinh Ninh chắc chắn sẽ cảm thấy mừng rỡ.

Nhưng hắn lại theo chân Phan Nhược Diệp và Mặc Thủ Thành đến, được tận mắt nhìn thấy từ đầu đến cuối, trong lòng hắn luôn cảm thấy phát lạnh, Nguyên Vũ Hoàng Đế dường như đã dự đoán từ trước chắc chắn sẽ xảy ra việc như thế này.

Cho nên, giấy phút này việc hắn muốn làm nhất là gào to lên hết cỡ, báo cho ba người này thay đổi hành động đã bàn trước.

Chỉ có điều, cho dù hắn có hét lên đi nữa, cho dù ba người này có nghe thấy đi nữa, họ sẽ nghe theo lời hắn sao?

Nếu là bây giờ ba người biết rõ thân thế thực sự của hắn, trong số ba người liệu có ai sẽ nghe theo, có ai sẽ bỏ ngoài tai?

Trong trận quyết đấu của Hàn Thần Đế và Yến Anh với Nguyên Vũ Hoàng Đế vừa rồi, tuy rằng Hàn Thần Đế và Yến Anh thực sự khiến cho hắn kính trọng từ đáy lòng, đồng thời cũng giúp cho hắn hiểu tường tận tất cả bí mật của Nguyên Vũ Hoàng Đế. Do đó, hai người càng khiến cho hắn kính trọng hơn, thậm chí là cảm kích. Thế nhưng, hai vị tông sư đó không có liên quan trực tiếp đến hắn như một số người đang ra tay lúc này.

Cho nên, hiện giờ hắn cảm giác cơn lạnh trong cơ thể đó đã ngấm sâu vào tận trong xương tủy.

Mặc dù hắn không ngừng tự nói với mình phải tuyệt đối bình tĩnh, chỉ có tuyệt đối bình tĩnh mới có thể nhìn thấu chân tướng của một số việc, nhưng hai tay hắn vẫn không thể kìm được khẽ run lên.

. . .

"Trường Phong!"

"Phóng!"

Từng tiếng quân lệnh lạnh lùng sắt đá vang lên trên ngọn Lộc Sơn.

Sở dĩ Đế vương ba triều Sở, Yến, Tề cùng dứt khoát đáp ứng yêu cầu của Nguyên Vũ Hoàng Đế, chỉ bởi vì muốn đặt mình ra bên ngoài, muốn tỏ rõ mình không có can hệ gì với tất cả những gì sẽ xảy ra tiếp theo, sẽ không bị người ta lên án là Tu Hành Giả ba triều mượn dịp Minh Hội để nhân cơ hội ra Hoàng đế Đại Tần hiện thân rồi giết.

Dưới sự ăn ý đó, quân đội ba triều hiển nhiên không có khả năng có bất kỳ hành động nào, thậm chí còn trì trệ lười nhác hơn cả lúc nghỉ ngơi bình thường. Nhưng đội quân tinh nhuệ trải qua trăm trận của Đại Tần Vương Triều đương nhiên không thể nào mặc cho thích khách lao tới giết chết vị hoàng thượng kính yêu từ tận đáy lòng mình được.

Một số quân lệnh đặc biệt được Tu Hành Giả phát ra bằng cách phát động Phù Khí. Vào lúc toàn bộ ngàn vạn hạt mưa giữa không trung trên đỉnh Lộc Sơn hội tụ lại chỗ Tống Triều Sinh đang lướt qua bầu trời, trên sườn núi bên này bùng phát lên một làn sóng thủy triều Nguyên Khí khủng bố.

Vô số cơn lốc xoáy cuốn thẳng lên trời, mỗi cơn lốc ánh lên vô số tia sáng màu xanh, toàn bộ là mũi tên màu xanh như những vì sao băng.

Mưa tên Trường Phong, vô vàn những mũi tên kéo theo đuôi màu xanh, vẽ ra phù tiết dài lướt thướt, giống như đã thoát hẳn ra khỏi trói buộc của mọi lực cản trong trời đất, càng bay càng nhanh. Sau cùng, không khí trước mỗi đầu mũi tên bắt đầu thi nhau bùng cháy.

Dòng lửa cuốn theo gió, cả bầu trời chẳng khác gì đang rực cháy.

Lực lượng quân đội, nhất là của những đội quân được xắp xếp theo đội hình chuẩn mực, thông thường không một Tu Hành Giả nào có khả năng đơn độc chống lại được.

Bọ cánh cứng giống như một ngọn núi so với con kiến, nhưng lại thường bị bầy kiến bu lại cắn chết tươi.

Thời điểm Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ ba năm trước, Trường Lăng ngập trong gió tanh mưa máu, có rất nhiều cường giả siêu nhiên của Ba Sơn Kiếm Tràng đã bị quân đội hoặc là một số lượng lớn Tu Hành Giả cấp thấp hơn họ thẳng tay giết chết.

Nhìn khí thế lửa cháy ngập trời đó, sâu thẳm trong đôi mắt rất nhiều tướng lĩnh Yến, Sở, Tề mang đậm màu sắc bất lực lẫn bi ai.

Họ hiểu rõ ràng hơn ai hết, nguyên nhân Đại Tần Vương Triều hiện giờ hùng mạnh được đến thế chính là vì công cuộc cải cách chính trị ngày trước. Quốc lực quá mức mạnh mẽ, hàng năm cứ địa tu hành nào cũng có vô số đệ tử nhập ngũ, kết quả quân đội trở nên quá mức hùng mạnh.

Nhưng dường như Tống Triều Sinh lại coi thường không thèm để ý chút nào tới thế lửa ngập trời đó.

Cũng chẳng trông thấy thân thể lão có bất cứ động tác khác thường nào.

Hoặc có thể nói, lão đã dự tính trước cảnh tượng này sẽ xảy ra.

Muôn vàn giọt mưa đang hội tụ lại xung quanh lão bắt đầu rơi xuống.

Nếu mỗi một giọt mưa nhỏ đơn lẻ rơi xuống thì dường như rất mong manh, yếu ớt vô hại. Nhưng toàn bộ giọt mưa lại rơi xuống cùng một lúc, xung đột với Nguyên Khí Thiên Địa, tạo nên tần suất chấn động hoàn toàn đồng điệu.

Trong tự nhiên, không bao giờ có khả năng đồng thời xuất hiện hai giọt mưa giống nhau y hệt.

Nhưng hiện giờ, trên bầu trời lại xuất hiện vô số giọt mưa giống nhau y hệt.

Những giọt mưa đó lập tức tạo thành một cơn thủy triều kinh khủng.

Sau một tiếng nổ điếc tai, tên lửa bị diệt sạch.

Toàn bộ giọt mưa hóa thành hơi nước li ti, nhưng mà lực lượng của dòng thủy triều kinh khủng kia vẫn không suy giảm, đổ ập vào giữa đội hình quân Tần.

Một tiếng nổ dữ dội hơn cả lúc trước vang lên trên sườn Lộc Sơn.

Tiếp theo đó là tiếng vô số kim loại lẫn máu thịt bay tung tóe.

Rất nhiều cơ thể, hầu như là những cơ thể không còn nguyên vẹn lẫn một vài khí giới nặng nề cùng một lúc bốc lên khỏi mặt đất, không theo một quy tắc nào bắn tung lên trời.

Nhưng một đòn hung tàn như vậy lại chỉ dùng để mở đường cho luồng kiếm quang còn chói mắt hơn cả ánh chớp kia.

Trong khi Tống Triều Sinh vừa mới bay đến tầm giữa hai ngọn núi, Đào Thần Kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng đã vọt tới đỉnh Lộc Sơn.

Lúc này, Chân Nguyên của Nguyên Vũ Hoàng Đế hầu như tiêu hao sạch sẽ. Nhưng khi phải đối mặt với một kiếm như vậy, ông ta vẫn thản nhiên ngạo nghễ lắc đầu với Hoành Sơn Hứa Hầu đứng gần đó.

Sau đó ông ta chìa tay về phía Hoàng Chân Vệ đang ở bên cạnh.

Không ngờ lúc này Hoàng Chân Vệ đã đứng ngang hàng với ông ta.

Ngay khi Nguyên Vũ Hoàng Đế chìa tay ra, Hoàng Chân Vệ đột nhiên trở nên vô cùng suy yếu.

Y cũng chìa tay về phía Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Trong lòng bàn tay đang chìa ra của y xuất hiện một hạt sen trắng nõn.

Chỉ một nháy mắt sau, toàn bộ Chân Nguyên, thậm chí cả ngũ khí trong cơ thể y tuôn trào ra từ giữa lòng bàn tay, dung hòa vào bên trong hạt sen đó.

Mặt ngoài hạt sen lập tức hiện lên vô số hoa văn màu vàng chói tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau. Hạt sen trắng nõn đó lập tức biến thành một viên đan dược vàng chói.

Khí tức mà viên đan dược này phát ra, không ngờ lại hầu như giống hệt với khí tức trên người Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Viên đan dược vàng chói rơi vào tay Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Sau đó Nguyên Vũ Hoàng Đế phát ra tiếng cười hơn cả ngạo nghễ, nuốt chửng viên đan dược đó, lại một lần nữa vung kiếm.