Kiếm Vương Triều

Quyển 3 - Chương 38: Tinh hỏa




Tu hành giả mặc áo dài xanh cầm trong tay một thanh trường kiếm cũng có màu xanh nhạt, thân kiếm được phủ một lớp ánh sáng mỏng do chân nguyên trên thân kiếm thúc giục Thiên Địa Nguyên Khí ngưng tụ thành.

Thanh kiếm này nhìn nhẹ nhàng nhưng lại cứng cỏi sắc bén dị thường, hai cường giả Ngũ Cảnh kia chính là chết do bị thanh kiếm của hắn chặt đứt binh khí cầm trong tay.

Viên tướng áo xanh vô cùng kiên nhẫn, đứng đợi cho đến khi ánh sáng bao quanh thanh kiếm xanh ảm đạm đi, hắn mới động bước.

Bước chân của hắn rất nặng nề, như cái cự chùy gõ lên mặt đất.

Trong chiến cuộc hỗn loạn, nhịp chân của hắn không làm ai chú ý, nhưng ngay sau đó, hắn đã trở thành tiêu điểm của chiến trường.

Hai hàng sóng khí từ cơ thể của hắn trào ra, mở ra hai bên.

Sức mạnh cường đại khiến tất cả những người có mặt trên tuyến đường đi của hắn đều bị sóng khí đẩy dạt ra.

Những phù văn màu vàng đen hiện lên rực rỡ trên chiến giáp của hắn.

Hơi nóng từ những phù văn đó tỏa ra, bắn tung ra thành từng mảnh Hoả Tinh vàng chóe.

Cảm ứng được khí tức của viên tướng, kiếm sư áo xanh nhạt tái mặt, đây chính là lúc hắn suy yếu nhất, nhưng về một mặt nào đó, đây cũng chính là lúc hắn mạnh nhất trong cuộc đời mình.

Vì gặp phải đối thủ cường đại, nên hắn phải dồn tất cả sức lực, tất cả thủ đoạn để bảo vệ tính mạng.

Một viên tinh thạch trắng tinh mang theo khí tức của Vật bản mệnh xuất hiện trước người hắn, quang diễm màu trắng từ viên tinh thạch chảy như nước vào thanh trường kiếm trong tay. Ngay lúc đó, trên bầu trời vang lên tiếng cự sơn di động nổ vang.

Những thanh phi kiếm đang bay trong khu vực đều nháo nhào tránh đi.

Những tiếng kinh hô vang lên không ngớt.

Đến bây giờ, mọi người mới biết, đây không phải là một kiếm sư bình thường, mà là một tông sư Thất Cảnh.

Viên tướng áo giáp xanh đã tới trước mặt hắn.

Một tiếng nứt bén nhọn vang lên.

Trong tay viên tướng áo giáp xanh tuôn ra ngọn lửa tím chói mắt.

Đông!

Đất trời vang lên một tiếng trống nặng nề.

Tiếng trống ấy lấn át tất cả mọi âm thanh hỗn loạn của chiến trường, khiến tất cả mọi người đều bị chấn động.

Kiếm sư mặc áo dài xanh biến mất.

Đến khi mọi người hồi thần lại, thì chỉ còn kịp nhìn thấy vị Kiếm Sư thất cảnh kia đã bị đánh bay đi.

Viên tướng áo giáp xanh vẫn đứng im tại chỗ.

Thân hình của hắn trở nên vô cùng cao lớn, bộ giáp xanh trên người bắt đầu nứt ra.

Những phù văn vàng đen rực lên như một cố gắng nối bộ giáp lại, nhưng cuối cùng bộ áo giáp vẫn bị vỡ thành nhiều mảnh, văng tung tóe, bị Chân Nguyên đang chảy cuồn cuộn trên người hắn quét bay từng mảnh ra ngoài.

Lộ ra một cơ thể thon gầy săn chắc.

Tay phải của hắn nắm chặt một món đồ ngắn màu tím trông như đoản côn, khuôn mặt có vẻ khá là tiều tụy và u buồn, nhưng lại vô cùng kiên nghị.

"Phạm Tướng Quân!"

Trong chiến trường vang lên những tiếng hò reo vang dội, nhiều người đã rất mệt mỏi, kiệt sức lại như được tiếp thêm sức mạnh và dũng khí, thậm chí còn lấy được niềm tin tất thắng.

Trên thế gian này, chỉ có một Phạm tướng quân có khả năng làm cho quân sĩ phe mình tin tưởng như thế.

Là Đại Sở Vương Triều, Bách Thắng Đại tướng Phạm Đông Lưu.

Một phe là Sở quân, phe còn lại đều mặc áo đen giáp đen, Tu hành giả phần lớn đều là Kiếm Sư, chính là quân đội Đại Tần Vương Triều.

Nghe thấy tiếng hò hét và hoan hô đầy hưng phấn, quân Tần mới biết quân Sở ở đây vốn có chủ tướng, mà lại còn là Bách Thắng Đại Tướng Phạm Đông Lưu.

Thấy tông sư áo dài xanh nhạt bị một kích đánh bay, mấy kiếm sư ở gần đó, với sắc mặt cực kỳ bi ai, đều cương quyết bay thẳng về phía Phạm Đông Lưu.

Phạm Đông Lưu vung tay, vũ khí giống như đoản côn màu tím trong tay khẽ tỏa ánh sáng, hắn giơ tay trái lên, lấy ngón tay làm kiếm, bắn ra kiếm quang màu tím, dễ dàng diệt sát mấy tên kiếm sư vừa lao tới.

Hắn là một trong những cường giả mạnh nhất và hiếm hoi của Đại Sở Vương Triều, thực lực vượt xa tông sư Thất Cảnh cùng giai, từ đầu trận chiến đến giờ hắn không hề ra tay, chính là để chờ đến bây giờ mới phát huy tác dụng quyết định.

Một lần giết sạch một lúc mấy Kiếm Sư, hắn bay vút lên, hướng thẳng về phía bắc, tốc độ còn nhanh hơn cả phi kiếm, bay về phía một chiếc chiến xa hạng nặng.

Chiếc chiến xa này to hơn hẳn những chiếc chiến xa bình thường, bốn phía giăng đầy phù khí.

Ở giữa chiến xa, chỉ có một lão giả.

Lão giả này không cầm kiếm, khí tức cũng rất lặng lẽ, nếu đặt giữa đám Tu hành giả của Sở quân chắc chắn sẽ không thể nào tìm ra được.

Nhưng trong mắt Phạm Đông Lưu, lão giả này chính là kẻ có sức uy hiếp lớn nhất trên chiến trường hiện giờ.

Không chỉ vì đối phương có tu vi Thất Cảnh, mà mỗi kích của lão giả đều quyết định đến thế cục của chiến trường, mỗi lần công kích của lão đều giúp quân Tần thắng thế.

Phạm Đông Lưu nghĩ không ra trong đám tướng lãnh của Đại Tần Vương Triều mà hắn biết, có tướng lãnh nào như vậy.

Nhưng hắn có thể khẳng định, chỉ cần giết được lão giả này, cuộc chiến sẽ chấm dứt với phần thắng nghiêng về phe hắn.

Tông sư mặc áo dài màu xanh nhạt là Lạc Thần Kiếm viện Công Dương Ninh Ý, cũng là kẻ duy nhất có khả năng ngáng đường hắn tới giết lão giả kia, bây giờ hắn đã giải quyết xong người đó, thì sẽ không còn ai có thể quấy nhiễu hắn tới giao chiến với lão giả.

Nhưng Phạm Đông Lưu lại đột ngột cảm nhận được một luồng khí tức khác thường.

Hắn ngẩng đầu vẻ không tin nổi, nhìn lên không trung vô tận.

Trên bầu trời, đột nhiên xuất hiện mấy đường lưu quang màu trắng.

Chúng không phải là vầng sáng của phi kiếm, mà là hỏa diễm thực sự.

Từ trên không trung, U Bạch Tinh Hỏa đang rơi xuống.

Trong tích tắc, Phạm Đông Lưu nghĩ tới rất nhiều chuyện xưa.

Hồi đó, trên chiến trường, lúc Đại Tần Vương Triều và Hàn, Triệu, Ngụy Tam Triều giao chiến, cũng từng rất nhiều lần xuất hiện Tinh Hỏa như vậy.

Có rất nhiều danh tướng, đã bị vẫn lạc trong những màn Tinh Hỏa đó.

Tinh hỏa đó, chính là một trong những truyền thừa cường đại nhất của Ba Sơn Kiếm Tràng, nhưng người nữ tu hành giả thi triển ra nó đã hoàn toàn thay đổi thân phận của mình.

"Bội phục."

Khóe miệng Phạm Đông Lưu nhếch lên đau khổ, hắn đoán ra ngay tên và thân phận của lão giả kia, sự khó tin trong mắt biến thành cảm khái, hắn lầm bầm: "Không ngờ ngay cả ngươi cũng rời khỏi Trường Lăng, đi đến nơi này. . . Vậy chẳng phải Trường Lăng bây giờ, là một tòa thành trống không hay sao?"

. . .

Lộc Sơn.

Bầu trời rực rỡ ánh sáng.

Nguyên Vũ Hoàng Đế đã đi gần hết bậc thang đá.

Từ lúc chiến thuyền thiết giáp cập bờ, hắn đã đi bộ đến đây, đến giờ đã đi cả một đêm.

Hắn cảm nhận được sự chấn động khác thường ở vùng quê xa xôi kia.

Hắn biết trận đại chiến đó đã kết thúc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự tin.

Trên bầu trời xẹt qua một ngôi sao băng.

"Tướng tinh rơi xuống, là điềm đại cát."

Hắn nói với Hoàng Chân Vệ ở sau lưng.

Trong mắt hắn, sách sử của đời sau, chính là do hắn định ra.