Kiếm Vốn Là Ma

Chương 37: 37: Nghe Tiếng Gió Mà Hành Động





Tu luyện của Hậu Điểu đang đi là một con đường rất kì quái.

Y có thể xác định, giết bao nhiêu hồn thể ở hồn cảnh thì đối với việc dẫn khí của y cũng không có trợ giúp nào, điều này cũng phù hợp với bản chất tu hành, hồn và đan điền linh cơ pháp lực vốn không phải là cùng một khái niệm.

Theo phán đoán của y, sau khi bản thân biến thành hồn thể tiến vào hồn cảnh, bản thể vẫn đang tiến hành vận chuyển công pháp, không hề để lỡ cái gì; nhưng một khi y bị giết bay ra ngoài thì lần tu hành đó sẽ không thể tiếp tục được nữa.

Nói cách khác, có lẽ có liên quan với hiệu quả dẫn khí của y, chỉ có điều sự liên quan này chính là thời gian.

Y ở trong hồn cảnh kiên trì lâu bao nhiêu, cũng có nghĩa là thân thể bên ngoài tu luyện lâu bấy nhiêu; nếu như bị linh hồn cường hãn kia một kiếm chém bay, thời gian quá ngắn, thì hiệu quả dẫn khí của thân thể ở bên ngoài rất đáng xấu hổ.

Y đã hơn một lần sau khi tiến vào bị gia hỏa kia chém rụng rồi.

Rất buồn bực, nhưng không sao; linh hồn đó có thể chém rụng y nhưng không diệt được tâm của y.


Hậu Điểu là một tên cứng đầu, y một khi quyết định, thì sẽ không lùi bước, cũng chính vì tính cách này mới khiến y làm ra việc kích động thiếu lý trí ở Phù Phong Thành.

Mỗi lần tiến vào hồn cảnh, nếu vận khí tốt thì trước tiên chém mấy tên nhược tiểu rồi mới đụng tên kia, nếu vận khí không tốt thì vừa vào đã gặp.

Ưu thế của y là ở chỗ, có thể mỗi lần y nuốt mấy hồn thể kia thì mấy hồn thể kia trở thành chất dinh dưỡng để làm bản thân y trở nên cường đại hơn, nhưng trên phương diện này những hồn thể trong hồn cảnh không được như y.

Kết quả chính là tuy kiếm thuật có tiến cảnh nhưng vẫn không phải là đối thủ, nhưng hồn thể thì ngày càng cường tráng hơn, hồn thể mạnh, năng lượng đủ, có thể càng chịu được nhiều lần chém giết hơn, thời gian quần nhau có thể kéo dài hơn, thì có thể học được nhiều hơn, thì càng ngày càng tiếp cận ! Từ lần đầu chỉ có thể chống được mười mấy kiếm, nhưng bây giờ có thể giao thủ trăm hiệp chưa bị chém, trong đó nguyên nhân chủ yếu là do hồn thể cường tráng, nhưng do kiếm thuật được nâng cao cũng là lý do rất quan trọng.

Cuối cùng y từ một đao khách biến thành một kiếm khách hàng thật giá đúng, hơn nữa còn đang trưởng thành nhanh chóng.

Cũng vì trưởng thành như vậy, khiến y càng lúc càng hiếu kì du hồn có kiếm thuật bậc này rốt cuộc có lai lịch gì? Không phải là tổ tông của Toàn Chân Giáo chứ? Hình như cũng không phải, đường hướng kiếm thuật không giống nhau lắm, y có thể cảm giác được điều đó.

Chiến đấu chính là phương pháp học tập tốt nhất, đặc biệt là chém giết sinh tử, cho dù bất kì cách thức tu luyện nào cũng không thể thay thế.


Y học Toàn Chân kiếm, cũng học kiếm thuật của du hồn, đánh với nhau mà không học lóm mới là thằng ngu.

Thực ra đây chính là thu hoạch lớn nhất của y trong khoảng thời gian này, vốn có ý định nhanh chóng thông qua Dẫn Khí kì, kết quả lại là nhanh chóng nâng cao kiếm thuật, ở thời khắc sinh tử lần lượt lãnh giáo được bí mật của kiếm.

Sau mỗi lần trở về từ hồn cảnh, y trước tiên đều đem những gì học được củng cố khắc sâu trong hiện thực, chỉ vì lần sau đi vào có thể kiên trì được lâu hơn, chứ hoàn toàn không có chú ý rằng ở hiện thực kiếm thuật của y cũng thăng tiến vùn vụt y như vậy, sớm đã vượt qua phạm trù đại gia đao pháp của y lúc trước!.

Một ngày, đang tu luyện ở trong viện tử thì có người gõ cửa.

Là một tu sĩ rất lạ mặt, y chưa từng gặp qua, đương nhiên, đa số những tu sĩ ở ngoại quán y đều xa lạ.

"Tại hạ Diệp Tử Cao, lần này đến là muốn thông báo với đạo hữu, chúng tu sĩ ở ngoại viện chuẩn bị xuất thành đi diệt yêu, nếu ngươi muốn đi, thì một canh giờ sau đến cửa viện tập hợp, nghe theo điều động.

"Hậu Điểu có chút không hiểu, "Đa tạ đạo hữu đã cho hay, thời gian qua ta chuyên chú tu hành, đối với chuyện bên ngoài không hiểu cho lắm, cái gì yêu vật lại dám đến Cẩm Thành giương oai? Còn nữa, Toàn Chân Giáo nói gì? Đây là do Toàn Chân sắp xếp, hay là hành động tự phát của chúng ta?"Diệp Tử Cao có chút không kiên nhẫn, chỉ là một tiểu tu Dẫn Khí, tồn tại thấp nhất ở ngoại viện, bây giờ đến lúc có chuyện mới cuống cuồng lên, chứ lúc sớm thì làm gì?"Không sao cả, chỉ là mấy con cá lọt lưới thôi, không cần đến mấy vị thượng tu cao cấp, chúng ta, những người đang đợi khảo hạch, tụ chung một chỗ thương lượng, dù sao cũng nhàn rỗi, không bằng bắt hết từ đầu tới cuối mấy con yêu vật này, thứ nhất là để trả nợ nhân gian, thứ hai là chứng minh kiếm đảm của chúng ta.


Cũng không có cưỡng ép, muốn đi thì đi không đi thì đi.

"Nói xong cũng không giải thích nữa, tự đi thông báo cho mấy người khác, bỏ mặc Hậu Điểu ngay tại chỗ.

Chuyện này rõ ràng là hành vi tự phát.

Tính cách của Hậu Điểu, sẽ không dễ dàng quyết định, những tuyên bố của người khác đối với y chỉ để tham khảo mà thôi, y có biện pháp làm việc của riêng mình.

Vừa lúc không việc gì làm, tản bộ đến chỗ ở của vị sư huynh Toàn Chân quản lý ngoại viện.

"Trịnh sư huynh, trong viện đồn rằng phải đi ra ngoài Cẩm Thành để diệt sát yêu tà, ta muốn biết rằng môn phái ở đây có ý kiến gì?"Trịnh sư huynh mỉm cười, hàm xúc sâu xa, "Đã là tự phát thì môn phái ở đây có yêu cầu cái gì chứ? Trước khi gia nhập Toàn Chân Giáo, các người đều là người tự do, có quyền quyết định những hành động, việc làm của mình, chúng ta không được nói bừa.

"Hắn biết tên tiểu tu này, lúc đến đây thì được người của Lý Đô Úy là Vương đạo nhân đích thân đưa đến, có lẽ cũng có chút lai lịch, cho nên cũng không tiếc mà nói thêm hai câu.

"Kì đại thu đồ của Toàn Chân Giáo lần này dây dưa lâu rồi, đến bây giờ cũng đã trải qua một năm, chẳng mấy chốc sẽ kết thúc, cũng nên đưa ra kết quả rồi.


Bởi vì Phái chúng ta thu nhận người cũng khác với những nơi khác, không xem cảnh giới, tiềm lực, niên kỷ, chỉ xem kiếm tâm, kiếm đảm, trong mắt của nhiều người thì tràn ngập sự không chắc chắn, họ không có cách nào vượt qua những thứ bày ra trên giấy để phán đoán rằng bản thân mình có liệu có vượt qua hay không (chắc giống như phỏng vấn xin việc hoặc nhập học ở hiện đại, trả lời câu hỏi, phỏng vấn trực tiếp vân vân và mấy mây - Độc Hành Giả), nhưng lại không cam tâm chờ đợi một cách bị động, cho nên ! Cái gọi là kiếm đảm, là một khái niệm duy tâm, nói ngươi có thì là có, nói ngươi không có thì là không có, hoàn toàn phụ thuộc trong một ý niệm của thượng sư (chắc là quan chủ khảo - Độc Hành Giả); nhưng nếu có người phấn chấn xách kiếm đi diệt yêu, thì đây có phải là kiếm đảm không?Người tu đạo hành sự luôn xuất phát từ lợi ích, lợi ích của ngươi ở đâu?”Hậu Điểu bái chào rồi về, trong lòng đã có kế hoạch.

Về đến tiểu viện, đem mấy chuyện vặt vãnh vứt ra khỏi đầu, tiếp tục tu hành;Ngoại viện có mấy chục tu sĩ ở lại, cái này còn lâu mới là toàn bộ, còn có nhiều người hơn sau khi khảo hạch liền rời khỏi Cẩm Thành, đi về chỗ của họ, hoặc ở lại Cẩm Thành thuê một căn phòng, đa số đều không ở lại nơi này.

Tu hành giả là một giai cấp rất giàu có, tài phú của nhân gian đối với họ hoàn toàn không có bao nhiêu giá trị, luôn có thủ đoạn để đạt được, đặc biệt là đối với những tán tu hành sự không chút cố kị nào.

Cái mà họ thực sự thiếu là tài nguyên tu hành, cái này và tài phú trong giới phàm tục là hai chuyện khác nhau.

Bây giờ ở lại ngoại viện, bình thường đều là những người ở xa mới chạy tới đây, hoặc có nguyên nhân gì khác, đã không đại biểu cho tất cả tu sĩ tham gia khảo hạch, càng không đại diện cho Toàn Chân Giáo, khi nào đầu y bị mất não mới đi gia nhập bọn họ để nghe họ điều động, với một chút thực lực của bản thân có chết rồi cũng không ai quan tâm, còn trách y yếu mà còn ra gió.

Trong những ngày này tuy đa số thời gian không ra khỏi cửa, nhưng đối với toàn bộ tầng thứ các tu sĩ ở ngoại viện cũng tính là có hiểu biết; trong mấy người này, tu sĩ Dẫn Khí kì chỉ có lác đác vài mống, đa số đều là Bồi Nguyên cảnh, số ít là Tích Cốc cảnh, cơ bản chính là tham khảo toàn bộ tình hình tu sĩ.

Y ở trong đám này cũng chỉ là một con gà thôi, đây là sự thực,Vào một đêm nọ, sau khi ra ngoài dùng cơm, lúc quay về thì ở trước cửa viện có một người lạ mặt đang đợi y, tuy mới gặp lần đầu nhưng cũng không khách sao,"An Hòa Tam Giang Phủ Cố Duy Tín (Tên Cố Duy Tín ở Tam Giang Phủ nước An Hòa), nơi đây gặp qua Hậu đạo hữu.

".