Kiếm Vương Triều

Quyển 3 - Chương 27: Khí tức




Luồng khí Chu gia lão tổ thả ra không mạnh lắm, nhưng sau khi Đinh Ninh bay qua cổng vòm, lại có một sức mạnh khác cực mạnh ép lên người hắn, làm xương cốt cả người hắn kêu lên răng rắc như sắp bị bẻ gãy.

Miệng Đinh Ninh ứa máu, hắn biết đây là sức mạnh của bản thân pháp trận, Chu gia lão tổ đã tới một lần, đương nhiên biết có sức mạnh này, lão còn cần dùng hắn để dụ con rồng mù kia đi, nên đương nhiên sẽ không để cho hắn chết ngay được.

Nên hắn không hề sợ hãi, tiểu tằm trong người hắn sống dậy, điên cuồng cắn nuốt Hàn Sát Nguyên Khí Chu gia lão tổ vừa đánh vào trong cơ thể hắn.

Trong người hắn vang lên âm thanh rào rạo, nhưng hiện giờ hắn đã ở bên trong khu kiến trúc, Chu gia lão tổ không thể nào nghe thấy được.

Ầm một tiếng vang dội.

Hắn ngã đập mạnh xuống đất, rơi lên lớp lá mục đã nhiều năm.

Những chiếc lá mục này rất khô ráo, không có chút ẩm ướt nào. Cây cối xung quanh mọc rất dày đặc, khiến cả kiến trúc rợp một màu xanh.

Xuyên qua những khe hở nho nhỏ của lớp cây cối, lấp lóe những đường phù văn tỏa ánh sáng nhạt, mang theo cảm giác thần thánh, chen lẫn trong rừng cây có một số phiến đá, hình dạng cổ quái, tỏa ra một loại sát ý kỳ dị.

Biết con rồng mù sẽ tới rất nhanh, Đinh Ninh không buồn ngồi dậy, mà chỉ khẽ nghiêng người, tận lực kích thích tăng tốc độ cắn nuốt của tiểu tằm trong người.

Sinh tử thường chỉ cách nhau một đường ranh mỏng manh.

Nhờ tăng tốc độ thôn phệ, những hạt đen tịch hàn nguyên khí nằm tắc ứ trong kinh mạch của hắn đều được phân giải.

Nhưng, trên mặt đất phía trước người hắn xuất hiện những con đường thẳng tắp, hướng thẳng về phía hắn.

Lúc những con đường đó còn cách hắn chừng mấy trượng, một luồng uy áp khổng lồ đã tràn tới, khiến quần áo của hắn nứt ra, trên da xuất hiện những đường máu thẳng tắp, như muốn xé tung cơ thể hắn thành ngàn mảnh.

Với tu vi hiện giờ của Đinh Ninh, không thể nào chống cự nổi sức ép mạnh đến vậy, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh.

Những con tiểu tằm trong người hắn hoàn toàn trốn mất.

Ngay khi chúng biến mất, hơi thở và nhịp tim đập của hắn cũng dừng lại.

Mọi hoạt động sống trong cơ thể hắn, như máu huyết lưu thông, mạch đập đều hoàn toàn dừng lại, da thịt của hắn cũng không còn độ ấm.

Hắn rõ ràng còn sống, nhưng lại chẳng khác gì một tử thi.

Những đường khí tức đang nhắm thẳng vào hắn nghi hoặc dừng lại.

Sự dừng lại đột ngột đó dẫn đến một cơn chấn động, làm cho lá khô và cây cối chung quanh đều bị chấn vỡ thành bột phấn.

Phía trước cơ thể hắn xuất hiện một làn sương mù có màu hỗn tạp xanh vàng và màu xám.

Màn sương không ngừng mở rộng, sau đó ở giữa xuất hiện một đốm đen, đốm đen nhanh chóng to ra.

Một cái đầu khổng lồ màu đen, thò ra khỏi màn sương, hướng thẳng về phía Đinh Ninh.

Cái đầu to tướng, hình hơi dẹp như đầu cá, dưới cằm có mấy chục sợi râu cũng màu đen, nhưng nó không có miệng, cũng không có mắt.

Trên cái đầu chỉ có chừng mười đốm sáng lóng lánh, như được khảm mười viên bảo thạch.

Cái đầu to gấp mấy lần đầu người, chẳng có mắt mũi ngũ quan, lại còn điểm thêm mười đốm sáng mang theo hơi thở tàn nhẫn và cường đại, nói chính xác là hơi thở của tử vong.

Cái đầu dí sát tới chỗ Đinh Ninh dò xét, trên người nó tràn ra Nguyên Khí ép lên cơ thể Đinh Ninh, khiến xương cốt của hắn lại nứt ra răng rắc, máu thịt bị xé rách bươm, nhưng đám tiểu tằm đã sống dậy, giăng đầy bên trong máu thịt của cơ thể hắn.

Cả người hắn, biến thành một cái kén.

Cái đầu này đương nhiên chính là cái đầu của con rồng mù có thực lực không thua gì Thất Cảnh trong truyền thuyết, nó không thể nhìn thấy, nhưng lại có khả năng mẫn cảm với khí tức gấp mấy chục lần Tu Hành Giả bình thường, mười đốm sáng trên đầu nó không ngừng chớp động, cho thấy nó đang vô cùng nghi ngờ và bối rối.

Một sợi râu không biết là vô tình hay cố ý quẩn tới trước ngực Đinh Ninh.

Ngực áo của Đinh Ninh nát thành bột phấn, da ngực xuất hiện một đường nứt.

Đinh Ninh biết hết, nhưng hắn vẫn im lìm như cũ.

Cái đầu rồng hơi lùi lại một chút.

Nó ngừng lại ngẫm nghĩ, những chiếc râu không ngừng ve vẩy, vờn quanh cơ thể Đinh Ninh, sau đó cái đầu to lắc lư mấy cái, rồi từ từ lùi hẳn lại, biến mất trong làn sương mù.

Cảm giác được con rồng đã bỏ đi, Đinh Ninh không hề thấy mừng, vì hắn không thể duy trì trạng thái này mãi được, chỉ cần cơ thể hắn rỉ ra một tí khí tức nào, con rồng mù sẽ biết ngay, và nó sẽ nhận ra đã bị hắn lừa gạt.

Tuy vậy, Đinh Ninh vẫn tin mình sống sót được.

Cơ thể hắn vẫn không hề có chút sự sống như cũ, nhưng những con tiểu tằm trong người lại không ngừng chuyển động.

Thay vì phun ra tơ, chúng phun ra một loại Nguyên Khí đặc biệt, từ trong người thấm ra ngoài da thịt hắn.

Bên ngoài làn da xuất hiện một lớp nguyên khí, chúng vặn vẹo, biến thành những thanh tiểu kiếm nhỏ thẳng tắp, cắm thẳng xuống đất.

Cơ thể Đinh Ninh sống lại.

Máu huyết trong người hắn chảy cuồn cuộn.

Hắn hít sâu một hơi, tiếng hít vang lên rõ mồn một trong không khí.

Con rồng mù cảm nhận được ngay, giữa đám cành lá đang nằm bất động đột ngột dâng lên những cái vòi rồng, cành lá chạm mạnh vào nhau, phát ra tiếng vang không dứt.

Một luồng khí tức to lớn, nặng nề thô bạo quét qua.

Cái đầu đen lập tức hiện ra trước mắt Đinh Ninh.

Vết thương trên ngực Đinh Ninh lại chảy máu.

Hắn híp mắt, lần này đã nhìn thấy rõ ràng con rồng mù.

Đằng sau cái đầu khổng lồ, là cơ thể trơn nhẵn của loài trùng, nhưng cơ thể này rất gầy ốm, chẳng khác gì da bọc xương.

Những luồng kình khí tuôn ra từ dưới thân nó, như những thanh kiếm sắc quét sát mặt đất, khác với hồi nãy, lần này sức mạnh nó bày ra càng thêm khủng bố, bụi đất bay tung tóe, thậm chí bên trong đám bụi đất ấy cũng ẩn chứa sức mạnh làm Đinh Ninh không chống cự nổi, song ánh mắt hắn trở nên vô cùng uy nghiêm chưa từng có.

"Ta muốn nói chuyện với ngươi."

Hắn uy nghiêm nói với con rồng mù.

Mạt Hoa Tàn Kiếm chém một nhát xuống đất.

Một đường kiếm quang lóe sáng.

Đường kiếm quang này so với cái đầu rồng thì quá sức nhỏ yếu.

Nhưng vết kiếm đường kiếm quang để lại, lại hoàn mỹ kết nối lại với những vết kiếm trước đó.

Một luồng khí tức đặc biệt, từ những vết kiếm đó tỏa ra.

Không mang theo sức mạnh ghê gớm nào, chỉ là một luồng khí tức nhạt mỏng đơn thuần.

Nhưng khi luồng khí tức này phân tán vào trong không khí xung quanh, nó lại xuyên thấu vào trong khu kiến trúc, xuyên cả vào trong cơ thể con rồng mù.

Con rồng mù cảm thấy trong người có một luồng run rẩy.

Nó dừng lại, cả không gian chung quanh bắt đầu chấn động.

Nó càng thêm nghi hoặc, sau đó bắt đầu sợ hãi.

Vì luồng khí tức kia vượt qua cảnh giới của nó, khí tức ấy, trước nay nó mới chỉ cảm nhận được từ trên người Tu Hành Giả xây nên khu kiến trúc để vây khốn nó này.

"Ta có thể giúp ngươi đi ra ngoài."

Nhìn con rồng đã dừng lại, biết mình đã đánh bạc thành công, Đinh Ninh chậm rãi nói.

Hắn không nhìn nó nữa, mà quay người nhìn về phía điện thờ bên trong khu kiến trúc.

"Phá hỏng luôn dễ làm hơn xây dựng nhiều."

Hắn lầm bầm, cố ý để cho con rồng mù nghe được, Mạt Hoa Tàn Kiếm lại vung lên.

Mấy đường Kiếm Khí từ mũi kiếm gãy bắn ra, đâm vào trong không khí, trong không khí xuất hiện vô số những đường cong nhiễu loạn mắt thường không nhìn thấy được, tạo thành những đường điện quang màu xanh.

Một tiếng nổ bạo vang, những đường điện quang xanh đó bắn thẳng vào vách tường có phù văn.

Khu kiến trúc không chấn động chút nào, nhưng trên mặt đất, dưới lớp lá rụng lại xùy xùy phun ra những luồng gió nhỏ.

Con rồng mù lùi lại mấy trượng, cơ thể nó rung động kịch liệt, sức mạnh nó đã phóng ra, bây giờ lại điên cuồng bị hút trở vào trong người nó.

"Xem ra chúng ta có thể thoải mái hơn rồi."

Đinh Ninh nói với con rồng mù.