Kiếm Vương Triều

Quyển 2 - Chương 19: Ai có thể trường sinh




"Ngươi không thích nữ sắc?"

Trong xe ngựa, Đinh Ninh hoài nghi nhìn Tiết Vong Hư: "Hay là trong người có vấn đề?"

"Con nít thì biết cái gì!"

Thấy Đinh Ninh đầy hứng thú muốn cùng mình nghiên cứu thảo luận vấn đề này, Tiết Vong Hư thấy rầu.

Đinh Ninh cố chấp: "Vậy tại sao?"

"Chỉ là không có ý nghĩa thôi."

Tiết Vong Hư thở dài: "Uống rượu ca hát, đương nhiên là chuyện vui vẻ trong đời, nhưng nhìn thấy nhiều quá rồi, lại cảm thấy không có ý nghĩa nữa."

Đinh Ninh chăm chú nhìn Tiết Vong Hư.

"Đừng có nhìn ta kiểu ấy." Tiết Vong Hư chua chát: "Ai chẳng có tuổi trẻ khinh cuồng, nhất là khi bị kẹt trên con đường tu hành, nhiều năm mà không đột phá được, cũng không có tiến triển, trong lòng buồn khổ, tìm chỗ uống rượu hoa, cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng chủ yếu chỉ là gặp dịp thì chơi, nên căn bản không có ý nghĩa, con người là vật hữu tình, cả đời cũng không chạy khỏi chữ tình. Đối với ta, những cô gái trẻ thanh xuân rót rượu cho ta, sau cùng không ai có khả năng được thực sự sung sướng, nếu đã như vậy, tốt hơn là không làm."

Đinh Ninh cau mày: "Ngươi ở Trường Lăng lâu như vậy, chưa bao giờ gặp được ai muốn giữ trong lòng hay sao?"

Tiết Vong Hư trầm mặc.

Một lúc sau, ông mỉm cười: "Đương nhiên là có, quay về Trường Lăng ta sẽ tới tìm cô ấy."

***

Xe ngựa lọc cọc chạy về hướng Trường Lăng.

Một kiếm sau bao năm ẩn nhẫn cuối cùng cũng phát ra được, làm cho người ta vô cùng sảng khoái vui vẻ, nhưng có lẽ phải dùng gần như toàn lực, nên hơn mười ngày liền, Tiết Vong Hư đa phần đều nhắm mắt dưỡng thần.

Đến chạng vạng tối, chiếc xe ngựa đầy bụi bặm, đã tới tường thành Trường Lăng.

Đến lúc chiếc xe ngựa phong trần dừng lại, Đinh Ninh không còn bình tĩnh được nữa.

Hắn không tin được nhấc màn xe lên nhìn tòa nhà trước mặt, giọng nói đầy khiếp sợ và bội phục: "Người phụ nữ ngươi thích, là loại này hay sao?"

Biệt thự, hay lầu hoa, cũng đều không thể làm hắn khiếp sợ như vậy.

Vì hắn biết địa điểm trước mắt.

Tòa nhà màu vàng ngói xám này là một trong những ngôi chùa hiếm hoi ở Trường Lăng, và hương khói rất là cường thịnh.

Chẳng lẽ sở thích của Tiết Vong Hư, lại là ni cô?

"Ngươi nghĩ gì thế!"

Nhìn ra được suy nghĩ của Đinh Ninh, Tiết Vong Hư quát một tiếng, vỗ vào hắn một cái, làm Đinh Ninh suýt chút nữa văng ra khỏi thùng xe.

"Theo ta xuống xe."

Tiết Vong Hư trợn mắt nhìn Đinh Ninh, bước xuống xe, đi vào trong chùa.

Trước đại điện có trồng mấy cây bạch quả lâu năm, thân cây rất to, phải mấy người mới ôm xuể, cành lá rậm rạp.

Hai bên có hai cái hồ phóng sinh.

Tiết Vong Hư đến bên hồ phóng sinh bên trái.

Đinh Ninh đi theo, thấy trong hồ có rất nhiều cá chép màu đỏ béo ục đang bơi qua bơi lại, và rất nhiều rùa đang nằm trên đá.

Tiết Vong Hư chỉ một ngón tay, Chân Nguyên tinh thuần như kiếm giống đâm vào trong ao ở bên, chạm tới đáy ao, nổ bùng một tiếng.

Một thứ gì đó to như cối xay lơ lửng nổi lên.

Đến lúc này Đinh Ninh mới nhìn thấy đó là một con ba ba rất già, mai lưng sẫm màu như bằng đá xanh, bị Chân Nguyên của Tiết Vong Hư chấn động đẩy lên.

Tiết Vong Hư thò tay bắt nó, bước nhanh ra ngoài.

Đinh Ninh nhìn vệt nước dưới chân, không kịp phản ứng.

Hắn đuổi theo tới cửa, nhìn Tiết Vong Hư đang leo lên xe ngựa, ngơ ngác hỏi, "Ngươi đang làm gì vậy?"

Tiết Vong Hư bỏ con ba ba vào trong xe: "Đương nhiên là đem về hầm cách thủy ăn."

Đinh Ninh sửng sốt, không nhịn được quay lại nhìn hồ phóng sinh: "Nếu ngươi không phải nói đùa. . . Cái này hình như không hay lắm!"


Tiết Vong Hư thản nhiên: "Lên xe."

Đinh Ninh nghĩ mãi mà không hiểu.

Xe ngựa dừng lại trước một quán rượu.

Quán rượu không lớn, nhưng nhìn qua sinh ý không tệ.

Tiết Vong Hư yêu cầu, quán rượu thật sự đem con ba ba ra hầm cách thủy, thịt đầy cả cái nồi to bằng chậu rửa mặt, mang tới cho Tiết Vong Hư và Đinh Ninh.

Tiết Vong Hư không một lời giải thích, điềm nhiên vung đũa, ăn thịt.

Đinh Ninh cũng không hỏi, ăn thịt, uống canh.

Nhà bếp này thật biết cách nấu, con ba ba này rất già, nhưng sau khi nấu xong lại vẫn mềm, chẳng hề bị dai chút nào.

Hầm con ba ba già này rất mất thời gian.

Tiết Vong Hư đã uống mấy hũ Hoa Điêu, cùng Đinh Ninh ăn hết nồi thịt ba ba, lúc hai người rời khỏi quán rượu, trời đã vào đêm.

Tiết Vong Hư không hề có ý đi ngủ, nên chỉ bảo người đánh xe ngựa trở về nghỉ ngơi, rồi chắp tay sau đít đi tản bộ.

Đinh Ninh im lặng đi theo ông.

Đi qua hơn mười con phố, mấy bờ ruộng dọc ngang, Tiết Vong Hư dừng lại ở một mô đất.

Phía trước mô đất, có một cái ao nhỏ.

Bên hông mô đất, có một mộ phần.

Đinh Ninh đã bắt đầu hiểu ra.

Gò má Tiết Vong Hư ửng đỏ hơn bình thường, nhưng nét mặt rất an bình.

"Đây chính là người ta yêu nhất. Hồi đó ta còn trẻ, chưa kịp mở miệng, cô ấy đã có người ngưỡng mộ trong lòng. Lúc đó ta với sư huynh chỉ lo tu hành, bỏ lỡ rất nhiều thời gian. Nếu cho ta được chọn lại, có lẽ ta cũng không nói gì, vì cô ấy tuy chỉ gả cho một thương nhân bình thường, nhưng cả đời sống rất hạnh phúc vui vẻ, còn ta lại không có khả năng làm cho cô ấy sống vui vẻ."

Tiết Vong Hư cười rộ lên, quay sang nhìn Đinh Ninh: "Con ba ba kia, hồi còn trẻ, lúc nhìn ngắm nó trong ao, ta đã nghĩ không biết ăn thịt nó hương vị sẽ như thế nào, nhưng vì nó là vật người ta phóng sinh, nên không dám bắt trộm ra ăn."

"Hồi đó còn trẻ, trong đầu nghĩ ra rất nhiều ý tưởng, lúc đó thấy rất vui vẻ, nhưng bây giờ già quá rồi, rất nhiều người và rất nhiều thứ sớm đã không còn nữa, dù có nghĩ tới cũng không còn thấy tiếc nuối, làm hết những việc trước kia muốn làm, nhưng chẳng còn mấy chuyện còn nữa thể làm được, chỉ còn con ba ba già là vẫn còn, nhưng sang ngày mai cũng sẽ không còn nữa."

"Bây giờ nghĩ lại, Trường Lăng bây giờ cũng chẳng khác gì cái ao phóng sinh đó, còn ta chính là con ba ba già, bị nhốt trong ao, sống cũng không có bao nhiêu ý nghĩa."

Tiết Vong Hư quay người nhìn mộ phần: "Nhưng cũng đã làm được một việc muốn làm, con ba ba già đó ăn quả thực rất ngon, lại nhìn thấy cô ấy, ta cảm thấy rất vui vẻ."

Nghe những lời hơi có vẻ loạn xạ của Tiết Vong Hư, Đinh Ninh khẽ lắc đầu, cau mày: "Nếu thấy vui vẻ, thì đừng có nói nghe nặng nề như vậy, không phải nói còn muốn làm mấy việc cuối cùng cho xong sao, để ta tống chung cho ngươi (*chăm sóc người thân trước lúc lâm chung)."

"Con người ai cũng phải già, ai có thể Trường Sinh?"

Tiết Vong Hư lạnh nhạt quay người đi, giọng nói nghiêm túc hẳn: "Người khác không biết thủ đoạn của Hoàng Hậu, nhưng ta với sư huynh của ta hiểu rất rõ, từ lúc ta với sư huynh cự tuyệt bà ta, chia Linh Mạch của Bạch Dương Động thành ba nhánh nhỏ, đến lúc bị ép phải sáp nhập, thời gian chưa tới nửa tháng. Chúng ta từ huyện Trúc Sơn trở lại Trường Lăng đã đi hết hơn mười ngày. . . Nên thời gian cũng đã đến lúc rồi."

Đinh Ninh cúi đầu: "Ta không biết bà ta tàn nhẫn đến như vậy."

Tiết Vong Hư không hiểu được ý thực sự muốn nói của Đinh Ninh, nên nhìn hắn với vẻ thương tiếc: "Ngươi phải hiểu, ở chỗ càng cao, thì càng lạnh, cho nên những người ngồi càng cao, thì càng tàn nhẫn."

Đinh Ninh im lặng.

Nhìn cái bóng mờ mờ của Tiết Vong Hư đổ trên người mình, hắn chậm rãi nói: "Hãy nhớ ngươi đã đồng ý với ta, phải nhìn thấy ta làm cho ngươi phong quang ở Dân Sơn kiếm hội."

Tiết Vong Hư ngừng bước, xoay đầu lại, trịnh trọng nói: "Ta sẽ cố gắng làm được."

Đinh Ninh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Ánh mắt hắn rất cổ quái.

Hắn rõ ràng không ở từ trên cao, nhưng lại có cảm giác giống như mình đang từ một chỗ cao nhìn xuống Trường Lăng.