Kiếm Vương Triều

Quyển 2 - Chương 1: Biến không thể thành có thể




Trong gió lạnh, bánh xe nghiền lên những chiếc lá vàng khô giòn, làm cho chúng vỡ vụn, bay tán loạn theo cơn gió bị bánh xe cuốn lên.

Một chiếc xe ngựa có màn che làm bằng vải bông dày, đang chạy nhanh tới một trạm dịch.

Quanh trạm dịch có không ít Kiếm Sư của Binh mã ty, tuy vẫn chỉ mặc y phục hàng ngày, nhưng họ đều đứng thẳng, nghiêm nghị nhìn chiếc xe ngựa đang chạy tới, nhíu mày.

Bọn họ đều biết người trong chiếc xe ngựa là ai, một người có thể sống sót trong cái đêm giết chóc tàn khốc đó, mà bây giờ lại tới đây, cả đám đều trở nên cảnh giác, sinh lòng bất an.

Xe ngựa đến cửa trạm dịch thì dừng lại.

Vương Thái Hư mặc một bộ cẩm bào màu đen từ trong xe đi ra, kéo kéo cổ áo như đang sợ lạnh, gật đầu chào đám Kiếm Sư, sau đó bước vào trong trạm dịch.

Du Cô đang chắp tay nhìn mai vàng ngoài cửa sổ, mái tóc hoa râm tóc được chải mượt, dù chỉ mặc một bộ trang phục rất bình thường, nhưng ai nhìn thấy dáng người khắc nghiệt của ông ta, cũng nhận ra ngay đây là một viên tướng đầy kinh nghiệm chiến trận, đã quá quen với việc binh đao.

"Ngươi không nên tới đây."

Đến khi Vương Thái Hư đến sau lưng, viên tướng của Binh mã ty mới chậm chạp xoay người lại, uy nghiêm lạnh lùng nhìn Vương Thái Hư: "Có thể sống sót trong đêm đó, vận khí của ngươi quả thực là tốt, đã vậy lẽ ra phải cố mà hưởng thụ quãng đời còn lại."

Vương Thái Hư lắc đầu: "Du Tướng quân ngươi nói sai rồi, ta có thể sống sót qua đêm đó, không phải nhờ vào vận khí, mà là vì có rất nhiều người đã chết thay ta."

Du Cô lạnh mặt hẳn đi.

Vương Thái Hư ho nhẹ một tiếng, lấy trong tay áo ra hồ sơ vụ án, đưa tới trước mặt Du Cô.

Du Cô dĩ nhiên biết bên trong vụ án là cái gì, nên không tiếp, trầm giọng hỏi: "Ngươi nhất định phải làm như vậy?"

Vương Thái Hư cười nhẹ: "Trong mắt các quý nhân, chúng ta chỉ là đám tôm tép nhãi nhép, tiện tay cũng giết được, là những món đồ chỉ cần một trận mưa cũng bị hỏng, nhưng mỗi huynh đệ đã mất mạng của ta, đều có nhà, đều có người già có trẻ nhỏ. Nếu ta không làm gì, trong lòng sẽ không yên, sống cũng không còn ý nghĩa."

Du Cô nhìn hắn, nhận lấy hồ sơ, mở ra xem, càng xem sắc mặt càng lạnh lẽo.

"Hồ sơ vụ án như thế này đủ để cho rất nhiều quan viên phải bị hạ ngục, trong Trường Lăng này, có bao nhiêu quan viên chưa từng nhúng tay vào những vụ làm ăn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chưa từng thu tiền đen?" Vương Thái Hư bình tĩnh nhìn Du Cô, "Vốn nước giếng không phạm nước sông, ta sẽ không quản chuyện của người khác, nhưng các ngươi có người đã vượt qua giới hạn."

"Đủ rồi!"

Du Cô gấp hồ sơ, ném vào chậu than, "Nói điều kiện của ngươi."

Vương Thái Hư bình thản: " Đại sinh ý mà Binh mã ty ở Trường Lăng bây giờ có thể quyết định, chỉ có giải khố với mỏ quáng mà thôi."

Du Cô cười khinh thường, không thèm trả lời.

Binh mã ty Trường Lăng quản lý rất nhiều nhà kho giải khố, hàng năm sinh ra rất nhiều ngân lượng. Còn mỏ khoáng, là để mua sắm, chế tạo áo giáp, đao kiếm. . . Những mỏ đó, sinh ra lợi nhuận vô và kinh người.

Đây căn bản chính là công phu sư tử ngoạm, nhưng ngoạm đến miệng rồi mà còn bị nứt ra.

Vương Thái Hư không nói thêm gì, chỉ ho khan hai tiếng, cáo từ rời đi.

Hắn đi được hơn mười bước, Du Cô mới lạnh lùng nói với theo: "Dù ngươi không tiếc mệnh, dù ngươi còn nữa rất nhiều người có thể chết vì ngươi, nhưng ngươi có ngờ với thân phận của ngươi, ngươi yêu cầu chuyện như vậy có khả năng làm được sao?"

Vương Thái Hư quay sang lại, khuôn mặt tái nhợt.

"Đêm đó tránh được ám sát của cao thủ các ngươi, còn nữa một thiếu niên, các ngươi có lẽ còn hiểu rõ hơn ta, kẻ bị hắn giết là một đối thủ như thế nào, các ngươi cũng nên biết hắn chỉ mới tu hành thời gian rất ngắn."

Hắn cười yếu ớt: "Trên đường ta tới đây, ta nhận được một tin, ở trong tế kiếm thí luyện của Thanh Đằng Kiếm Viện, hắn đã trở thành kẻ chiến thắng sau và. Nếu một tháng trước tên thiếu niên đó sẽ thoát khỏi trận ám sát kia, ai dám nghĩ rằng là thật?"

"Nếu một chuyện như vậy cũng có thể, thì ta làm những điều này, cũng có cái gì mà không có khả năng?"

Vương Thái Hư xoay người, kiên quyết bước đi.

Một Kiếm Sư ba mươi mấy tuổi từ cửa hông đi ra, cúi người chào Du Cô, hỏi: "Tướng quân, có cần giết hắn hay không?"

"Không cần."

Du Cô lắc đầu, "Đàm phán loại chuyện này, chính là một bên ra giá cao, một bên trả giá thấp xuống. Thái độ của Vương Thái Hư cho thấy hắn biết giới hạn ở chỗ nào, hắn không đòi phải có người đền mạng, chỉ đòi thêm lợi ích, để hắn và thủ hạ hắn sau này ở Trường Lăng có căn cơ sâu hơn, sống an toàn hơn."

"Hơn nữa Binh mã ty chúng ta đã có đủ chuyện rồi, nếu thêm chuyện nữa, sẽ có nhiều người khó mà ngồi yên trên ghế được."

Du Cô trầm ngâm một lúc, quay sang nói với Kiếm Sư: "Ngươi đi dò tra tin tức tên thiếu niên Bạch Dương Động kia cho ta, nếu quả thật đúng theo lời của Vương Thái Hư, thì hắn đích thật là một nhân tài."

***

Lý Đạo Ky, Đoan Mộc Luyện, Tiết Vong Hư, Địch Thanh Mi. . . những nhân vật trọng yếu của cả Bạch Dương Động và Thanh Đằng Kiếm Viện, đều ở trên đường núi chờ ba người chiến thắng.

Trương Nghi đi trước nhất, cúi người hành lễ.

Đinh Ninh và Nam Cung Thải Thục cũng dừng lại, cúi người chào, mọi người đáp lễ.

Đinh Ninh ngửa đầu với Lý Đạo Ky: "Lý Đạo Ky sư thúc, cám ơn kiếm của ngươi."

Lý Đạo Ky nhíu mày, hắn cảm thấy Đinh Ninh cảm ơn như vậy là chuyện không cần thiết, nhưng chỉ nói: "Ngươi làm rất khá, không làm lãng phí thanh kiếm này."

"Quan trọng nhất là không làm lãng phí tâm ý của các ngươi." Đinh Ninh mỉm cười, quay sang Tiết Vong Hư đang vuốt râu: "Cảm ơn Tiết động chủ đã xử lý đặc biệt cho những sự tình đặc biệt, cho ta cơ hội được dùng linh mạch tu hành."

"Đây là ngươi nên được ban thưởng, không cần cám ơn ta. Muốn cám ơn thì phải nói cám ơn Địch viện trưởng, hắn ban cho các ngươi thanh chi ngọc phách, tương lai sẽ vô cùng có ích." Tiết Vong Hư hài lòng nhìn thoáng qua Nam Cung Thải Thục với Đinh Ninh.

Đinh Ninh nhìn ra được hàm ý trong mắt ông, hắn mỉm cười khom người với Địch Thanh Mi: "Đa tạ Địch viện trưởng."

Địch Thanh Mi không được đương nhiên, nhưng vẫn chân thành đáp lễ: "Có đệ tử như các ngươi, ta rất hài lòng."

Những người chư sinh xem lễ chưa tán đi, mà kéo nhau đi tới.

"Anh rể."

Tạ Trường Thắng xông tới trước tiên, kính nể nói: "Biểu hiện của ngươi thật là khiến người ta hả giận, ta không thể không thừa nhận tỷ tỷ ta thực là tinh mắt hơn ta."

"Đừng có gọi ta là anh rể." Đinh Ninh xấu hổ.

"Đừng có hồ đồ!"

Tạ Nhu quát, cô đi tới trước mặt Đinh Ninh, rất nghiêm túc cúi đầu thi lễ: "Ngươi có tham gia Dân Sơn Kiếm hội sang năm không?"

Đinh Ninh chưa hiểu ý cô, nên ngần ngừ: "Có lẽ là có."

"Nếu vậy, ta cũng sẽ hết sức tham gia Dân Sơn Kiếm hội." Tạ Nhu nói.

Tạ Trường Thắng ngơ ngẩn: "Tỷ, không phải ngươi muốn cùng tham gia thi Dân Sơn Kiếm hội, chiếm một suất cùng vào Dân Sơn Kiếm Tông học tập với hắn đó chứ?"

Tạ Nhu không đáp, nhưng mặt đỏ bừng.

"Từ từ sẽ tới, lâu ngày sinh tình, chiêu này quả thực rất tốt." Tạ Trường Thắng vuốt mũi, bội phục nói.

"Đừng có chờ đợi gì ở ta."

Nhưng Đinh Ninh đã nhìn xuống Mạt Hoa Tàn Kiếm, mặt lạnh tanh cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm, hắn quay người bỏ đi, để lại một câu: "Nguyên nhân là gì, Nam Cung Thải Thục biết."

"Là nguyên nhân gì?"

Từ Hạc Sơn và Tạ Trường Thắng ngạc nhiên nhìn Nam Cung Thải Thục. Tạ Trường Thắng rất kinh ngạc, "Nam Cung Thải Thục, không lẽ ngươi với hắn chỉ ở chung trong Kinh Quyển Động cùng nghiên tu một đêm, mà đã nảy sinh chân tình, tư định chung thân sao?"

"Đừng có ăn nói bậy bạ!"

Nam Cung Thải Thục xụ mặt, nhìn theo Đinh Ninh rời đi, biết hắn nói như vậy có nghĩa đã cho phép mình nói nguyên nhân cho mọi người nghe, nên cô giải thích: "Vì thân thể hắn có vấn đề, là cơ thể Dương Kháng Nan Phản hiếm gặp, nếu không có cơ duyên đặc biệt, lúc chúng ta đạt độ tuổi tráng niên mạnh mẽ nhất, thì cơ thể hắn đã ngũ suy*."

*Theo thuyết nhà Phật, Thiên Nhân (thiên thần) cũng không phải là bậc chí cao mà chẳng qua tuổi thọ nhiều hơn con người mà thôi. Đến khi sắp chết, thiên thần sẽ có năm dấu hiệu (ngũ suy): quần áo dơ bẩn, tóc bạc gãy rụng, nách đổ mồ hôi, thân thể hôi hám, đứng ngồi không yên.

Tạ Trường Thắng ngây người, hắn quả thực bội phục Đinh Ninh sát đất, nên giờ phút này, muốn đùa một câu cũng không nói nên lời.

"Dù thân thể hắn có vấn đề đi nữa, ta cũng sẽ không thay đổi quyết định của ta." Tạ Nhu cắn chặt môi: "Ta sẽ hết sức giúp hắn."

"Ta biết loại này, ngũ khí** quá vượng sẽ làm thân thể chóng bị già, căn bản không có cách nào cứu chữa. Nhưng Dân Sơn Kiếm Tông không phải tông môn bình thường, ở đó nhất định sẽ có người có cách."

**Tâm khí, can khí, tỳ khí, phế khí, thận khí

Nam Cung Thải Thục gật đầu: "Nếu thật sự có cách, vậy phải hết sức giúp hắn chiến thắng trong Dân Sơn Kiếm hội."

"Chuyện này rất khó." Từ Hạc Sơn sầu lo lắc đầu.

Dân Sơn Kiếm hội tổ chức giữa hè năm sau, từ giờ trở đi chỉ còn hơn nửa năm, dù Đinh Ninh có tốc độ tu hành nhanh, biểu hiện yêu nghiệt, nhưng trong Dân Sơn Kiếm hội những năm qua cũng có đầy quái vật, hắn không có lòng tin cho lắm.

"Hắn đang giành giật mạng sống, chúng ta phải hết sức cố gắng." Nam Cung Thải Thục nghiêm túc nói.

"Được, vì Dân Sơn Kiếm hội, chúng ta hãy cùng cố gắng!"

Tạ Trường Thắng, Từ Hạc Sơn, Tạ Nhu cùng đưa tay ra, vỗ vào tay nhau.

Vì để giúp người khác giành chiến thắng mà lại trịnh trọng khích lệ lẫn nhau như vậy, trông có vẻ thực là buồn cười.

Nhưng sự việc này quan hệ đến tính mạng, lại còn là muốn biến một việc hầu như không thể biến thành có thể, hào khí này, lại trở thành trang trọng vô cùng.