Kiếm Vương Triều

Quyển 3 - Chương 121: Cuộc chiến lạ lùng




Thái độ của gã tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông khi nói những lời này cũng rất tùy ý, thân thể của Trần Ly Sầu không ngừng run rẩy nhưng vẫn không sao phản bác được.

“Không sao.”

Từ Liên Hoa hít vào một hơi thật sâu, khôi phục lại sự bình tĩnh, sau đó chậm rãi đi về phía khoảng sân trống.

“Ta không muốn như vậy.”

Trần Ly Sầu đi đến trước mặt của Từ Liên Hoa, khổ sở nói.

“Bởi vì không đành lòng cho nên mới khổ sở.” Từ Liên Hoa không nhìn Trần Ly Sầu mà chỉ hướng mắt về phía bầu trời trên cao, bình tĩnh đáp.

Hô hấp của Trần Ly Sầu thoáng ngừng lại, hắn trầm mặc một lát rồi lại khổ sở nói: “Dù sao chúng ta cũng đã từng là bạn thân.”

“Ta biết, dù sao chúng ta cũng từng là bạn thân, cho nên nếu lỡ có đả thương đối phương cũng không cần phải nhiều lời.” Từ Liên Hoa nghiêm túc đáp, “ Cuộc chiến này ta sẽ xuất toàn lực không lưu thủ, cho nên ngươi cũng chẳng cần phải lưu tình.”

Trần Ly Sầu nhìn Từ Liên Hoa, “Thương thế của ngươi quá nặng.”

Từ Liên Hoa cười cười tự giễu: “Nếu như chỉ có thể đánh được một trận thì giúp bọn họ loại bỏ gã đối thủ xếp thứ năm trên Tài Tuấn Sách cũng tốt.”

“Ngươi còn có thể thắng được ta sao!”

Nghe Từ Liên Hoa nói vậy, Trần Ly Sầu đột nhiên phẫn nộ: “Vì sao đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn chấp mê bất ngộ!”

Từ Liên Hoa cúi đầu xuống nhìn Trần Ly Sầu đang phẫn nộ, hắn chỉ bình tĩnh giơ tay lên và nói: “Mời.”

Lửa giận của Trần Ly Sầu như bị một hồ băng nuốt chửng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Từ Liên Hoa, hắn biết rõ giờ nói bất cứ điều gì cũng chỉ thêm tức giận.

Tay trái của hắn nắm chặt vào thanh kiếm bên hông, sau đó hơi khom người với Từ Liên Hoa và nói: “Mời.”

Tất cả ánh mắt của các thí sinh đang đứng ngoài quan sát đều tập trung vào hai người.

Không chỉ vì hai người là hảo hữu nhưng lại chiến đấu cho hai phe khác nhau, mà còn bởi vì hai người đại diện cho những thiếu niên có chiến lực mạnh nhất trong thế hệ này của Trường Lăng. Đối với tất cả mọi người, khi những gã đứng đầu trên Tài Tuấn Sách thực sự chém giết sinh tử, chỉ cần thực lực không quá cách biệt thì bất cứ sự tình gì cũng có thể phát sinh.

Đối với rất nhiều người, dù không thể qua được vòng kiếm thí thì việc được quan sát cuộc chiến giữa những cường giả thế này đã là bài học bổ ích rồi.

Khom người lại là thể hiện sự khiêm nhường, nhưng đối với Trần Ly Sầu thì đó không phải là động tác dư thừa.

Khi khom người, phần lưng của hắn cũng từ từ phóng ra một cỗ chân nguyên thúc đẩy không khí đi dọc lên trên lưng. Trên đầu hắn bỗng có những làn khí trắng bay lên tựa như khói mây.

Trong đôi mắt của rất nhiều thí sinh hiện lên vẻ khiếp sợ.

Dù sao bọn họ cũng không thể sánh được với cường giả như Trần Ly Sầu. Hắn chỉ vừa mới khởi động đã như giương sẵn cung chờ bắn, huyền ảo vô cùng.

“Đệ tứ cảnh!”

Trương Nghi không tự chủ được mà thở nhẹ ra một tiếng.

Hắn đã cảm thấy ngoại trừ chân nguyên thì cơ thể của Trần Ly Sầu còn từ từ phóng ra một ít Thiên Đia Nguyên Khí.

Tứ Cảnh Dung Nguyên.

Chỉ có tu hành giả đạt tới đệ tứ cảnh thì mới có thể dung hợp được một ít thiên địa nguyên khí với chân nguyên trong người, biến thân thể của mình thành một bình chứa thiên địa nguyên khí để phóng ra khi chiến đấu.

Tu vi của Trương Nghi cũng đã đạt đến đệ tam cảnh đỉnh phong, chỉ còn cách tứ cảnh một lần đốn ngộ nữa, nhưng bước phá cảnh này chính là bước gian nan nhất, rất nhiều người mất cả đời vẫn bị kẹt lại tại đó.

Chênh lệch giữa hai tầng này không chỉ nằm ở lực lượng chân nguyên mà còn nằm ở những thủ đoạn chiến đấu mà tu hành giả Đệ Tam cảnh khó mà nắm được.

Việc Trần Ly Sầu vừa bắt đầu đã thi triển khí tức của Tứ Cảnh đã nói lên rằng hắn sẽ vận dụng hết toàn lực, nhưng ánh mắt của Từ Liên vẫn vô cùng lạnh lùng và bình tĩnh.

Hắn đứng bất động tại chỗ, sau đó bỗng chém thẳng một kiếm về phía trước.

Kiếm trong tay hắn không biết được chế tạo từ loại tinh thạch nào mà lại mỏng manh hơn lưỡi kiếm bình thường, có màu hồng phấn nhạt sáng bóng, nhìn qua trông vô cùng đẹp đẽ.

Nhưng khi hắn chém ra một kiếm này thì trong không khí lại có một khí tức dữ dội được tỏa ra.

Không hề có vết kiếm.

Nhưng phía ngoài hơn mười trượng lại xuất hiện một vệt sáng hình vòng cung như quầng trăng đỏ rực.

Quầng sáng này xuất hiện ngay sau lưng Trần Ly Sầu rồi lập tức biến mất.

Một đám bùn đất bắn lên, bóng dáng của Trần Ly Sầu cũng biến mất khỏi vị trí cũ. Mặt đất nơi hắn vừa đứng xuất hiện một vết kiếm hình cung.

Thân ảnh của Trần Ly Sầu hiện ra cách đó một trượng.

“Thiên Nguyệt Minh?”

Khẽ xoay đầu nhìn vết kiếm hình cung kia, Trần Ly Sầu lên tiếng, có chút không chắc chắn.

Trong tích tắc khi hắn vừa lên tiếng từ Từ Liên Hoa vốn đang đứng bất động đã liên tục chém ra thêm vài kiếm nữa.

Mỗi một kiếm chém ra, quanh người Trần Ly Sầu liền xuất hiện một quầng sáng.

Những quầng sáng này khi vừa xuất hiện thì có màu đỏ rực, nhưng khi các quầng sáng khác xuất hiện trên không trung ngày càng nhiều thì ánh sáng do chúng chiếu ra cũng ngày càng rực rỡ, trông chúng bắt đầu giống với mặt trăng đang di chuyển tuần hoàn.

“Là Thiên Nguyệt Minh, không ngờ rằng cuối cùng ngươi đã luyện thành nó.”

Nhìn cảnh tượng đó, Trần Ly Sầu có chút cảm khái mà lên tiếng.

Vừa nói hắn cũng vừa xuất kiếm.

Rất nhiều người đều biết rằng Trần Ly Sầu thuận tay trái. Hắn vừa bắt đầu thì tay trái liền hút thanh kiếm ra từ trong vỏ, những đám mây trắng đang trôi lơ lửng trên đỉnh đầu liền bỗng ngưng kết thành những giọt nước lấp lánh.

Kiếm của Trần Ly Sầu màu trắng hoàn toàn, kiếm quang phản chiếu trong những giọt nước lấp lánh kia cũng khiến cho chúng trông như những viên bi trắng.

Khi trường kiếm của hắn vừa rời vỏ thì những giọt nước lấp lánh kia cũng không hề rơi xuống, chúng giống như những giọt sương sớm đọng trên lá cây đang đung đưa theo làn gió nhẹ.

Vòng mặt trăng đang liên tục quay tròn bay lên, từng đạo kiếm ý ác liệt lao tới theo những đường cong quỷ dị, không ngừng chém vào Trần Ly Sầu.

Những giọt sương đang chuyển động lơ lửng trong không trung dần tan biến, từng vệt kiếm đánh ra chấn tan hơi nước.

Nhưng không có bất kỳ vết kiếm có thể đến gần được Trần Ly Sầu hơn một trượng. Tuy thế, cảm nhân được kiếm ý xung quanh ngày càng trở nên ác liệt, đôi mắt của Trần Ly Sầu cũng bất giác nheo lại.

Hắn đã hoàn toàn rút kiếm ra, mũi kiếm đã rời khỏi vỏ.

Hắn lập tức phản công.

Tay phải của hắn vuốt dọc theo lưỡi kiếm, năm đầu ngón tay chỉ cách lưỡi kiếm sắc bén một khoảng cách bằng sợi tóc.

Đầu ngón tay cuả hắn không ngừng phun ra từng đợt thiên địa nguyên khí, chúng va chạm vào lưỡi kiếm và bị chẻ thành vô số những sợi tơ tỏa ra bốn phía xung quanh.

Đây là một kiếm cực kỳ tao nhã, tựa như đánh đàn vậy.

Những sắc mặt của rất nhiều thí sinh đang xem liền đại biến, ngay cả khuôn mặt Hạ Uyển cũng trở nên trắng bệch như tuyết.

Hầu hết mọi người đều có thể cảm giác được chuyển động của những sợi tơ được chẻ ra từ thiên địa nguyên khí này vô cùng có quy luật chứ không hề hỗn loạn chút nào, chúng kết thành một đạo kiếm phù trên không trung!

Nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng việc chỉ dựa vào chân nguyên và thiên địa nguyên khí, năm ngón tay thực hiện vài động tác nhỏ đã tạo nên một
đạo kiếm phù như thế là vô cùng tinh tế và vi diệu, không phải chuyện một tu hành giả bình thường có thể làm.

Trong không khí bỗng nhiên có hơi lạnh được sinh ra!

Hiện tại đang là đầu hạ, nhưng khi những đạo kiếm phù được ngưng tụ ra thì lại có vô số hơi lạnh từ khắp nơi trong thiên địa ùa về.

Những giọt sương cũng đóng băng lại trong khoảnh khắc, biến thành màu trắng.

Từng mảng sương trắng bay về phía Từ Liên Hoa đang đứng yên thi kiếm.

Sương trắng tuy mềm nhẹ nhưng lại ẩn chứa một lực lượng kinh hồn, chúng kéo dài ra thành những sợi trắng vô cùng mỏng manh, nhìn qua cứ như Trần Ly Sầu đang khống chế vô số thanh kiếm trắng đâm vào Từ Liên Hoa.

Ánh mắt của Từ Liên Hoa cũng nghiêm túc lại.

Hắn nhắm mắt, thu hồi thanh kiếm trong tay.

Kiếm quang xoay quanh thân thể của hắn một vòng.

Kiếm khí như những bức tường mỏng mọc lên từ dưới mặt đất xung quanh hắn.

Kiếm khí lấp lánh mang theo chút bụi phấn, trông tựa như vô số cánh hoa sen.

“Thiên Biện Liên.”

Trần Ly Sầu khẽ giật mình, giọng nói có chút ngoài ý muốn.

Trong không khí có vô số tiếng nổ lốp bốp vang lên, những sợi sương trắng kia liền thi nhau bay ngược lại.

Tay phải của Trần Ly Sầu liền đưa ra phía trước.

Trong tay hắn như xuất hiện một quả cầu lớn vô hình.

Nhưng trong nháy mắt này đã có vô số những sợi sương trắng xẹt qua thân thể hắn, trên da thịt hắn liền xuất hiện rất nhiều vết thương nông sâu khác nhau, trên khuôn mặt trắng nõn cũng có hơn chục vệt máu.

“Chưa bao giờ thực sự chiến đấu với ngươi.”

“Hóa ra ngươi lại mạnh đến như vậy.”

Nhưng động tác của Trần Ly Sầu vẫn không hề dừng lại, thanh kiếm trong tay trái của hắn đâm thẳng ra ngoài.

Kiếm quang màu trắng va chạm vào quả cầu lớn vô hình trong tay hắn.

Tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng cắt xoẹt.

Quả cầu vô hình được ngưng tụ bằng chân nguyên và thiên địa nguyên khí đã bị vỡ thành vô số mảnh.

Trước thân thể của Trần Ly Sầu xuất hiện một dòng sông trắng.

Từ Liên Hoa cảm thấy khó mà hít thở, hắn chật vật đứng lên, không ngừng ho ra bọt máu.

Thân thể của hắn đã tới cực hạn, nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ.

Tay trái của hắn đặt vào chuôi kiếm của mình.

Hắn đã bị kiếm khí từ đằng xa của Trần Ly Sầu ép cho không thở nổi, vậy mà lúc này hắn lại bắt đi về phía trước.

Thanh kiếm kịch liệt quay tròn giữa hai tay hắn.

Một đạo kiếm khí thẳng tắp phóng ra từ mũi kiếm đang xoay tròn, ngưng tụ thành một cây châm.

“Toản Sơn Châm!”

Có người khiếp sợ kêu lên.

Cây châm kiếm khí đâm vào giữa dòng sông màu trắng.

Kiếm khí nhỏ như châm nhưng lại tung hoành như cự thạch (*), dòng sông trắng liên tiếp bị phá hủy.
(*) Cự thạch: tảng đá lớn.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Trần Ly Sầu cũng chậm rãi hít vào.

Trước đây Từ Liên Hoa là bằng hữu tốt nhất của hắn, vậy mà cuộc chiến này lại vô cùng lạ lẫm.

Hắn trầm mặc quan sát đạo kiếm khí đã ngưng tụ đến cực điểm đang xoay tròn, không hề thay đổi động tác mà chỉ bình ổn truyền chân nguyên của mình vào trong thân kiếm.

“Ngươi sẽ không thành công đâu.”

“Ngươi dùng đấu pháp lưỡng bại câu thương… Ngươi cho rằng ta sẽ sợ chết mà nhường ngươi, từ đó ngươi sẽ có được cơ hội mà lợi dụng.”

“Thế nhưng ngươi hiểu ta không đủ.”

Hắn lạnh lùng tự nhủ ở trong lòng.