Kiếm Vương Triều

Quyển 2 - Chương 2: Câu chuyện quá khứ




"Ngươi đối với bọn họ quá mức lạnh lùng."

Lý Đạo Ky xuất hiện trước mặt Đinh Ninh, nhìn thoáng qua đám Tạ Trường Thắng và Tạ Nhu ở phía xa, quay sang nói với Đinh Ninh đang lạnh tanh: "Ngươi đừng có hiểu lầm, ý của ta là, dù ngươi không thích cách làm của Tạ Nhu, ngươi cũng không cần lạnh lùng thô bạo như vậy với bọn họ."

Đinh Ninh trầm mặc.

Lý Đạo Ky kiên nhẫn chờ hắn.

Đinh Ninh nhìn thanh kiếm y bên cạnh eo: "Lý Đạo Ky sư thúc, nếu ngươi đã giúp ta tìm được tàn kiếm này, ngươi đương nhiên đã biết chuyện về nó."

Lý Đạo Ky cau mày, "Ngươi biết chuyện về thanh kiếm này?"

"Trước lúc Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ, Đại Tần Hoàng Triều có một tu hành chi địa rất nổi danh gọi là Ba Sơn kiếm tràng."

"Trong những câu chuyện kể, Ba Sơn kiếm tràng còn mạnh hơn cả Dân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn, trong quá trình giúp Đại Tần vương triều tiêu diệt Tam Triều, và giúp đỡ Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ, rất nhiều Tu Hành Giả mang vai trò quyết định, đều xuất từ Ba Sơn kiếm tràng"

"Nhưng trước khi Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ đã xảy ra một cuộc đại biến, rất nhiều Tu Hành Giả vốn trung thành với Đại Tần vương triều trong vòng một đêm đều biến thành phản nghịch, trong đó có một số người thân phận rất cao, Nguyên Vũ Hoàng Đế không thể không thừa nhận họ có tầm ảnh hưởng rất lớn tới tương lai của cả Đại Tần vương triều, Ba Sơn kiếm tràng Yên Tâm Lan chính là một người trong số đó."

"Chỉ cần bà nói một câu Nguyên Vũ Hoàng Đế muốn nghe, bày tỏ thái độ, bà sẽ được sống vô cùng cao quý, Ba Sơn kiếm tràng cũng sẽ tiếp tục tồn tại, cao hơn cả Dân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn hôm nay."

"Nhưng bà đã lựa chọn bày tỏ thái độ bất khuất."

Càng nghe, sắc mặt Lý Đạo Ky càng mất tự nhiên.

Ông rút cuộc không nhịn được lên tiếng: "Con nít thì biết cái gì? Những chuyện ấy có khi còn xảy ra trước khi ngươi sinh ra đời, ngươi đã biết nhiều chuyện như vậy, hẳn phải biết có những chuyện không được quyền nhắc lại. Hơn nữa những chuyện này có liên quan gì tới thái độ đối xử của ngươi với họ?"

"Tính của Tạ Nhu rất giống chủ nhân của Mạt Hoa kiếm, ta không ghét, thậm chí rất thưởng thức cô ấy, nhưng tình hình của ta, ngươi biết còn rõ hơn cả họ." Đinh Ninh ngẩng đầu lên: "Ngươi biết ta đã đắc tội với một đại nhân vật của quân đội, ngay cả Ly Lăng Quân cũng nhớ thương ta, thêm tình trạng thân thể của ta, sẽ quyết định tương lai của ta ở Trường Lăng, đó là còn chưa kể không biết sẽ còn đụng chạm tới lợi ích của bao nhiêu người nữa, ta sẽ không tiếc mạng liều mình đi làm một số việc, là vì ta đã có tính toán sẵn, nhưng ta không thể kéo bọn họ đi cùng."

"Ngươi sợ Tạ Nhu sẽ có vận mệnh giống với chủ nhân của Mạt Hoa kiếm?" Lý Đạo Ky châm chọc: "Ngươi nghĩ xa quá."

Đinh Ninh lắc đầu: "Không biết lo xa, sao biết lo gần.”

Lý Đạo Ky không khuyên nữa, xoay người sang chỗ khác.

Nhưng đi được mấy bước, hắn dừng lại, quay sang nhìn Đinh Ninh: "Ngươi kể câu chuyện về chủ nhân của Mạt Hoa kiếm. . . Nhưng ngươi có biết chủ nhân Mạt Hoa kiếm nghĩ như thế nào không? Sao ngươi biết bà ấy không sung sướng? So với việc phải sống cả cuộc đời còn lại trong ưu phiền, thà rằng chiến đấu đến chết, trong lòng còn thấy vui hơn. Cả đời không hối hận, có mấy người có thể làm được?"

Đinh Ninh trầm mặc không đáp.

Mấy năm nay ở Trường Lăng, hắn đã gặp rất nhiều người chẳng hề lưu tâm đến cuộc sống, cũng đã gặp được rất nhiều loại người khác nhau, có người buôn bán nhỏ, ngư tiều canh độc, kỹ nữ tú bà, phú cổ hào khách, nông nô tù binh. . . cả di dân của ba nước Ngụy, Hàn, Triệu, nhưng hiện giờ đều đã hòa nhập vào sống chung với nhau, trở thành con dân của Đại Tần vương triều, có những người vẫn còn nhớ cố quốc, có người khi nhớ khi quên, cũng có người đã hoàn toàn quên, tranh đấu giành giật địa vị với người Trường Lăng, phát triển trong Đại Tần vương triều, và bị một số người xa lánh.

Từ những người đó, hắn học được rất nhiều.

Hắn kỳ thật thừa nhận Lý Đạo Ky nói đúng, nhưng hắn có thể khẳng định, nếu Lý Đạo Ky biết trong ngực hắn đang đập một trái tim phản nghịch, ông sẽ không nói những lời như vừa rồi.

Dù Triệu kiếm lô Triệu Nhất tiên sinh, Vân Thủy cung Bạch Sơn Thủy vô cùng ưu tú, rất đáng kính nể, nhưng có ai lại đi khuyên bảo những kẻ phản nghịch ấy làm bằng hữu đâu!

***

Có một số việc thường phải trải qua rồi, người đời sau mới dễ dàng bình phán, dễ dàng nhìn thấy rõ ràng.

Ngày xưa trong cuộc chiến giữa Đại Tần vương triều và ba nước Hàn, Triệu, Ngụy, chiến cuộc luôn thay đổi chỉ trong nháy mắt, một cuộc đại chiến là có thể làm tử thương mấy chục vạn Kiếm Sư, tổn thất hơn một ngàn Tu Hành Giả, kết quả thắng bại không ai đoán trước được.

Nhưng bây giờ Hàn, Triệu, Ngụy đều đã hôi phi yên diệt, đời sau trong rất nhiều sử sách khi viết về lý do thắng bại, đều ghi rất giống nhau.

Rằng Hàn vương triều bị diệt, chủ yếu là vì dời đô thất bại. Trước đây, Đại Hàn Vương Triều đặt kinh đô ở Dương Địch, nhưng bị một số mưu sĩ của Đại Tần vương triều, thông qua nhiều cách thức khác nhau, tác động tới suy nghĩ của Hàn Ai Đế, vẽ nên một viễn cảnh mỹ diệu, làm Hàn Ai Đế tin rằng nếu muốn làm cho Đại Hàn Vương Triều càng thêm mạnh, thì nhất định phải dời đô về Lạc Ấp.

Dời đô về Lạc ấp ngay thời điểm đó quả thực mang lại nhiều điểm tốt, vì bên trái Lạc ấp có Hào Sơn, trong Hào Sơn có Ngọc Cốc, linh khí dày đặc, là nơi tuyệt diệu để tu hành, nếu dời các tông môn đến Ngọc Cốc, có thể sản sinh ra những Tu Hành Giả cường đại, bên phải Lạc ấp, là đồng cỏ phì nhiêu ngàn dặm, là kho lúa sung túc của cả lũng Thục.

Nhưng nhiều người không thích dời đô, vì dời đô ảnh hưởng tới lợi ích của họ, nên mâu thuẫn với Hàn Ai Đế, sau khi dời đô, trở thành thế lực phản loạn chia cắt đất nước, làm cho vương triều yếu đi, cuối cùng bị diệt.

Diệt Ngụy là từ hai lý do, một là kế lập linh kênh. Sau khi dùng một ít âm mưu thúc đẩy, Ngụy vương triều tụ tập những người giỏi tay nghề, muốn làm ra một con kênh tụ tập thiên địa linh khí. Con kênh này được xây dựng, tiêu hao rất nhiều tài nguyên của Ngụy vương triều, khiến quốc lực cũng dần dần yếu đi. Lý do thứ hai là sự độc đại của Vân Thủy cung. Thời đó Vân Thủy cung có rất nhiều Tu Hành Giả tu vi kinh người, Ngụy vương cũng càng ngày càng ỷ lại Vân Thủy cung, nhiều thứ đều dành hết cho Vân Thủy cung, cuối cùng làm cho Vân Thủy cung một nhà độc đại, và rất nhiều tông môn tu luyện tàn lụi, thậm chí tiêu vong.

Diệt Triệu là nhờ vận dụng kế phản gián kinh điển nhất. Khi cuộc chiến giữa Đại Tần vương triều và Triệu vương triều đến lúc khẩn yếu nhất, Đại Tần vương triều đã thành công làm cho Triệu vương tin rằng Triệu kiếm lô sẽ đã hợp tác với Đại Tần vương triều, sẽ trở thành người thay thế vị trí của Triệu vương. Thế nên Triệu Vương đã giết tông sư mạnh nhất của Triệu quốc.

Đại quân Đại Tần vương triều không còn kiêng sợ gì nữa, thế như chẻ tre, chưa tới ba tháng, đã diệt Triệu vương triều.

Dù đã xuất ra rất nhiều kế sách, nhưng đối với kẻ chiến thắng cuối cùng là Đại Tần vương triều, trong suốt quá trình ba vương triều bị diệt, vẫn rất có nhiều chỗ cần phải xem xét, tham khảo và đáng giá.

Trong cuộc chiến đó, không biết có bao nhiêu nhân vật vĩ đại đã cùng ra tay, không biết có bao nhiêu âm mưu tính toán cùng được thi triển, chỉ có người đời sau mới biết âm mưu nào đã gây nên tác dụng.

Nhất là chuyện Ngụy Vân Thủy cung một nhà độc đại làm cho nhiều đan tông suy sụp, ảnh hưởng tới quốc lực là sự thật, khiến các vương triều phải lấy đó làm gương.

Nên tuy Nguyên Vũ Hoàng Đế có khả năng khống chế hơn hẳn các đời Hoàng Đế khác của Đại Tần vương triều, ông ta với Hoàng Hậu, và hai thừa tướng tạo thành một phe, hoàn toàn áp chế và khống chế cả giới quý tộc của Đại Tần vương triều, nhưng đối với những tu hành chi địa, vẫn ra vẻ muốn giữ nguyên tình trạng từ hồi họ khai sơn lập phái.

Quá trình Ngụy vương triều diệt vong, giúp cho người đời sau thấy rõ, tông môn, chỉ cần giữ được trạng thái từ lúc khai sơn lập phái, chỉ cần giữ lại được tinh túy của tông môn, thì sẽ còn được một vài người có thiên phú bất phàm để lại trở nên cường thịnh.

Một tông môn cường đại, nhiều khi lại cung cấp số lượng Tu Hành Giả hữu dụng cho vương triều lại thua xa tổng số những tông môn nhỏ.

Nên mỗi vương triều sau khi Ngụy vương triều diệt vong, đều phải vận hết sức để duy trì sự tồn tại của tông môn, những chuyện như Bạch Dương Động sáp nhập vào Thanh Đằng Kiếm Viện, là rất ít.

Những tông môn vì để tận lực bảo trì tình trạng vốn có, nên đoạn tuyệt với nhân thế bên ngoài, Tu Hành Giả bên trong sơn môn, chỉ cần ngờ vấn đề tăng cảnh giới mà thôi.

Đối với Thanh Đằng Kiếm Viện, ba ngày đóng cửa làm tế kiếm thí luyện, chính là ngăn cách với thế gian ba ngày.

Nên những chuyện đại sự xảy ra ở Trường Lăng, Đinh Ninh hoàn toàn không biết.