Kiếm Vốn Là Ma

Chương 55: 55: Đúng Luật Thì Có Quyền Lớn Lối 2





Một kiếm này, quả nhiên là làm người ta kinh sợ đến rớt cả hàm!Một cái Bồi Nguyên Cảnh, một cái Dẫn Khí Kì, sự khác biệt trong đó không thể đo đếm được, bởi vì một bên đan điền có khí, một bên đan điền không có khí vẫn còn đang cải tạo trong thân thể!Khác biệt rõ ràng nhất là một kiếm mang theo kiếm cương dày ba thốn, một cái là một cây kiếm trắng trơn!Nhưng khi hai bên đối đầu thì khí thế bày ra tương phản rõ ràng, một cái thì theo quy củ, còn muốn khống chế tình hình; một cái thì một đi không trở lại, dữ tợn hung tàn!Kiếm, chung quy cũng là trò chơi của những người dũng cảm! Không quên cái chết, nào có thể cầu sinh?Hậu Điểu một kiếm trảm địch, giọng không lớn nhưng lại tràn đầy ý chí không hối hận,"Luật của Đại Diễm, người nào dám dùng vũ khí tấn công công sai, chết!Luật của Toàn Chân Giáo, người nào dám xuất thủ với đệ tử Toàn Chân, chết!"Cảnh giới tuy không cao nhưng khẩu khí lại khá lớn, quan trọng là câu nào cũng có lý!Luật pháp, cái thứ này nếu đóng cửa lại thì có thể là cái gì cũng không phải, nhưng nếu như đặt trước công chúng, thì chính là đạo mà người người phải tuân thủ! Cho dù trong lòng ngươi oán thầm ngàn vạn lần, thì trong miệng vẫn phải hô lên là thượng tôn pháp luật!Bởi vì nó là nền tảng của trật tự! Là tiền đề cho sự ổn định! Là bảo chứng cho sự an toàn!Vương đạo nhân lấy tay xoa trán, hết cứu rồi, hôm nay có nhiều đại nhân vật ở đây, còn có khách quý! Độc Cô Lam lần nữa lại bụm miệng, "Con quỷ chết oan tại ngoại viện lần trước chính là chết như vậy sao, tên là gì ấy nhỉ?"Cũng có mấy người xem náo nhiệt không ngại làm to chuyện thêm, ví dụ một vị huyết tu cảnh giới Liên Kiều của Hóa Huyết Giáo, "Kiếm tốt, sảng khoái!"Cuối cùng có người thấy không thể tiếp tục, một giọng nói trầm thấp, kết thúc tràng náo kịch này,"Nha đinh kia, lên đây trả lời!"Đây là uy thế của tu sĩ Thông Huyền trở lên mới có, một lời đã nói, mọi người lặng ngắt như tờ.

Hậu Điểu mặt không đổi sắc, hiên ngang bước đi, đi ngang qua đám người, hoặc cảm khái, hoặc khích lệ, hoặc thương tiếc, hoặc kiêng nể, hoặc căm thù, nhưng không ai dám ngăn trở.

Bước lên cầu thang, đi đến gian phòng lớn nhất, xa hoa nhất ở tầng hai, trong phòng chỉ có năm người, Mục Soái Du Chuẩn Chi, Trung Lang Cao Kiến Ly, Đô Úy Lý Sơ Bình, ba người đứng đầu Cẩm Thành vậy mà đều có mặt, còn có hai tu sĩ mặc huyết bào, hiển nhiên cũng là một nhân vật cùng tầng thứ.

Hậu Điểu hành lễ đúng theo quy củ, biết lần vấn đáp này liên quan đến sống chết của y; có mấy người này ngồi ở đây, thì hậu đài của Thiên Hương lâu là ai chắc cũng không cần hỏi nhiều.


Du Chuẩn Chi với tư cách là chủ của một châu, cũng là hậu đài lớn nhất sau lưng của Thiên Hương Lâu, ngoài mặt thì nhìn không ra có bất kì vẻ bất thường nào, thậm chí còn mang theo nét cười,"Hảo kiếm pháp, trong Dẫn Khí Kì đã không còn ai là đối thủ của ngươi rồi! Đã bái sư chưa?""Vẫn chưa!"Vẻ tươi cười trên mặt của Du Chuẩn Chi trở nên lạnh dần, câu này thực ra là hỏi y và Đô Úy Lý Sơ Bình có quan hệ gì, nếu như có quan hệ, hắn có thể bắt chẹt vị lãnh đạo thủy hỏa bất xâm của bộ phận gián điệp nội vệ ở Cẩm Thành này; nếu như không có quan hệ ! "Ta biết các ngươi đến Thiên Hương Lâu là tình cờ, ta cũng biết vơ vét bóc lột chính là phương thức sinh tồn của các nha đinh, ta còn biết cái gọi là ca kỹ chưa đủ tuổi chẳng qua là cái cớ các ngươi dùng để che đậy những sai sót của mình! Vậy thì, ta muốn biết là tại sao dưới tình huống như vậy ngươi vẫn cho rằng bản thân xuất kiếm là lẽ đương nhiên?"Hậu Điểu ngập ngừng, có chút muốn nói rồi lại thôi, nhưng Du Chuẩn Chi lại không cho y cái cớ nào,"Cứ việc nói, hai vị đạo hữu đây cũng không phải người ngoài, Toàn Chân Giáo cũng không có cái gì phải che che giấu giấu.

"Hậu Điểu ngẩng đầu lên, "Vâng, tất cả việc này đều là ngẫu nhiên, là may gặp trúng dịp, nếu như sớm biết nơi này có nhiều khách quý như vậy, chúng ta nhân thậm chí cũng không tiến hành hành động kiểm tra đột xuất lần này.

Chúng ta cũng không phải đến kiểm tra kỹ nữ chưa đủ tuổi, chỗ nào cũng vậy, cũng không đi tra! Nhưng nếu đã bắt gặp, lại gặp phải chuyện này, ta cũng không để tâm mà muốn biểu đạt một chút tâm tình của mình!"Ánh mắt y trở nên kiên định, "Ba đứa nhỏ ở Thiên Hương Lâu ta đã gặp qua, là hàng xóm của ta, cho nên ta biết họ không chỉ là chưa đủ mười lăm tuổi, tổ phụ của bọn chúng còn từng là thành viên của Toàn Chân Giáo!Chỉ có điều cảnh giới hơi thấp, vận khí cũng không tốt, bản thân chiến tử để lại cô nhi quả nữ, những tu sĩ như vậy ở Toàn Chân Giáo còn có rất nhiều, bởi vì không có công trạng hơn người, cho nên không ai nhớ đến bọn họ!Nhưng bọn họ vì Toàn Chân, vì Diễm quốc mà chiến tử, đây là sự thật!Trên lý luận thì trong giáo đối với mấy cô nhi này đều có trợ cấp, đủ để đảm bảo cho bọn họ cơm no áo ấm đến khi thành niên, nhưng ta không hiểu là tại sao bọn họ từ nhỏ đã bị bán đến những nơi như thế này?Bán lời ca điệu múa cho những người mà vốn các nàng phải kêu là thúc thúc bá bá, đây là do các nàng thật tình mong muốn sao?Dưới đất nếu có linh, hồn phách nếu có biết, các trưởng bối của tụi nhỏ, những người đã vì Thiên Phong Nguyên mà chiến tử sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ rất cao hứng vì đã dâng hiến cả đời, hay là dâng hiến con cháu cho người khác tiêu khiển?Cho nên bọn họ đáng chết!"Một sự yên lặng đến khó chịu! Lời nói của Hậu Điểu như đâm thẳng vào tim của mỗi người! Chuyện như thế này bọn họ thực tình không biết, hay là biết rồi nhưng giả đui giả điếc? Không ai biết được!Nhưng có một sự thực là, chế độ của Diễm quốc tuy hoàn thiện, nhưng trong năm tháng dài đằng đẵng cũng bắt đầu mục nát không thể tả.

Vấn đề tương tự vô số, đây chẳng qua là một chuyện trong đó mà thôi.


Du Chuẩn Chi một lần nữa lại không kềm được, trợn tròn đôi mắt, "Cho nên ngươi bỏ nhỏ giết lớn sao? Bởi vì ngươi cho rằng giết người lớn sẽ không ảnh hưởng đến cao tầng của Toàn Chân ở Cẩm Thành? Chặt đứt manh mối có khả năng liên quan đến cao tầng? Sẽ không ảnh hưởng đến ta?Sau đó người có thể dựa vào đó mà bảo toàn? Là như vậy có phải không?"Giọng nói trở nên nghiêm khắc, "Người đâu!"Hai vị thượng tu Thông Huyền của Mục Soái Phủ đi đến, "Đại nhân!"Du Chuẩn Chi quát: "Đi Mục Soái Phủ điều tra cho rõ tình huống phát trợ cấp những năm qua! Mỗi đứa cô nhi đều phải tìm đến, mỗi phần trợ cấp phải đích thân giao tận tay cho bọn chúng! Mỗi một khoản tham ô nào đều phải tra đến người cuối cùng!Từ hôm nay trở đi, Mục Soái Phủ cái khác đều không cần làm, chỉ làm việc này cho đến khi tất cả mọi người đều hài lòng mới thôi!"Nhìn qua Lý Sơ Bình, hắn nói: "Lý Đô Úy, ta thỉnh cầu Đô Úy Phủ hỗ trợ cho việc này! Giám sát! Trong Mục Soái Phủ bất kể liên lụy tới ai, bao gồm cả ta, đều không thể tránh khỏi sự nghiêm phạt!"Lý Sơ Bình than một câu, "Đây là chức trách của Đô Úy Phủ.

"Sau đó quay đầu lại, nhìn thẳng tiểu tu Dẫn Khí Kì trước mặt, "Dưới đại nghĩa sao cho phép ngươi giở trò khôn lõi? Nếu đã sớm biết chuyện này, sao không báo lên quan trên? Hoặc là trực tiếp trình lên Đô Úy Phủ?Nếu như hôm nay không phát sinh xung đột như thế này, có phải ngươi vĩnh viễn im lặng không báo không?Quá nhiều tư tưởng xảo quyệt, phô trương sự khôn lõi, cút về chờ nghiêm phạt!"Hậu Điểu liếc nhìn ba vị đại nhân ở đây, thấy không ai nói gì nữa, vì vậy vái một cái thật sâu, sau đó xoay người xuống lầu.

Y có thể sống từ trên lầu đi xuống, vượt ngoài dự liệu của phần lớn mọi người, giống như không chút tổn hao gì, đây là tình huống gì?Hậu Điểu không dám nhiều lời, bây giờ không phải lúc khua môi múa mép, càng không để ý tới ánh mắt dò hỏi của Vương đạo nhân và tỷ muội của Độc Cô gia, bước nhanh đến trước mặt đám gia đinh đã trở nên si ngốc, trầm giọng: "Thu đội!"Lão Liêu như nghe được tiêm âm, ngày mai không biết có chết hay không, nhưng dù sao bây giờ cũng không có chết, nhưng còn có một vấn đề,"Người ngày, người này thì làm sao?"Hậu Điểu xoay người bước đi, "Đã còng rồi, đương nhiên là mang về, chẳng lẽ ngươi còn muốn đăng đường tra hỏi tại đây sao?"Đúng là,! Luật giả chi ngôn hiệp giả phong,Tráng ngô dạ khí kiếm sinh hồng.


Thiên Hương tập nhã thùy đồng tọa,Đại lữ điệu cầm thị chính tông.

Hà ức hoang sơn ki bệnh mã,Cận văn cao hiệp diệc lưu hồng.

Thiên gia mộng vĩ kinh cuồng tiếu,Độc lâu cô đăng vạn giác trung.

* Thơ của Diêu Tiếp (1805-1864) nhà văn, họa sĩ cuối đời Thanh.

Dịch nghĩa:Lời của người làm luật, tác phong của hiệp sĩ,Ban đêm kiếm khí mạnh mẽ sinh ra cầu vồng.


Bắt quạ ở Thiên Hương Lâu ai ngồi cùng,Tiếng nhạc tiến đàn là chính tông.

Kí ức nào ở hoang sơn kềm ngựa bệnh,Gần đây nghe ở khe núi cao có dấu vết của chim hồng lui tới.

Đoạn cuối ngàn giấc mộng sợ hãi gào thét điên cuồng,Căn lầu trơ trọi với ngọn đèn giữa vạn đỉnh núi.

.