Kiếm Vương Triều

Quyển 3 - Chương 41: Phế và chết




Lá bùa bị gấp đôi đột nhiên biến mất.

Lúc lá bùa trong tay hắn biến mất, bầu trời trên đầu hắn đột nhiên xuất hiện một tia sáng lóng lánh.

Tia sáng này xuất hiện không hề có bất cứ âm thanh nào, nhưng sau khi nó xuất hiện, trên bầu trời vang lên vô số tiếng nổ.

Thứ phát ra tiếng nổ chính là từ những phiến vẩy như nham thạch trên thân Long Lân Kiếm.

Giữa mỗi lân phiến đều có một khoảng cách nhất định, những khoảng cách đó đều được phủ kín phù văn, cũng là thông đạo cho Nguyên Khí lưu thông.

Hiện giờ, những mảnh lân phiến đang bị một sức mạnh khổng lồ ép chúng sát vào với nhau.

Tình cảnh giống như những chiếc thuyền lớn đang đậu trong bến cảng bị đẩy đâm mạnh vào nhau, áp sát vào nhau, tạo nên tràng âm thanh đụng chạm và ma sát.

Hai đốm sáng trên mũi kiếm Long Lân càng thêm lạnh lùng và hung bạo, nhưng sức mạnh của Long Lân Kiếm phần lớn dựa vào sức mạnh bên trong những phù văn, hai đốm sáng mất đi sự hỗ trợ của sức mạnh đó, nên nó đang dần trở nên ảm đạm như tròng mắt người chết.

Tu hành giả ở hiện trường đều nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt mọi người càng thêm tái nhợt.

Sợi ánh sáng óng ánh kia không phải là phù tuyến, mà chính là nếp gấp.

Tất cả không gian, Thiên Địa Nguyên Khí đều bị gấp khúc, giống như phiến không gian đã bị gãy thành hai phần.

Không có sát ý, chỉ có nguyên khí bị bẻ đi, bị đè ép, san bằng tất cả phù văn trên Long Lân Kiếm, làm Long Lân Kiếm mất đi hơn phân nửa sức mạnh của mình.

Phương Hướng hít sâu một hơi.

Những phiến long lân trên thân kiếm không hề có lực chống đỡ với lực ép từ phù văn, chúng ma sát, xung đột, ép chặt vào nhau.

Sự ma sát kịch liệt ấy làm tóe ra những đốm lửa màu đỏ hồng.

Những đốm lửa đỏ ấy hợp lại với nhau.

Hợp thành một mảng những phù văn màu đỏ.

Bầu trời vang lên một tiếng rồng ngâm.

Hai đốm sáng trên mũi kiếm như bốc cháy, một luồng Kiếm Khí kinh người, từ trên thân kiếm tỏa ra.

Mọi người đều như ngừng thở, đợt Kiếm Khí lần này còn mạnh hơn bất kỳ đợt nào từ đầu trận đến giờ.

Lý Tài Thiên vô cùng bình tĩnh.

Hắn giơ hai bàn tay, giống như nắm lấy một tờ giấy vô hình, từ từ xé đôi nó ra.

Xuy xuy xuy xuy. . .

Trên bầu trời xuất hiện những đường đứt gãy, không gian vốn nguyên bản không có vật gì, lại vang lên tiếng khí lưu mãnh liệt, vô số khí lưu ở trên không trung phun mạnh ra ngoài.

Không trung xuất hiện một vết rạn.

Vết rạn đó tạo ra vô số vết rạn khí lưu khác, tạo thành một thanh kiếm lớn, chém lên Long Lân Kiếm.

Một kích này, mới chính là đòn công kích thực sự của Tài Thiên.

Hai luồng sức mạnh đương thời không có bao nhiêu người chặn được, đụng vào nhau.

Oanh!

Một vòng sóng khí và sóng xung kích đập xuống khiến đất đá xung quanh chân nát thành tro, cả mặt đất lõm xuống mấy thước, sau đó dâng lên một bức tường bụi bặm cao tới mấy thước.

Cơ thể Lý Tài Thiên chấn động, khó khăn nuốt nước miếng một cái.

Áo bào của hắn đã hoàn toàn biến thành màu đỏ.

Bên ngoài da đã ứa ra một lớp máu.

Nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước.

Phương Hướng cau mày, vết rãnh giữa hai chân mày rất sâu.

Long Lân Kiếm dựng lên, rồi đứng sững lại.

Trong tích tắc, những phiến long lân rời khỏi thân kiếm, lả tả rơi xuống.

Hoả Tinh màu đỏ và kiếm quang màu vàng bay tung tóe, như một con rồng chảy máu.

Phốc phốc phốc phốc. . .

Khi những long phiến bị bong ra thì trên người Phương Hướng cũng xuất hiện những đường nứt, máu đã đổ.

Toàn thân hắn đều là vết thương, cả người đều là máu.

Không thể xác định được ai là người chiến thắng.

"Ngươi thất bại."

Lý Tài Thiên nói với Phương Hướng.

Long uy trên Long Lân Kiếm đã tiêu tán, biến thành một thanh sắt gỉ, rớt xuống đất.

"Không, ta sẽ thắng."

Phương Hướng lắc đầu, bước về phía Lý Tài Thiên.

Trước người hắn xuất hiện cuồng phong, cuốn sang hai bên rồi phân tán.

Lý Tài Thiên nghiêm mặt.

Hắn đã hiểu ý của Phương Hướng.

Long Lân Kiếm của Phương Hướng đã bị hủy.

Nhưng bản thân Phương Hướng, cũng là một thanh kiếm.

Từng sợi máu tươi từ đầu ngón tay Lý Tài Thiên chảy ra, ngưng tụ thành một đạo huyết phù.

Máu của Tu hành giả, nhất là máu của tu hành giả cấp bậc cỡ Lý Tài Thiên, bản thân chính là vật dung nạp Thiên Địa Nguyên Khí tốt nhất.

Sau khi huyết phù hình thành, oanh một tiếng, không gian trước người Phương Hướng xuất hiện vô số ngõ hẻm.

Từ những con phố đó, có những lưỡi đao vô hình, chém thẳng về phía Phương Hướng.

Chân Nguyên và Thiên Địa Nguyên Khí từ trong người Phương Hướng phun ra, bao phủ lấy cơ thể của hắn, những lưỡi đao vô hình không tạo nên được một vết thương nào lên người hắn, nhưng mỗi chuôi đao đập trúng người hắn, lại chẳng khác gì một thanh chùy nhỏ.

Người hắn vang lên những âm thanh nứt vỡ.

Những âm thanh đó, chính là kinh mạch, xương cốt, và cốt tủy bị đứt gãy.

Phương Hướng dừng lại.

Hắn ngã xuống.

Tất cả Tu hành giả của Đại Yến vương triều đều vui sướng.

Tạ Sư tôn kính của họ đã đến cực hạn, nếu vẫn không ngăn nổi một kiếm này của Phương Hướng, thì chắc chắn là họ phải thua.

Toàn bộ kinh mạch và xương cốt của Phương Hướng đều bị đứt ra từng khúc.

Cơ thể Tu hành giả chính là vật chứa Thiên Địa Nguyên Khí, là gốc rễ vận hành sức mạnh.

Nếu cơ thể bị phế, nghĩa là thắng bại đã phân.

Nhưng trong mắt Lý Tài Thiên không hề vui chút nào.

Không phải là vì kính trọng đối phương, mà vì hắn cảm nhận được một luồng Kiếm Ý.

Khi luồng Kiếm Ý tới trước mặt, bản thân nó không lạnh, nhưng trong thức niệm của hắn lại là một khối băng lạnh toát.

Hắn cúi đầu.

Trên lồng ngực hắn xuất hiện một đường máu.

Tất cả niềm vui trong mắt Tu hành giả Đại Yến vương triều đều chuyển thành khiếp sợ và bi ai.

Theo sau một đường máu là nhiều đường máu khác.

Những đường máu có những chỗ giao thoa với nhau.

Chỗ nào giao thoa là có nghĩa chỗ đó đã bị chém đứt.

"Chuyện gì vừa xảy ra?"

Một Tu hành giả Đại Yến vương triều bi ai bật thốt.

Hắn không thể nào hiểu được.

Rõ ràng cơ thể Phương Hướng đã tan tác, như cái bầu nước đã vỡ tan, sao lại còn múc được nước lành như thế?

"Ý niệm không thể vượt qua sinh tử, nhưng có thể thoát khỏi thời khắc sinh tử sợ hãi."

Người trả lời hắn là Lý Tài Thiên.

Những đường máu trên người Lý Tài Thiên giao thoa vào nhau rất nhiều, cơ thể hắn sắp bị xẻ nát thành nhiều khối, nhưng cử chỉ thần thái của hắn vẫn rất bình thường.

Tu hành giả Đại Yến vương triều đã bắt đầu hiểu được.

Nói về ý nghĩa về kiếm, thứ mạnh nhất chính là Niệm Kiếm.

Thứ mạnh nhất từ đầu đến cuối của Phương Hướng cũng chính là Niệm Kiếm cuối cùng.

Bất kỳ ai, khi đối địch, đương nhiên đều muốn giết chết đối phương, nhưng một kiếm cuối cùng của Phương Hướng, chính là trước hết để cho Lý Tài Thiên "giết chết" hắn, sau đó mới phát ra một kiếm này.

Cái này tuy nói ra đạo lý thì rất đơn giản.

Nhưng muốn thi triển ra một kiếm như vậy, buộc phải có một ý chí kiên định vô cùng.

Nếu chỉ nói về cảnh giới, ai cũng có thể nhìn ra Lý Tài Thiên mạnh hơn một ít.

Nhưng trong chiến đấu của Tu hành giả, thắng bại không chỉ dựa vào cảnh giới đơn thuần.

Cơ thể Phương Hướng dù kinh mạch xương cốt đều đã đứt ra từng khúc, nhưng hắn vẫn còn sống, dù chỉ là một phế nhân, còn toàn thân Lý Tài Thiên đều bị nứt ra, chắc chắn hắn sẽ phải chết.

"Ngang tay nhỉ!."

Nguyên Vũ Hoàng Đế nhìn Yến Đế, thản nhiên bình phẩm.

Không có ai phản đối.

Vốn là một cuộc chiến lưỡng bại câu thương, Yến Đế không thể nào phản đối, vì không có người Đại Yến vương triều nào muốn nhìn thấy hình ảnh cơ thể Lý Tài Thiên bị chia năm xẻ bảy.

Yến Đế khẽ rũ đầu xuống, không lên tiếng.

Một luồng khí tức ôn hòa từ trên người hắn thả ra, bay tới bao phủ lấy cơ thể Lý Tài Thiên như một tấm áo choàng.

Cơ thể Lý Tài Thiên bắt đầu lạnh đi, ý thức bắt đầu mơ hồ, sinh mệnh lực trong người bắt đầu tiêu tán, nhưng khóe miệng của hắn vẫn nhếch lên một nụ cười vui vẻ.

Nguyên Vũ Hoàng Đế nhìn Phương Hướng.

Trong người Phương Hướng lại vang lên một tràng âm thanh, những Tu hành giả cường đại đều cảm giác được nhiều chỗ trong người hắn đã bị tắc nghẽn.

Mấy tên Y sư từ trong doanh của Đại Tần Vương triều chạy ra, nhanh chóng đưa Phương Hướng vào trong doanh trướng.

Tu hành giả Tam Triều đều nhìn theo, im lặng.

Tuy là kết quả ngang tay, nhưng Lý Tài Thiên chính là Tu hành giả mạnh nhất của Đại Yến vương triều.

Phương Hướng tuy mạnh, nhưng lại không phải là của Tu hành giả mạnh nhất Đại Tần Vương triều, thậm chí còn không phải là Tu hành giả mạnh nhất trừ Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Nên trên thực tế, vẫn là Đại Tần Vương triều thắng cuộc.

. . .

"Phương tướng quân phế, Lý Tài Thiên chết."

Phan Nhược Diệp khẽ nói.

Đinh Ninh ngắm nhìn đỉnh núi Lộc Sơn, cố gắng hít thở bình thường.

Nguyên Khí mấy lần biến hóa kịch liệt, đã giúp hắn đoán ra được xu thế cuộc chiến của Lý Tài Thiên và Phương Hướng.

Chỉ mới qua hơn mười năm, mà thủ đoạn của các tông sư hiện giờ, so với lúc trước khi Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ, đã có quá nhiều thay đổi.

Càng nhiều thay đổi, có nghĩa là càng có nhiều cái không biết trước và càng nhiều nguy hiểm.