Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp

Chương 66: Phiên ngoại 1. Một buổi bình minh (Thượng)




Ngày Huyền Xương diệt quốc ấy, cũng trùng vào ngày sinh thần chín tuổi của Mục Thiên Hàng.

Thiên tử vốn không có tuổi thơ, mẫu phi Mục Thiên Hàng vì bị đế quân chán ghét mà vứt bỏ, ngay cả lúc sinh hạ long mạch cũng không được đoái hoài.

Cung đình thâm sâu, người người tâm kế, gọn lại là nâng cao dìm thấp, Mục Thiên Hàng tuy tuổi nhỏ đã nếm trải thế nào là nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ đổi thay.

Khi Mục Thiên Hàng sáu tuổi, hắn được đưa tới trường thái học, chia lìa cùng mẫu phi. Thiên tử Huyền Xương kia nhiều kẻ nối dòng, chỉ riêng hoàng tử công chúa cùng tuổi Mục Thiên Hàng đã có sáu, bảy đứa, cho nên kẻ không được sủng ái như Mục Thiên Hàng, từ lúc sinh ra đến nay thật chưa từng nhìn thấy long nhan.

Mục Thiên Hàng đương nhiên không chuốc khổ, mỗi ngày chăm chỉ đọc sách, luyện võ, được thị vệ thiếp thân là Lâm Tụng chăm nom cho thì càng muốn thành niên, làm ra chút sự nghiệp, để cho mẫu phi ốm yếu có thể được sống thoải mái hơn.

Nhưng mà tâm nguyện rất rất nhỏ ấy của hắn, cuối cùng vẫn không thể trở thành sự thật.

Năm Mục Thiên Hàng tám tuổi, bốn phía Huyền Xương nạn loạn nổi lên, bộ tộc Công Dã tự xưng là hậu duệ của rồng, khởi binh từ Đại Uyên đến, thế như chẻ tre.

Nội triều Huyền Xương thì rối loạn, ai ai cũng thấy bất an, người nào còn rảnh lo lắng cho một phi tần bị thất sủng?

Ngay khi mẫu phi bệnh nặng khó ngờ, Mục Thiên Hàng nhằm ngay giữa lúc thiên tử bàn luận chính sự giữa triều mà quỳ gối xuống chân thiên tử, khẩn cầu phụ hoàng cho hắn được vào cung gặp mẫu phi.

Nhưng đúng lúc ấy quân Huyền Xương vừa thua trận, hoàng đế đương cơn tức giận, không ai dám lấy cái việc nhỏ ấy để phiền nhiễu ông ta.

Mục Thiên Hàng quỳ ở ngoài điện hai ngày hai đêm, khi có người đến, thì được tin mẫu phi đã qua đời rồi.

Ngày sắc trời âm u, chạng vạng như sắp nổi mưa. Cuối thu trời mưa dầm, lạnh đến thấu xương. Mục Thiên Hàng chỉ là một đứa trẻ, làm sao chịu được, tối đó được Lâm Tụng ôm về trường thái học thì sốt cao hôn mê. Cũng chính là Lâm Tụng đã cực nhọc ngày đêm, không hề ngơi nghỉ túc trực bên hắn.

Nếu không có Lâm Tụng, trận sốt kia có lẽ đã cướp lấy cái mạng nhỏ của Mục Thiên Hàng.

Đợi đến lúc hắn tỉnh dậy thì mẫu phi đã sinh đã nuôi hắn, người hết mực ôn nhu thanh lệ ấy đã biến mất như bọt biển trong chốn thâm cung này, hệt như không một ai hay biết.

Và cũng kể từ đó, Mục Thiên Hàng không còn quyến luyến gì với vương thất Huyền Xương nữa. Người đã sống nương tựa cùng hắn chỉ có duy nhất một mình Lâm Tụng mà thôi.

Chỉ trong vòng một năm, đại quân Công Dã đã phá thành mà vào, chém chết thiên tử triều Mục. Huyền Xương diệt, Khánh Long lập, vương đô bùng lửa cháy, quanh cảnh hệt như ác quỷ tàn sát chốn địa ngục, cắn nuốt tất cả phi tần trong cung.

Khi đó Lâm Tụng cũng chưa quá mười chín tuổi, vì Mục Thiên Hàng thất sủng mà nơi ở tại trường thái học cũng hẻo lánh quạnh quẽ, ngay cả phản quân phá thành cũng khinh thường bỏ qua. Lâm Tụng cõng Mục Thiên Hàng chạy ra khỏi cung, thay đổi phục sức bình dân, ngụy trang thành hai cậu cháu mà hòa cùng dân chạy nạn, trốn khỏi lãnh thổ Huyền Xương.

Vị hoàng đế khai quốc Khánh Long kia sát phạt rất quyết đoán, là hạng người tâm ngoan thủ lạt, vì muốn nhổ cỏ tận gốc mà thề phải tiêu diệt toàn bộ ngay cả tia huyết mạch long loại cuối cùng của vương thất họ Mục. Mọi thi thể trong cung đều được kiểm tra đối chiếu, cả những vương tôn quý tộc sinh ra thấp kém, không chịu ơn sủng cũng đều bị chém giết cả.

Mục Thiên Hàng bị truy nã khắp hướng, Lâm Tụng chỉ có thể dẫn hắn chạy trối chết, bao nhiêu khổ sở trong đó khó mà nói hết.

Thậm chí còn xuyên qua Yêu giới mà lẫn vào Ma giới.

Chớp mắt đã tám năm.

Mục Thiên Hàng hiện đã mười bảy, trải qua bao phong sương trở nên trầm ổn khí thế hơn so với tầm tuổi thiếu niên.

Hắn giờ đang mặc đoản y, tóc buộc thật cao, đứng trước một vách núi đen thẫm, trong tay là một thanh đại khảm đao, thứ hắn đã đoạt được từ tên Ma Tu đã đòi giết hắn ngày trước.

Thiếu niên ngày thường dung mạo tuấn mã, ánh mắt chưa bao giờ chứa lửa giận, hệt như nhìn những vật chết. Hắn đang trông vào trên người một con tê giác trắng một sừng.

Con này cũng rất giảo hoạt, há miệng rống giận, thừa dịp người khác hốt hoảng thì phun ra mấy tia chớp hướng thẳng về phía thiếu niên.

Tuy ánh mắt Mục Thiên Hàng rất lạnh, nhưng hành động rất lưu loát, phi thân nhảy lên như đại bàng giương cánh, dẫm lên nham bích phía trên, mấy tia chớp kia đã đánh thẳng vào dưới chân hắn, đập vỡ nham thạch cứng chắc, làm tóe lên vô số vụn đá dăm.

Sau đó thiếu niên vung người trên không trung hệt như một con diều hâu, hoa lệ mà tao nhã dừng phía sau lưng tê giác, vung đao chém xuống cổ nó một vết máu thật sâu.

Thứ máu màu tía đó tuôn ra như thác, bắn vào nửa người thiếu niên khiến tuấn nhan như ngọc của hắn nhuốm sát khí như thể quỷ dạ xoa.

Mục Thiên Hàng không né tránh, mặc cho máu xối vào người, chỉ quỳ gối vững vàng, giẫm lên lưng con tê giác, nắm chặt lấy sừng nó, con này dùng sức như lôi đình vạn quân mà lao về phía vách núi, gào rú kinh thiên động địa, dường như cả mặt đất cũng chấn động theo.

Mục Thiên Hàng vẫn không động, vung đao lần thứ hai, chém mạnh vào sau gáy tê giác, chiêu nào cũng tàn nhẫn. Mưa máu cùng thịt vụn theo kình phong tạo ra bởi con vật chạy trốn bắn cả vào người hắn.

Con tê giác ăn đau càng thêm giận, cho dù xoay chạy thế nào cũng không thoát khỏi thứ đang bám víu lấy mình, cuối cùng kiệt sức, lê được hai bước thì thở hổn hển như trâu, ngã ầm ầm xuống đất.

Mục Thiên Hàng nhảy xuống, thấy thanh đao đã bị mẻ cạnh thì vứt đi, lấy một thanh chủy thủ nhét trong xà cạp* ra, bắt đầu mổ bụng lọc da con vật, tiếp tục cắt lấy sừng tê giác, đợi khi nào đến phiên chợ của Ma Tu thì đem đổi lấy ít dược liệu cùng quần áo.

*Xà cạp là một tấm vải bố thô và dài, quấn chặt lấy gấu quần, dùng rất đắc lực khi đi rừng hoặc lao động mạnh.

Đương lúc bề bộn, trên núi chợt nhảy xuống một bóng người thon dài.

Cũng là thanh niên thần sắc ôn hòa, tuổi tầm hai bảy hai tám, đôi mắt đen như trân châu ôn tuyền ấy nhìn lên người Mục Thiên Hàng, ấm như mặt trời mùa xuân.

Mục Thiên Hàng thấy Lâm Tụng về thì cắm chủy thủ xuống người con tê giác, mặc kệ bản thân đang đầy vết máu đã lao tới đánh thanh niên kia. Lâm Tụng vội vứt hành trang của mình sang một bên để đỡ, liên tục lùi ra sau mấy bước. Ổn định thân hình rồi mới đứng cùng thiếu niên đã sắp cao bằng mình, vừa xoa đầu Mục Thiên Hàng, vừa cười dịu dàng, “Chỉ mới nửa tháng không gặp, ngươi lại cao lên rồi.”

Mục Thiên Hàng làm càn nhéo lấy thắt lưng y, “Chỉ mới nửa tháng không gặp, ngươi lại gầy đi rồi.”

Lâm Tụng quay lại vội vàng, đem chút da xương Ma thú bọn họ tích góp từng chút mấy tháng liền đến khu chợ gần đó đổi vài đồ dùng, vừa phải đề phòng sự tập kích của Ma Tu, vừa phải che giấu tung tích, thật sự là hơi vất vả.

Y cho rằng Mục Thiên Hàng còn tính trẻ con nên dù hắn có thân mật hơi quá phận thì cũng không để ý lắm, chỉ là thắt lưng mẫn cảm bị nhéo ngưa ngứa, cười đẩy tay thiếu niên ra, lấy từ túi một thanh trường kiếm màu đen vàng, đưa cho Mục Thiên Hàng, “Kiếm này dùng huyền kim và hàn thiết luyện thành, rất chắc chắn, lại có cả linh lực, sau Kết Đan cũng dùng được.”

Mục Thiên Hàng nhận lấy kiếm, cảm giác nặng trịch cùng thấm lạnh khiến hắn thích không rời tay, nắm chặt lấy chuôi kiếm, đẩy linh lực vào, khiến cả thân kiếm tỏa ánh hào quang, kiếm khí tăng vọt.



Trên đỉnh đầu chợt truyền đến tiếng kim loại bị bẻ gẫy cùng tiếng hét của ai đó, “Cẩn thận!”

Hắn rơi vào trong ngực người nọ, ấm áp mà vững chãi, lại chưa từng thay đổi chút nào so với trong ký ức.

Có điều vừa ngẩng đầu lên đã thấy sắc mặt âm trầm của Lâm Phương Sinh, trán bị cốc thật mạnh, cảm giác đau đớn đến nóng cháy ập vào.

Người em song sinh Trần Minh của hắn cũng mặt mày trắng bệch, trên tay là nửa thanh kiếm gẫy.

Nếu vừa nãy không có Lâm Phương Sinh ngăn lại đúng lúc, chỉ sợ một kiếm kia của Trần Minh đã chém lên đầu hắn. Bây giờ tu vi hắn mới chỉ Trúc Cơ, nếu bị phá mất thiên linh thì dù Đại La Kim tiên cũng không cứu nổi.

Lâm Phương Sinh thấy hắn còn sững sờ thì càng giận, lạnh nhạt nói, “Trần Thiên, mấy ngày nay ngươi tinh thần hốt hoảng, hoàn toàn không chú tâm luyện kiếm là vì sao?”

Trần Thiên thầm nhủ, ngươi cả ngày dùng danh nghĩa truyền thụ mà đứng trước mặt bổn tọa câu dẫn, bổn tọa làm sao tập trung luyện kiếm?

Trên mặt hắn lại không dám lộ ra vẻ gì, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu, “Đệ tử biết sai.”

Thực ra là cũng có oan. Lâm Phương Sinh tuy biết hai đứa trẻ chuyển thế Trần Minh và Trần Thiên đây không hề giống Thông Thiên Thánh chủ và Khánh Long thiên tử chút nào; nên chỉ dám coi họ như đệ tử bình thường mà dạy dỗ, huống chi cả hai mới chỉ mười bốn tuổi, là tuổi niên thiếu ngây thơ, y nào dám nghĩ Trần Thiên sẽ nảy sinh tâm tư khác lạ?

Giờ thấy hắn ngoan ngoãn nhận sai, cơn giận mới giảm đi chút ít, “Nếu vậy vi sư sẽ phạt ngươi quỳ ở Bách Lục đường tự suy ngẫm ba ngày, có được không?”

Trần Thiên thấy y ra vẻ nghiêm khắc nhằm bày tỏ uy phong của một sư tôn thì trong lòng ngứa ngáy, bất đắc dĩ phải trưng ra vẻ thiếu niên yếu ớt, tạm thời buông bỏ kiêu ngạo cá nhân, nghiêm túc hành lễ, “Đệ tử đương nhiên phục.”

Lâm Phương Sinh lại hừ lạnh, “Trẻ nhỏ dễ dạy, vậy mau đi đi, bữa tối cũng miễn.”

Trần Minh không đành lòng, đứng một bên kính cẩn, “Sư phụ, bây giờ ca ca cơ thể yếu, chỉ sợ không nhịn đói nổi.”

Lâm Phương Sinh trầm mặt, sửa lời, “Bữa tối ngươi mang đi cho nó.”

Sau lại ra lệnh, “Hai đứa ở lại đây, mỗi đứa huy kiếm một nghìn lần mới được về đó.”

Xong xuôi y để hai đứa lại Quy Kiếm phong, mình thì về Hoàng Diễm Đường nghị sự cùng các trưởng lão.

Quy Kiếm phong là do sau khi Lâm Phương Sinh kết Anh, được phân phối chỗ ở, cách Thối Kiếm phong của sư huynh cũng không xa, hiện giờ có Lâm Phương Sinh và hai đồ đệ của mình ở.

Hai anh em họ Trần nhìn y đi khuất rồi mới nhìn nhau mỉm cười, vâng theo lệnh sư phụ, đi ra bãi đất trống sau Quy Kiếm phong, quy củ vung kiếm.

Năm tháng bình thản trôi qua, không chút tranh chấp, một hồi đã năm năm.

Trần Thiên nhớ lại khi mình đương là Mục Thiên Hàng, ngàn năm năm tháng, mặc dù ngồi trên ghế Thánh chủ cao nhất, bễ nghễ kiêu ngạo, nhưng vẫn không vui vẻ hạnh phúc bằng mười chín năm ngắn ngủi này.

Thân là trưởng tử của Trần Xương, trên có nghiêm phụ từ mẫu, dưới có đệ muội thành đàn, mỗi năm mới đến Lâm Phương Sinh sẽ đưa hai huynh đệ về phủ tướng quân đoàn tụ cùng người thân, hưởng thụ sự vui vẻ hòa thuận.

Mà thân là chân truyền của chưởng môn Vạn Kiếm môn, Trần Thiên cũng nhận được vô vàn quan tâm cùng sùng kính.

Nhưng vết thương đang đóng miệng kia của hắn, giữa cảm giác ấm áp ấy, lại bắt đầu nhói đau.

Thiết kiếm khi xưa Lâm Tụng tặng cho hắn, từ lúc hắn đoạt được Luân Hồi bàn, lấy lại được hồn phách Lâm Tụng, nhân duyên giữa hai người đã định là tế phẩm. Nay Lâm Tụng đã không còn tồn tại, mà Mục Thiên Hàng, cũng mất.

Chỉ có Lâm Phương Sinh và Trần Thiên mà thôi.

Trần Thiên nghiêng tầm mắt, dừng ở một bên, nhíu mày, chỉ sợ còn phải tính thêm một Trần Minh nữa.

Thiếu niên này đang cùng người em song sinh của mình giờ ngồi trong phòng, âm thầm rối loạn, đã nghe thấy tiếng của tiểu đồng bên ngoài, “Cung nghênh trưởng lão về núi.”

Rồi sau đó là Lâm Phương Sinh cùng kiếm khí thuộc hệ hỏa của y cùng ùa vào trong viện.

Lâm Phương Sinh vừa từ Bắc Minh về, dừng lại ở đó gần hai tháng mới về.

Vừa vào viện đã thấy hai đệ tử đứng ở cửa cung kính, “Cung nghênh sư phụ về núi, lần này đi đường hơi lâu.”

Chuyến này Lâm Phương Sinh đi hai tháng, vừa đúng lúc Tư Hoa Quân đột phá tu vi lên tầng thứ chín. Lần này thăng cấp càng khiến hắn mạnh như long như hổ, điên loan đảo phượng, cùng y triền miên trên giường, tham hoan hưởng lạc, quên cả thời gian.

Nếu không có An Hải cần báo cáo chuyện quan trọng, cắt ngang hai người, chỉ sợ đến giờ Lâm Phương Sinh còn chưa về được.

Cho nên nghe hai đứa nói vậy, y lại thấy chột dạ.

Đành ậm ờ vài tiếng, y lập tức quay về phòng nghỉ.

Trần Thiên Trần Minh cũng đoán ra mấy phần, giờ lại thấy vẻ mặt quyết tuyệt của đối phương, liền đuổi tiểu đồng, khóa trái cửa sau viện, theo Lâm Phương Sinh đi vào phòng.