Kiếm Vương Triều

Quyển 3 - Chương 132: Mười thứ hạng đầu




Cung Mộc Vũ lại càng không thể tin.

Hắn nhìn thấy mặt mày Đinh Ninh bình tĩnh, nhìn xem Đinh Ninh cầm trong tay con rắn màu đỏ thẫm, trong lòng tràn ngập một cảm giác vô cùng vớ vẫn, nhưng mà khi nghe máu tươi của mình ma sát với nước đá phát ra tiếng xùy xùy, cảm giác lực lượng bên trong thân thể của mình tựa hồ lập tức bị rút sạch, cảm giác vớ vẫn trong lòng của hắn đã nhanh chóng bị cảm giác sợ hãi thay thế, hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương dị thường.

Tại thời điểm hắn kêu lên thảm thiết này, Đinh Ninh đã lùi về sau mấy bước.

Máu tươi tản ra nhiệt khí hòa tan cùng với mãnh vỡ của nước đá lưu lại trong cơ thể của Cung Mộc Vũ, nhưng mà không có một giọt máu tươi nào phun lên người Đinh Ninh.

Một tiếng phù nhẹ vang lên, Kim Mãng Kiếm từ trong tay Cung Mộc Vũ rơi xuống, vô lực cắm trên mặt đất ở trước người hắn, ngay tại thời điểm thân thể của hắn ngã xuống, một gã Mân Sơn Kiếm Tông Tu Hành Giả đã xuất hiện kế bên hắn, thò tay đỡ lấy lưng hắn và bắt đầu dùng thuốc cầm máu.

Mất kiếm cùng với ngã xuống đất đối với Mân Sơn tu hành giả tham gia điều này có nghĩa là trận chiến này đã kết thúc.

Tiếng kêu thảm thiết của Cung Mộc Vũ vẫn còn dư âm lượn lờ trong tay mọi người, nhìn xem Đinh Ninh bình tĩnh thu kiếm cùng với khom người thả ra Huyền Sương Trùng đỏ thẫm, Từ Liên Hoa phục hồi tinh thần lại, lắc đầu giống như tự giễu, nói:" Thoạt nhìn chẳng qua chỉ là một kiếm... Rốt cuộc có thể xem đây là một kiếm hay vẫn là một trùng?"

Thanh âm của Từ Liên Hoa cũng không phải là nhỏ, vào lúc yên lặng như thế này, hầu như tất cả mọi người đều nghe được.

Càng có nhiều tuyển sinh từ trong thất thần phục hồi lại tinh thần.

"Điều này chẳng lẽ là không tính không tuân theo quy định sao?"

Có tuyển sinh không nhịn được kêu lên.

"Ngu ngốc."

Nghe tên tuyển sinh kia kêu lên, Từ Liên Hoa khinh thường cười lạnh:" Ở đâu không tuân theo quy định?"

Lâm Tùy Tâm có chút hăng hái nhìn xem Từ Liên Hoa cùng tên tuyển sinh kia, nhưng lại không mở miệng.

Từ Liên Hoa khinh bỉ nhìn tên tuyển sinh này, giễu cợt nói:" Nếu là ngươi có năng lực, ngươi cũng có thể từ trong cửa kia tóm lấy vài con dị trùng đem ra, sau đó làm cho dị trùng ngoan ngoãn đi theo ngươi, sau đó cũng có thể đem mấy con dị trùng làm kiếm đâm đối thủ."

Nhìn tên tuyển sinh kia sắc mặt ngày càng tái nhợt, bờ môi run rẫy mà không nói ra lời, Trương Nghi ho nhẹ một tiếng, hy vọng Từ Liên Hoa có thể ngừng lời, cho tên tuyển sinh kia lưu lại chút ít thể diện.

Nhưng mà trái với mong đợi của Trương Nghi, Từ Liên Hoa lại không im tiếng chỉ lành lạnh cười một tiếng, nói:" Nếu như ngươi có nhiều năng lực hơn nữa, ngươi đại khái có thể thành lập một đoàn quân dị trùng vì ngươi cống hiến, đến lúc đó ngươi chỉ cần mang một đám dị trùng đi ra, chỉ sợ kiếm thí này mọi người cũng không cần tranh giành nữa và ngươi nhất định chiếm lấy thủ danh."

Nghe Từ Liên Hoa cười nhạo không lưu tình chút nào, rất nhiều tuyển sinh đều rất phẫn nộ nhưng mà bọn hắn thực sự không tìm ra bất luận ngôn từ gì để phản bác.

Thắng lợi của Đinh Ninh ở trận chiến này, mấu chốt không phải là lợi dụng lực lượng của Huyền Sương Trùng, mấu chốt nhất chính là hắn có được Huyền Sương Trùng, có thể đem Huyền Sương Trùng dùng như bội kiếm, mấu chốt nhất ở chỗ hắn có thể chuẩn xác đoán được một kiếm kia của Cung Mộc Vũ đang bị kiếm của mình ăn mòn bộ phận lực lượng, lực lượng còn lại so với lực lượng của Huyền Sương Trùng nhỏ yếu hơn, mấu chốt cuối cùng là hắn có thể hoàn thành tất cả những chuyện như thế hoàn toàn trôi chảy và chuẩn xác.

Hiện tại, sau khi suy nghĩ lại một kiếm kia hay có thể nói là một trùng của Đinh Ninh làm nên hình ảnh chiến thắng cuối cùng, tất cả những tuyển sinh tại đây đều cảm thấy sự đáng sợ của Đinh Ninh, càng cảm giác được sự thành thạo của Đinh Ninh, thậm chí cảm giác được tất cả những việc xảy ra nơi đây hết thảy đều được Đinh Ninh đoán trước cùng nằm trong khống chế của hắn.

Tên sư trưởng của Đông Hạo Kiếm Tông lúc này vẻ tức giận trên mặt cũng đã hoàn toàn biến mất, chuyển hóa thành kính ý đối với Đinh Ninh.

Theo nhìn nhận của hắn, mặc kệ Cung Mộc Vũ cố gắng thế nào, trong trận chiến đấu này đều khó có khả năng là đối thủ của Đinh Ninh.

Bởi vì hắn chưa bao giờ thấy qua một người trẻ tuổi nào đáng sợ giống như Đinh Ninh, chưa bao giờ thấy qua một người có thiên phú đáng sợ giống như Đinh Ninh.

"Không có nghi vấn gì hả?"

Lâm Tùy Tâm nhìn xem tên tuyển sinh kia cúi đầu xuống, nở một nụ cười nhạt hiếm thấy, nói:" Ngươi qua vòng tiếp theo."

Nghe Lâm Tùy Tâm nói một cách phong đạm vân khinh ( gió nhạt mây nhẹ), rất nhiều người không nhịn được thiếu chút nữa là rên lên một cách đầy thống khổ.

Bởi vì bọn họ nhớ tới lời nói từ đầu của Lâm Tùy Tâm, nhớ tới chỉ cần chiến thắng trận này thì Đinh Ninh đã tiến vào mười thứ hạng đầu của Mân Sơn Kiếm Hội.

Mặc dù có tên cung nữ họ Dung công khai chất vấn, mặc dù có những người của bọn hắn chặn đánh, nhưng mà Đinh Ninh đã là người tuyển sinh đầu tiên tiến vào mười thứ hạng đầu, trở thành người tuyển sinh thứ nhất có được tư cách tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông tu hành.

Tại sơn đạo trong Âm Ảnh, tên trung niên áo bào vàng chuyên hồi báo tin tức cho cung nữ họ Dung cũng trong nháy mắt thất thần, hắn căn bản cũng không có nghĩ đến Đinh Ninh lại có thể đi đến một bước này.

Một Tu Hành Giả như Đinh Ninh, có thể một đường dùng thủ danh tiến vào mười thứ hạng đầu, đối với Bạch Dương Động mà nói đã là vinh quang lớn lao, nhưng mà nhìn xem bóng lưng của Đinh Ninh đang trầm mặc đi trở về lúc này, hắn biết rõ tên thiếu niên quán rượu không có khả năng cứ như thế mà đình chỉ bước chân.

"Chẳng qua là ngươi thật có thể thành công sao?" Trung niên áo bào vàng sâu trong đôi mắt dâng lên vô số tâm tình phức tạp.

Tại chỗ nghĩ ngơi trong doanh trướng, cung nữ họ Dung đã có thể thấy rõ hết thảy sự tình phát sinh trong sơn cốc, không cần trung niên áo bào vàng hồi báo, lúc này trong sơn cốc rất nhiều người muốn gặp thị bởi vì phẫn nộ về việc Đinh Ninh tiến vào mười thứ hạng đầu, nhưng mà bọn hắn cũng không ngờ tới, lúc này trên khuôn mặt lạnh lùng của cung nữ họ Dung cũng chỉ có biểu lộ một tia trào phúng.

"Chẳng qua chỉ là tiểu hài tử chơi đùa."

Nhìn xem Đinh Ninh bình tĩnh quay về bên cạnh đám người Trương Nghi, lại nhìn xem bộ dạng Từ Liên Hoa trào phúng tên tuyển sinh kia, thị lạnh lùng nhẹ giọng lẩm bẩm chậm rãi.

Cái này là lời nói thật lòng của thị.

Dưới mắt của thị, những người trẻ tuổi này vô luận thiên phú có biểu hiện xuất sắc thế nào, so với những kẻ lọc lõi trong thế giới quyền mưu cùng lực lượng, cũng chỉ là trò đùa của tiểu hài tử mà thôi.

Lúc này ở một mảnh vách núi khúc giữa khác đối diện với thị, thân ảnh Phù Tô khẽ run lên nhìn xem con rắn màu đỏ thẫm đang co rúm lại đi theo sau lưng Đinh Ninh, hắn đã lo lắng cùng sầu não, lại cao hứng thay Đinh Ninh.

"Ngươi lần này tại sao không nói gì?" Tại một mảnh sườn dốc khúc giữa khác, Phan Nhược Diệp quay đầu nhìn xem ánh mắt đầy cảm khái của Hoàng Chân Vệ, nói ra.

Hoàng Chân Vệ mỉm cười tỏ vẻ hối lỗi, nói:" Lời hữu ích chỉ nói ba lượt, nói nhiều thành... bà Tám."

"Dịch Tâm!"

Trong sơn cốc, thanh âm của Lâm Tùy Tâm lại vang lên.

Tất cả mọi người cơ hồ đều nín thở.

Bất luận Dịch Tâm giờ phút này là thuộc về phe nào, tại quyển sách nhân tài hắn chiếm vị trí thứ bảy, cũng là nhân vật quan trọng có khả năng ảnh hưởng đến kết quả đoạt giải quán quân cuối cùng.

Đối diện với đám người Đinh Ninh, rất nhiều tuyển sinh thân thể cũng bắt đầu căng thẳng đã đứng lên, sợ kế tiếp sẽ nghe được tên mình.

”Không phải gặp đối thủ!”

Lâm Tùy Tâm ánh mắt như có như không xẹt qua thân thể của bọn hắn, sau đó mặt lạnh như tiền phun ra hai chữ.

Những tuyển sinh thân thể lập tức buông lỏng.

"Dịch Tâm! Như trước, không phải gặp đối thủ."

Nhưng mà khiến cho tất cả mọi người cũng không nghĩ tới là, Lâm Tùy Tâm rất nhạt nhẽo nhưng lại nói ra câu này.

Tất cả xôn xao!

Mặc dù biết rõ ép hỏi Lâm Tùy Tâm loại nhân vật như vậy có lẽ căn bản cũng không có được đáp án, nhưng mà một số tuyển sinh tức giận đến phẫn nộ, máu nóng dồn lên đầu nhịn không được tức giận kêu lên:" Ở đâu có cái đạo lý hai đợt liên tục không phải gặp đối thủ?"

"Vì cái gì không thể?"

Lâm Tùy Tâm tùy ý liếc nhìn tên tuyển sinh kia, mặt tỉnh bơ nói:" Nếu đám các ngươi có ý kiến, ta cũng cho các ngươi một cái cơ hội, ta có thể cho Dịch Tâm không luân không, chỉ cần trong đám các ngươi có người tự nguyện đối địch với Dịch Tâm."

Mấy tên tuyển sinh tức giận đến toàn thân phát run lên, thanh kiếm bên trong vỏ kiếm phát ra thanh âm rõ ràng, nhưng mà bọn hắn ai cũng không dám lên tiếng.

Bởi vì, mặc dù tự nhận có thể cùng Dịch Tâm cường giả như vậy liều mạng, cũng không người nào nguyện ý cùng một đối thủ như Dịch Tâm đánh cuộc.

"Nếu như cuối cùng muốn an bài một số người luân không, với tư cách là thử quan cuối cùng của Mân Sơn Kiếm Tông, không cách nào chọn lựa người thích hợp luân không, cái này có mắt hay đui mù cũng như nhau mà thôi."

Lâm Tùy Tâm như trước không hề tình cảm xoay người nhìn xem mấy tên tuyển sinh, trào phúng nói:" Các ngươi không tự nguyện đối chiến cùng Dịch Tâm, chỉ một chút dũng khí cùng tâm huyết như vậy cũng không có, chẳng lẽ các ngươi hy vọng xa vời ta sẽ an bài các ngươi không phải gặp đối thủ?"

Nghe lời nói như vậy, rất nhiều người tức giận đến nỗi hô hấp không thông, nhưng mà những Địa sư trưởng thì lại không có bao nhiêu người cảm thấy hành vi này của Lâm Tùy Tâm là bất công.

Bởi vì bọn hắn đều cảm thấy mấy tên tuyển sinh nếu so sánh với Dịch Tâm, thậm chí với những người đã bị đào thải Nam Cung Thải Thục, Hạ Uyển thì khoảng cách chênh lệch quá xa.