Kiếm Tôn

Chương 321: Một kiếm hủy thế giới




Đám người kinh hãi nhìn lôi trụ, thủ đoạn này, vượt xa năng lực người thường.

Là thủ đoạn của thần!

Kiếm tiên kia có thể chống cự sao?

Mấy người dồn dập nhìn nữ tử váy trắng.

Nữ tử váy trắng chắp tay sau lưng, tay phải kẹp một lọn tóc, tóc nàng chậm rãi trượt xuống. Đạo lôi trụ kia chỉ cách chừng chục trượng, nàng đã điểm một chỉ lên trời.

Một sợi tóc phóng lên!

Trong ánh mắt vô số người, đạo lôi trụ kia băng diệt thành từng khúc, chỉ không tới nửa hơi thở, đã hoàn toàn biến mất khỏi không trung, mà sợi tóc kia cũng không dừng lại, đâm thẳng lên trời.

Oanh!

Cự nhãn ầm ầm nổ tung, sau đó yên diệt.

Chân trời khôi phục như thường.

Không gian lặng ngắt như tờ!

Sắc mặt lão giả tái nhợt, đờ đẫn nhìn hư không, tựa như mất hồn:

- Sao… sao có thể… làm sao có thể…

Một sợi tóc, điệt đại thần thông thuật của lão!

Giờ phút này, lão hoàn toàn thấy trống rỗng!

Mà sau lưng, mười một người kia cũng không thể tin nổi, đặc biệt là Tả viện sứ còn chưa ngã xuống kia, giờ phút này, hắn như bị ngũ lôi oanh đỉnh.

Bởi, chuyện này, căn bản không phải thứ một Kiếm tiên có thể làm được!

Không phải Kiếm tiên!

Trên cả Kiếm tiên?

Hai tay Tả viện sứ run lẩy bẩy!

Bên dưới, nữ tử váy trắng cũng không tiếp tục ra tay, quay người đi tới bên cạnh Diệp Huyền, nhìn xuống:

- Còn chưa hiểu rõ?

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn nữ tử váy trắng:

- Cho thêm chút thời gian, được không?

Nữ tử váy trắng khẽ gật đầu:

- Được!

Thanh âm vừa hạ, nàng quay người, cùng lúc, lão giả bên kia đột nhiên nói:

- Các hạ căn bản không phải Kiếm tiên, ngươi…

Đúng lúc này, thanh âm lão liền ngừng lại, một sợi tóc lặng yên xuyên qua mi tâm, tương tự Tả viện sứ, lão giả cũng không thể động đậy!

Không có bất luận sức phản kháng!

Nữ tử váy trắng đưa ngọc thủ chỉ lão giả:

- Ta có cho ngươi nói chuyện sao?

Lão giả kinh hãi nhìn nữ tử váy trắng, giờ khắc này, lão đã giật mình tới cực điểm. Nữ tử váy trắng trước mắt, căn bản không phải là Kiếm tiên, thậm chí có thể là tồn tại vô thượng trong truyền thuyết.

Nghĩ tới đây, sắc mặt lão liền trắng bệch như tờ.

Xong!

Đây chính là ý niệm duy nhất còn lại của lão!

Nữ tử váy trắng không để ý tới lão giả, lại nhìn mười một người cách đó không xa, ngón cái cùng ngón trỏ hợp lại, sau đó kéo ra, giữa hai ngón tay, một sợi kiếm mang bắn ra như chớp.

Nơi xa, mười một người đã chạy, từng cái đầu liên tiếp bay ra…

Khoảng khắc, mười một người toàn bộ ngã xuống!

Không sót một mống!

Miểu sát!

Nữ tử váy trắng quay người nhìn Diệp Huyền:

- Nghĩ rõ chưa?

Diệp Huyền gật đầu.

Nữ tử váy trắng đi tới trước mặt Diệp Huyền:

- Nói!

Diệp Huyền nói:

- Kiếm tu, chính là tu đạo, cũng là tu một loại lý niệm, một loại tín niệm, mà không phải huyền khí, bởi vậy dù không có đan điền, ta cũng là một Kiếm tu!

Nữ tử váy trắng nhìn Diệp Huyền, không nói.

Diệp Huyền có chút thận trọng:

- Ta nói sai gì sao?

Nữ tử váy trắng lãnh đạm nói:

- Ngươi cũng không đần như ta nghĩ!

Diệp Huyền: “…”

Nữ tử váy trắm điểm nhẹ một chiêu, mảnh vỡ Linh Tú kiếm bên cạnh Diệp Huyền lập tức bay tới trong tay nàng, nhìn đống mảnh vỡ, ngọc thủ đột nhiên lướt nhẹ, chốc lát, Linh Tú kiếm liền khôi phục như thường. Nàng cầm Linh Tú kiếm, nhẹ vỗ vai Diệp Huyền:

- Đây là lần cuối ta giúp ngươi, sau hôm nay, hết thảy đều do ngươi đối mặt. Ngươi, cũng nên học tự trưởng thành.

Thanh âm vừa dứt, nàng bấm tay điểm nhẹ, Linh Tú kiếm trực tiếp chui vào cơ thể Diệp Huyền!

Nữ tử váy trắng quay người, đi tới trước mặt Tả viện sứ, Tả viện sứ đang muốn nói, sợi tóc nơi mi tâm hắn đột nhiên xuyên qua.

Xùy!

Thân hình Tả viện sứ bắt đầu yên diệt!

Tả viện sứ hoảng sợ nhìn nữ tử váy trắng, nhưng bất kể hắn làm thế nào, đều không thể làm nên chuyện, chỉ có thể từ từ cảm thụ, bản thân đang biến mất khỏi cõi đời.

Không chỉ Tả viện sứ, lão giả bên cạnh cũng dần dần băng diệt.

Lão giả cũng không giãy dụa, chỉ gắt gao nhìn nữ tử:

- Các hạ, đến cùng mạnh tới mức nào, có thể cho ta được biết?

Nữ tử váy trắng đi tới:

- Trong mắt ngươi, mạnh nhất là thế nào?

Lão giả nhìn lại:

- Vô thượng chi cảnh, Thanh Thương giới chưa từng có người đạt tới!

Nữ tử váy trắng khẽ gật đầu:

- Với ta mà nói, tựa như sâu kiến!

Lão giả ngây dại.

Mãi tới khi triệt để băng diệt, ánh mắt lão vẫn đầy đờ đẫn!

Vô thượng chi cảnh, tựa như sâu kiến…

Lúc này, một lão giả khác đột nhiên xuất hiện giữa không trung.

Hộ Giới giả!

Lão giả nhìn chằm chằm nữ tử váy trắng:

- Vì sao các hạ tới Thanh châu, ngươi…

Nữ tử váy trắng điểm tới một chỉ.

Xùy!

Một sợi tóc trực tiếp xuyên qua mi tâm lão giả, thân thể lão cứng ngắc trên không trung!

Trên không, lão giả kinh hãi nhìn nữ tử váy trắng:

- Ngươi, ngươi dám giết Hộ Giới giả, ngươi…

Nữ tử váy trắng nhìn qua đối phương:

- Tới, gọi người!

Lão giả không chút do dự, trực tiếp bóp nát một viên Truyền Âm phù.

Giết hhg!

Đã bao năm không ai dám làm vậy?

Đừng nói Thanh châu này, dù là Trung Thổ Thần Châu cũng không ai dám làm như vậy!

Nữ tử váy trắng không để ý tới lão giả, quay đầu nhìn qua bốn phúa, một hồi sau lại lắc đầu:

- Thế giới này, thực sự phiền toái!

Nói xong, nàng nhìn Diệp Huyền:

- Dạy ngươi một chiêu, Thiên Hàng kiếm pháp!

Nói xong, nàng chỉ nhẹ một cái, Linh Tú kiếm trong cơ thể Diệp Huyền đột nhiên bay ra, bay tới giữa không trung.

Kiếm bắt đầu chậm rãi hạ xuống, chốc lát, toàn bộ hư không đột nhiên mờ ảo, không chỉ như thế, mặt đất bắt đầu nổ tung, vô số đại sơn sụp đổ…

Tận thế!

Linh Tú kiếm chậm rãi từ trên không hạ xuống, đám người đều cảm nhận được khí tức tận thế. Nếu để thanh kiếm này hoàn toàn hạ xuống, sợ là Thanh châu này liền sẽ băng diệt, không chỉ là Thanh châu, sợ là cả Thanh Thương giới đều biến mất.

Hủy diệt thế giới!

Giờ khắc này, đám người kinh hãi muốn chết.

Đặc biệt là lão giả Hộ Giới giả, đại não lão đã hoàn toàn trống rỗng, một kiếm diệt giới, phải đạt tới mức nào mới có thể làm như vậy?

Còn là người sao?

Bên dưới, Diệp Huyền cũng ngây người, bởi hắn không ngờ tới, nữ tử thần bí lại thực sự muốn diệt thế giới này.

Chơi lớn quá a!

Diệp Huyền vội đứng lên vọt tới:

- Tiền bối, tỉnh táo! Bình tĩnh!

Hắn đương nhiên không muốn diệt giới, nếu giờ hủy diệt thế giới này, vậy Khương quốc thì sao? Đám người Tiểu Cửu, Mạc Vân Khởi làm sao?

Nữ tử váy trắng không chút biểu tình:

- Bình tĩnh cái gì, thế giới sâu kiến này, lại nhiều lần tìm ta gây phiền phức, ảnh hưởng tới giấc ngủ của ta, thực sự đáng chế!

Thanh âm vừa dứt, Linh Tú kiếm lại đột nhiên hạ xuống hơn một trượng, chốc lát, toàn bộ Thương Mộc học viện đều hóa thành bột mịn, không chỉ như thế, đại sơn bốn phía cũng tầng tầng sụp đổ.

Cảm nhận được cảnh này, Diệp Huyền thầm kinh hãi, vội nói:

- Tiền bối, không phải ngài muốn tìm người sao? Nếu người kia ở giới này, ngài lại một kiếm hủy thế giới, không phải người kia cũng chết theo sao?

Nghe vậy, nữ tử váy trắng hơi nhíu mày, một hồi sau lại nhìn bốn phía, kỳ thực là nhìn khắp Thanh châu. Một hồi sau, lại nhìn Diệp Huyền, cứ vậy nhìn Diệp Huyền, không nói.

Dù Diệp Huyền không thấy dung mạo nữ tử váy trắng, nhưng giờ phút này, hắn có thể cảm nhận được, nữ tử váy trắng đang nhìn hắn.

Diệp Huyền bị nhìn tới mức tê dại, đối với nữ tử này, hắn thực sự không dám làm tới, hắn cũng không muốn bị đánh, nữ tử này mà đánh người, thực sự quá đau.

Qua một hồi, nữ tử váy trắng chậm rãi khép hai mắt, mà trên không, Linh Tú kiếm cũng ngừng lại, không tiếp tục hạ xuống.

Đám người bên dưới run lẩy bẩy, không cả dám thở mạnh!

- -----------

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)