Kiếm Tôn

Chương 335: Vừa rồi gió hơi lớn




Đối diện, nam tử trung niên đánh giá nhìn Diệp Huyền, hai mắt híp lại:

- Kiếm chủ! Ngươi…

Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm xông tới, chỉ chốc lát, một sợi kiếm quang đã cắt qua mi tâm nam tử trung niên.

Tốc độ một kiếm này, nhanh tới mức khó lường, dù là nam tử trung niên đã đạt tới Vạn Pháp cảnh, nhìn thấy một kiếm này, sắc mặt cũng vội biến.

Lòng bày tay hơi mở ra, chốc lát, vô số hồng thải từ trong tay hắn bắn ra, nháy cái đã bao trùm Linh Tú kiếm của Diệp Huyền, Linh Tú kiếm không thể tiến thêm một tấc.

Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên buông tay, tay nắm thành quyền, đấm thẳng tới.

Ánh mắt nam tử trung niên lóe lên một vệt dữ tợn, không chút trốn tránh, tay trái nắm thành quyền, một quyền oanh tới.

Bành!

Quyền quyền vừa tiếp xúc, một tiếng bạo tạc nổ vang, Diệp Huyền trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, thế nhưng hắn vừa bị đánh bay, tay phải đã bắt lấy Linh Tú kiếm, mượn lực nam tử trung niên, Linh Tú kiếm thoát được đám hồng thải dây dưa, mà lúc này, Diệp Huyền đã lui ra ngoài mười trượng.

Vừa dừng lại, chân phải liền điểm nhẹ, thân hình mãnh liệt lao lên.

Vừa phóng tới trước mặt nam tử trung niên, Linh Tú kiếm trong tay hắn đã bộc phát một cỗ kiếm thế khổng bố!

Khi chỉ còn cách chừng một trượng, Linh Tú kiếm giơ lên chém một đường.

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Giờ khắc này, kiếm thế của hắn tăng như núi lửa bùng nổ!

Uy lực một kiếm này, nháy mắt siêu việt Vạn Pháp cảnh, bức thẳng Ngự Pháp cảnh!

Nhìn thấy một kiếm này của Diệp Huyền, ánh mắt nam tử trung niên liền lộ vẻ sợ hãi, bởi uy lực kiếm này, đã hoàn toàn ngoài dự tính của hắn!

Đây vốn không phải thứ mà một huyền giả Thần Hợp cảnh có thể tạo ra!

Không dám nghĩ nhiều, nam tử trung niên vội bước sau nửa bước, lập tức, vô số hồng thải lại bắn ra, đám hồng thải mang theo khí lưu bao lấy cả Diệp Huyền.

Chớp mắt yên lặng.

Oanh!

Đám hồng thải đột nhiên nổ bạo, hóa thành từng mảnh vải bay đầy trời, ngay sau đó, một bóng người liên tục lùi lại!

Chính là nam tử trung niên kia, nam tử trung niên lui trọn vẹn mấy chục trượng, thế mà còn chưa dừng lại, những nơi hắn đi qua, mặt đất trực tiếp bạo tạc, tạo thành một cái khe hơn trượng.

Nhìn thấy cảnh này, đám người xung quanh đều sợ tới ngây người!

Thần Hợp cảnh đánh bay Vạn Pháp cảnh?

Đám người thực sự có chút khó tin!

Diệp Huyền một kích đánh bay đối thủ, cũng không hề dừng lại, Linh Tú kiếm trong tay đột nhiên hóa thành kiếm quang, bay vào trong kiếp hạp sau lưng, chớp mắt yên tĩnh, Diệp Huyền đột nhiên cách không điểm tới nam tử trung niên.

Xùy!

Một sợi kiếm quang lóe lên, tốc độ nhanh chóng, tựa như bóng câu qua khe cửa, dù là lão giả tên Giang Dạ ở ngoài cũng không thể nhìn thấy quỹ tích.

Linh Tú kiếm vừa bay ra, nam tử trung niên liền đại biến sắc, hai tay đè ép, đang muốn phòng thủ, đúng lúc này…

Xùy!

Một thanh kiếm đã xuyên qua mi tâm hắn!

Không gian yên tĩnh!

Diệp Huyền cõng kiếm hạp tới trước mặt nam tử trung niên, nam tử trung niên còn chưa tắt thở, gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi…

Diệp Huyền đột nhiên xuất quyền, đấm thẳng mặt nam tử trung niên.

Bành!

Nam tử trung niên còn chưa dứt lời, đầu đã trực tiếp nổ tung, máu tươi bắn đầy trời.

Diệp Huyền thu lại Linh Tú kiếm, lãnh đạm nói:

- Ngươi của ta, con mẹ thằng nào dám động, lão tử đập chết con mẹ hắn!

Thanh âm vừa dứt, hắn cũng không quên thu lại nạp giới của nam tử trung niên, quay người trở lại!

Đám người: “…”

Yên tĩnh không một tiếng động!

Thần Hợp cảnh giết Vạn Pháp cảnh!

Đám người đều sợ tới ngây người.

Phải biết, giữa Thần Hợp cảnh và Vạn Pháp cảnh có cả một lạch trời không thể vượt qua! Nếu Thông U cảnh vượt cấp giết Thần Hợp cảnh thì không mấy đặc biệt, bởi chênh lệch giữa hai cảnh giới này không lớn.

Nhưng giữa Thần Hợp cùng Vạn Pháp, đã là chênh lệch về chất.

Giờ khắc này, một tên Thần Hợp cảnh đánh giết một tên Vạn Pháp cảnh ngay trước mặt bọn hắn!

Bên ngoài, Hợp Hoan môn Giang Dạ gắt gao nhìn Diệp Huyền, ánh mắt đầy ngưng trọng.

Tại Thanh châu, Thần Hợp cảnh muốn giết vạn pháp cạnh là chuyện không thể, nhưng ở Trung Thổ Thần Châu, Thần Hợp cảnh giết Vạn Pháp cảnh không phải chuyện quá lạ.

Theo lý mà nói, mười vị trí đầu Yêu Nghiệt bảng, đều có khả năng làm được chuyện này.

Nhưng, thế cũng có nghĩa, Diệp Huyền trước mắt này, ít đã đã đạt tới trình độ mười vị trí đầu Yêu Nghiệt bảng, mà người như vậy, há có thể bình thường?

Nhưng nếu giờ từ bỏ, lão lại thực không cam lòng.

Một cái lô đỉnh thượng hạng, rất quan trọng với tông môn bọn hắn. Hơn nữa, Ninh quốc này còn có tài phú kếch xù.

Cứ thế từ bỏ, quá không cam lòng!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Giang Dạ dần chuyển thành băng lãnh.

Mà bốn phía, ánh mắt đám cường giả Trung Thổ Thần Châu nhìn Diệp Huyền cũng đầy bất thiện, một số người còn không cả che giấu sát ý.

Tài phú kếch xù ở trước mắt, bọn hắn sao có thể đơn giản từ bỏ?

Ngược lại, đám đệ tử bản thổ Ninh quốc, đã có chút sinh thoái ý.

Người có tên, cây có bóng, uy vọng của Diệp Huyền ở Thanh châu này vô cùng lớn. Đặc biệt là lúc trước mình hắn đơn độc xông hoàng cung Sở quốc, chém Quốc chủ Sở quốc cùng Càn quốc, chuyện đó đã truyền khắp Thanh châu.

Ai mà không kiêng kỵ?

Dù là Thương Mộc học viện, cũng không thể làm gì được Diệp Huyền.

Nhìn thấy đám đệ tử thế gia có ý lui, Giang Dạ đột nhiên nói:

- Ninh quốc này dù sao cũng là một nước, tài sản súc tích nhiều không kể xiết! Nếu giờ từ bỏ, ở cái đất cằn Thanh châu không có linh khí này, các ngươi cảm thấy bản thân có thể sống được bao lâu?

Nghe vậy, đám người đưa mắt nhìn nhau, có chút lưỡng lự.

Giang Dạ lại nói:

- Chỉ là một tên tiểu tử Thần Hợp cảnh mà thôi, chúng ta có nhiều người như vậy, sao cần sợ hắn? Mọi người cùng lên diệt kẻ này, sau đó cùng hưởng tài sắc Ninh quốc, như vậy há không phải tuyệt vời?

Nghe Giang Dạ nói, đám người lập tức có chút động tâm.

Tài sắc Ninh quốc!

Bọn hắn tới đây, đương nhiên chính là vì cầu tài! Trong thời đại linh khí khô kiệt này, quan trọng nhất là sống, mà muốn sống, cần linh thạch, rất nhiều linh thạch!

- Sợ cái gì?

Đúng lúc này, một nam tử đột nhiên đứng dậy, gắt gao nhìn Diệp Huyền, gằn giọng:

- Không phải chỉ là một tên Diệp Huyền sao? Hắn có ba đầu sáu tay, cũng không thể địch lại nhiều người chúng ta như vậy, mọi người cùng lên xử lý hắn…

Thanh âm nam tử hơi ngừng lại, bởi chẳng biết lúc này, một thanh kiếm đã xuyên qua mi tâm hắn!

Không biết kiếm xuất hiện lúc nào, tất cả cùng ngây người.

Chỉ có Giang Dạ cùng mấy tên Vạn Pháp cảnh mới biết, kiếm kia xuất hiện từ đâu… kiếm bay ra từ kiếm hạp sau lưng Diệp Huyền, có điều tốc độ kiếm quá nhanh, bọn hắn cũng chỉ thấy được một quỹ tích mơ hồ.

Giờ phút này bọn hắn mới phát hiện, cái kiếm hạp sau lưng Diệp Huyền, cũng đạt tới Chân giang!

Một thân trang bị thần trang!

Dưới ánh mắt soi mói của đám người, Diệp Huyền đột nhiên đi tới trước mặt nam tử, nhếch miệng cười một tiếng:

- Vừa rồi gió hơn lớn, ta không nghe rõ, ngươi nói lại ta thử nghe xem?



- --------------

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)