Kiếm Vương Triều

Quyển 2 - Chương 22: Kiếm ý




Lương Liên vẫn đứng thẳng bất động.

Nhưng sát ý kinh người đã từ cơ thể hắn tuôn ra, khiến tuyết ở chung quanh hắn sợ hãi bay dạt ra ngoài.

Giữa không trung vang lên tiếng rít kỳ dị.

Thiên Địa Nguyên Khí tụ thành một ngọn núi lớn vô hình, đang bay trên không trung.

Sự ngưng tụ rất nhanh chóng.

Đinh Ninh không phải Tu Hành Giả bình thường, nên hắn biết, kiểu vận chuyển Thiên Địa Nguyên Khí với tốc độ như thế này đã vượt qua Thất Cảnh hạ phẩm.

Phốc phốc phốc phốc. . . .

Mặt đường dưới chân Lương Liên vang lên âm thanh rạn nứt, những mảnh đá và mảnh tuyết bắn tung tóe ra ngoài, nhưng thân thể Lương Liên vẫn sừng sững không nhúc nhích, cơ thể hắn dần phát ra ánh sáng màu huyền thiết kỳ dị.

"Vô Cực Kiếm Thân!"

Đinh Ninh nhìn ra công pháp sở tu của Lương Liên.

Những bông tuyết bay quanh người Lương Liên trở nên nặng trịch, hợp thành những lớp màn tuyết quanh người hắn.

Mỗi lớp màn tuyết, đều xoay tròn như một cái cối xay.

Tuyết kiếm và màn tuyết chạm vào nhau.

Chúng đều không phải là kim loại, nhưng lại bắn ra âm thanh rất to như kim loại đập mạnh vào nhau.

Như hơn mười người đang hợp lực gõ vang Hoàng Chung.

Cả hổ lang quân bắc doanh chấn động.

Tuyết đọng trên doanh trướng, trên quân giới, trên những chiếc chiến xa đều bị chấn rơi ào ào xuống đất.

Lương Liên nheo mắt.

Tuyết trên quần áo hắn bị bong ra, làm hở ra da thịt, nhưng những chỗ da thịt ấy không có chỗ nào bị thương, mà hoàn toàn trơn láng.

Thanh kiếm tuyết cực lớn lẫn những màn tuyết quay quanh hắn đều đã bị nát bấy, những bông tuyết bị chấn thành bột phấn.

Điều ấy làm cho khung cảnh trở nên sáng sủa hơn.

Nhưng hắn nhìn không thấy Tiết Vong Hư đâu cả.

Chỉ nhìn thấy chung quanh hắn, có ngàn vạn thanh tiểu kiếm bằng tuyết đang được hình thành.

Số lượng tiểu kiếm quá lớn, chồng chéo lên nhau, khiến thế giới trước mắt trở nên không chân thực.

Đám Tu Hành Giả đứng ở cửa quân doanh đều ngừng thở.

Cảnh tượng trước mắt họ quá là khó tin, không thể nào tưởng tượng được.

Vô số những thanh tiểu kiếm lơ lửng, tạo thành một tòa Kiếm Tháp cao hơn mười trượng.

Trung tâm Kiếm Tháp, chính là Lương Liên.

Nhưng chỉ trong tích tắc, những thanh kiếm nhỏ đua nhau rơi xuống, tuyến đường rơi nhìn thấy được cả bằng mắt thường.

Lương Liên vẫn đứng im, khuôn mặt mang ý châm biếm.

Vì hắn nhìn ra được Kiếm Ý vừa rồi.

Kiếm Ý đó không định chiến thắng hắn, mà chỉ muốn vây khốn hắn.

Vạn kiếm là nhà lao, quây hắn lại để hắn không thể phát huy được ưu thế thân thể của mình để tấn công.

Khả năng lý giải về kiếm thuật của Tiết Vong Hư cao hơn hắn nhiều, nhưng ông đã quá già, sức lực không còn bao nhiêu, không thể tùy tâm sở dục giống như hắn, càng không thể chiến đấu mãnh liệt trong thời gian dài.

"Ngươi muốn có thời gian để thở, muốn chiến đấu theo kiểu nhu hòa từ tốn… nhưng ngươi tưởng ta chấp nhận kiểu chiến đấu như vậy sao?"

Nhìn ngàn vạn thanh kiếm đang rơi xuống quanh người, cảm nhận được chúng đang tạo thành kiếm trận, nét mặt Lương Liên vô cùng lạnh lùng.

Hắn đưa tay phải ra.

Oanh một tiếng nổ vang. Một món vật Bản Mệnh cường đại với khí tức tinh thuần xuất hiện giữa thiên địa.

Cả quân doanh lại chấn động.

Ai nấy đều sợ hãi, cảm thấy như có một con quái vật to lớn đang lao ra khỏi xiềng xích và nhà giam khổng lồ trước nay vẫn giam giữ nó.

Nhưng khí tức kinh khủng ấy không bạo phát ra ngoài, mà chỉ tầng tầng tụ lại trước người Lương Liên.

Màu đen từ đâu lấp loáng.

Trong tay Lương Liên, xuất hiện một thanh bản rộng bằng thẳng đen nhánh.

Một nửa thân kiếm có màu trầm dày, như tảng đá đen nhánh bên bờ sông, nửa còn lại có ánh sáng lắc lư, như ngàn vạn con sóng đen đang dập dờn.

Lương Liên hoành kiếm ngang ngực.

Thiên Địa Nguyên Khí dũng mãnh tràn vào thân kiếm.

Thân thể hắn và kiếm trong tay phát ra lực lượng ngày càng mạnh, quanh người hắn như xuất hiện một con đê chắn, thiên địa nguyên khí tỏa ra đến chỗ đê thì đều phải rẽ, nên chỉ giới hạn sát quanh người hắn và thanh kiếm mà thôi.

***

Giống như ngày đó Giam Thiên Ti Dạ ti thủ Dạ Sách Lãnh quyết chiến Triệu Trảm, trên một tòa vọng lâu gần hổ lang quân bắc doanh, có một lão nhân mặc áo trắng rất bình thường ngồi trên cái ghế dưới mái hiên, mái tóc trắng thưa thớt để xõa trên vai.

Phía sau ông ta có một người trẻ tuổi, cao to, dáng vẻ vô cùng khiêm tốn.

Khác với trận chiến của Dạ Sách Lãnh và Triệu Trảm, lần này hắn không mặc trang phục thường, mà mặc quan bào màu xám.

Trên quan bào có thêu hoa văn những vật tế trời, cho thấy hắn là quan viên của Tông Pháp Ti.

Ngoài hoa văn, quan bào của Tông Pháp Ti còn khác với những quan bào khác ở rất nhiều chỗ, nhưng điểm khác hiển hách nhất, chính là ở sau lưng chỗ gần cổ áo, có thêu một cái đầu hươu.

Đấy là dấu hiệu ty đầu của Tông Pháp Ti.

Thế nên người trẻ tuổi vô cùng khiêm tốn này, lại chính là Tông Pháp Ti Ti Thủ Hoàng Chân Vệ!

"Đấy là chiêu mạnh nhất của Vi Yển Kiếm Kinh, Quyết Đê Kiếm."

Lão giả nhìn xuyên qua phong tuyết, cảm thán khen ngợi chiêu kiếm của Lương Liên.

Hoàng Chân Vệ nghiêm nghị: "Quyết Đê Kiếm càng để lâu thì càng mạnh, đợi đến khi bộc phát, chính là lúc Kiếm Ý vỡ đê mà ra. . . Lương Liên Đại Tướng Quân không hổ là hãn tướng thân kinh bách chiến, dùng kiếm thế này đối phó Tiết động chủ, e rằng Tiết động chủ lần này bị ép đoạt công mất rồi."

Lão nhân gật đầu.

Trong gió tuyết xuất hiện một điểm sáng chói mắt.

Tiết Vong Hư xuất hiện bên trong gió tuyết.

Tay phải ông có một tia sáng chói mắt, không lẫn chút xíu tạp chất nào, chẳng những thế, còn tỏa ra hương vị thánh khiết.

Ông cũng xuất ra bổn mạng kiếm của mình.

Bổn mạng kiếm của ông đã được giũ sạch bụi qua trận chiến với Phong Thiên Trạc, lúc nào vô cùng sáng chói rực rỡ.

Ánh sáng kiếm quang chói mắt từ thanh kiếm không ngừng dâng lên, tỏa ra, chiếu sáng cả hổ lang quân bắc doanh, khiến quân doanh đang mịt mù trong phong tuyết sáng rực như ban ngày bình thường.

Tiết Vong Hư bình thản đâm ra một kiếm.

Trước mặt ông xuất hiện một cái Bạch Dương Giác cực lớn.

Giống như lúc ông truyền tông chủ kiếm truyền cho Lý Đạo Ky, cái Bạch Dương Giác này hơi cong.

Đầu sừng nhọn của Bạch Dương Giác không đâm thẳng vào đê, mà trượt sát sang bên.

Nó dùng phần dày cứng nhất của mình để chống đỡ.

Chân ý của Bạch Dương kiếm, không phải tấn công mãnh liệt, mà là ẩn nhẫn, mà là hỗ trợ.

Bạch Dương Giác uốn cong chống đỡ con đê, làm tiêu hao lực lượng của con đê, như muốn ép con đê bị bẻ vỡ hướng vào trong, để cho hồng thủy bên trong nó thông qua lỗ hổng trút xuống đất.

Lão nhân trên vọng lâu ngạc nhiên, không kềm được tán thưởng: "Hay lắm!"

Đôi mắt Hoàng Chân Vệ tràn ngập dị sắc, cũng phải tán thưởng: "Quả thật hay lắm!"

***

Đồng tử Lương Liên co rụt lại.

Thấy Bạch Dương Giác áp đến, hắn không chút do dự, đấm ra một quyền.

Hắn đấm thẳng lên thanh kiếm của mình.

Bản Mệnh kiếm của hắn đập mạnh vào Bản Mệnh kiếm của Tiết Vong Hư.

Hắn lại đấm một quyền lên thân kiếm của mình, muốn chấn vỡ kiếm của Tiết Vong Hư.

Hắn dồn ra quá nhiều sức, đến mức hắn cảm thấy khó mà chèo chống nổi.

Một quyền đánh ra, cả mặt đường dưới chân hắn nổ tung, lòng bàn chân văng ra rất nhiều máu tươi.

Một lực rất mạnh lực đánh dọc theo thân kiếm truyền vào người Tiết Vong Hư.

Từ trong cơ thể Tiết Vong Hư phát ra những âm thanh nho nhỏ, như muốn chấn hết bụi bặm trên người ông ra.

Nhưng ông chỉ ôn hòa mà ngạo nghễ mỉm cười, kiếm trong tay biến mất.

Lương Liên kêu lên một tiếng đau đớn, lui về sau một bước.

Để lại một hàng dấu chân bằng máu tươi.

Ánh mắt hắn cực kỳ lạnh lùng.

Hắn quát to một tiếng, nện thêm một quyền vào bảo mệnh kiếm.

Chỗ nắm tay và thân kiếm chạm nhau, văng ra những cụm máu tươi nóng hổi.

Sức mạnh tích cóp còn lại trên thân kiếm, bị một quyền này kích bắn ra ngoài.

Đinh Ninh giật giật chân mày, bờ môi run run, hai tay cũng run.

Cảm nhận được đối phương dồn hết sức lực còn lại trong người đánh ra một sức mạnh kinh khủng, nhưng Tiết Vong Hư chỉ cười nhạt, vẫn giữ nguyên kiếm thế.

Rắc một tiếng.

Bản Mệnh kiếm trong tay ông gãy đôi.

Một cái Bạch Dương Giác cực lớn từ trong kiếm nhảy ra.

Cái sừng thô dày như được giải thoát, bay nhanh về phía trước va chạm với lực công kích đang đánh tới.

Lại "Rắc" một tiếng.

Ngực Lương Liên hơi sụp xuống.

Hắn bị bay ngược lại hơn mười bước, miệng phun máu.

Tiết Vong Hư thả tay xuống, mỉm cười hài lòng.

Khóe miệng ông cũng có một dòng máu nhỏ chảy ra, chảy xuống chòm râu trắng như tuyết.

Trong người ông vẫn còn vang lên những âm thanh xùy xùy nho nhỏ.

***

Lão nhân trên vọng lâu đứng dậy.

Ông ta chìa bàn tay ra, khí tức từ năm ngón tay cuồn cuộn trào ra.

Đinh Ninh đi tới cạnh Tiết Vong Hư, bung dù ra che tuyết cho ông.