Kiếm Tôn

Chương 300: Một tháng




Đan Đan nhếch miệng cười một tiếng, nụ cười này khiến càng nhiều máu tươi chảy ra. Nàng nhìn Diệp Huyền, nhìn một hồi, đột nhiên lại cười:

- Mặc dù ta không thể gả cho một vị Kiếm tu, nhưng có thể chết trong ngực một vị Kiếm tu, hơn nữa còn là Kiếm tu lợi hại nhất Thanh châu ta, ta…

Nói tới đây, máu trong miệng nàng tuôn ra càng nhiều.

Cùng lúc, khí tức của nàng cũng ngày càng yếu…

Lúc này, nàng nhẹ vuốt ve khuôn mặt Diệp Huyền, hai mắt chậm rãi nhắm lại:

- Nếu có thể sống sót… sẽ, thực tốt biết bao…

Diệp Huyền ôm Đan Đan thật chặt, cả người không ngừng run rẩy, nhận thấy khí tức Đan Đan dần biến mất, hắn đột nhiên ngẩng đầu gầm thét.

Đúng lúc này, vô số bạch vụ từ trong cơ thể hắn tuôn ra, chảy vào trong thân thể Đan Đan.

Thiện Niệm kiếm ý ngưng thành thực chất!

Càng ngày có càng nhiệt Thiện Niệm kiếm ý không ngừng tràn vào cơ thể Đan Đan, rất nhanh, những mảnh vỡ kinh mạch cùng nội tạng kia bị Thiện Niệm kiếm ý bao lại.

Lúc này, một lão giả đột nhiên rơi xuống bên cạnh Diệp Huyền, lão giả bước nhanh tới:

- Diệp Quốc sĩ, lão phu là Lục lâu chủ Túy Tiên lâu, ngươi có thể…

Diệp Huyền vội nói:

- Xem nàng thế nào, xem nàng thế nào, nhanh lên…

Lục lâu chủ nhìn Đan Đan trong ngực Diệp Huyền, tay phải bắt lấy mạch của Đan Đan, lông mày nhíu chặt:

- Lục phủ ngũ tạng của nàng ta được Kiếm ý của Diệp Quốc sĩ bảo vệ, nhưng…

- Cứu thế nào?

Diệp Huyền trực tiếp cắt ngang.

Lục lâu chủ trầm giọng:

- Hộ Tâm đan! Đan được này có thể bạo hộ kinh mạch cùng lục phủ ngũ tạng cho nàng, cũng có tác dụng chậm rãi chữa trị, chỉ là, một viên sợ không đủ, nhất định phải dùng lâu dài, mà mỗi viên Hộ Tâm đan, cầng tới sáu ngàn vạn kim tệ, nàng…

Diệp Huyền nói:

- Tiền ta trả, lập tức lấy đan!

Lục lâu chủ nhìn qua Diệp Huyền, do dự một chút:

- Diệp công tử, nàng chỉ là một thị nữ, ngài…

Diệp Huyền đột nhiên nhìn Lục lâu chủ, gầm thét:

- Mệnh thị nữ thì không đáng tiền sao?

Lục lâu chủ không nói, quay người rời đi, không tới nửa khắc đã quay trở lại, đưa cho Diệp Huyền một bình ngọc.

Diệp Huyền vội mở nắp bình, lấy một viên thuốc cho Đan Đan sử dụng.

Hộ Tâm đan vừa vào miệng, lập tức hóa thành năng lượng kỳ dị tản khắp toàn thân Đan Đan, rất nhanh, khí tức của Đan Đan dần ổn định lại.

Cảm nhận được điều này, Diệp Huyền liền thở nhẹ một hơi.

Lúc này, Lục lâu chủ nói:

- Diệp công tử, chuyện này đã tra được, người công kích vân thuyền là Thương Mộc học viện cùng Ám giới, chùm quang mang kia là do Xuyên Vân pháo bắn ra, Xuyên Vân pháo có thể so với Chân giai linh khí! Chuyên môn đối không, bọn hắn làm vậy là muốn ngăn tiểu hữu tới Đế đô! Mà hiện tại, tiểu hữu cũng không thể tiếp tục dùng vân thuyền!

Thương Mộc học viện!

Ám giới!

Sắc mặt Diệp Huyền trở nên vô cùng âm trầm, hoặc phải nói là dữ tợn!

Một hồi sau, Diệp Huyền nhìn Lục lâu chủ:

- Nếu không ngồi vân thuyền, muốn tới Đế đô cần bao lâu?

Lục lâu chủ hơi trầm ngâm, nói:

- Coi như cưỡi Hắc Diễm mã nhanh nhất, sợ là cũng cần nửa tháng.

Nửa tháng!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Quá chậm! Còn có biện pháp nào khác không?

Lâu chủ nghĩ một chút, lắc đầu:

- Nhanh nhất là cưỡi Hắc Diễm mã, mà dù có Hắc Diễm mã, ngươi cũng không nhất định có thể tới trong nửa tháng, lộ trình này, có một số nơi mà Hắc Diễm mã cũng không thể xuyên qua.

Nói tới đây, hắn hơi chút do dự, nói:

- Tiểu hữu có thể tạm ở lại, hết thảy chờ bàn kỹ hơn.

Bàn kỹ hơn?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Bọn hắn muốn mạng của ta, còn bàn gì nữa?

Lục lâu chủ thấp giọng thở dài:

- Tiểu hữu, coi như ngươi muốn cưỡi Hắc Diễm mã, e là cũng không được, bởi chỉ có Đại Vân đế quốc mới có Hắc Diễm mã, ngươi…

Đúng lúc này, hắn đột nhiên quay đầu, cách đó không xa, một con ngựa vội vàng chạy tới, dưới vó là một ngọn hắc hỏa!

Hắc Diễm mã!

Rất nhanh, Hắc Diễm mã đã chạy tới bên cạnh Diệp Huyền, an tĩnh đứng một bên.

Nhìn thấy cảnh này, Lục lâu chủ khẽ trầm mặt xuống.

Diệp Huyền trầm mặc một hồi, cuối cùng lại nhìn Lục lâu chủ:

- Chiếu cố hai người này, đan dược phải bỏ ra, ta trả!

Nói xong, hắn bấm tay bắn ra, một tấm Kim tạp bay tới trước mặt Lục lâu chủ.

Diệp Huyền nhìn Đồng Đồng và Đan Đan:

- Bảo trọng, sống tốt!

Nói xong, hắn quay người muốn đi, Đồng Đồng đột nhiên nắm chặt tay Diệp Huyền, Diệp Huyền quay đầu.

Đồng Đồng nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Chúng ta chỉ là thị nữ đê tiện, ngươi…

Diệp Huyền lắc đầu:

- Sinh mệnh không chi quý tiện, bảo trọng!

Nói xong, hắn thả người nhảy lên, trực tiếp leo lên lưng Hắc Diễm mã, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt Đồng Đồng cùng Lục lâu chủ.

Đồng Đồng nhìn Diệp Huyền rời đi, ánh mắt có chút ngốc trệ.



Hoàng cùng Đại Vân.

Một nữ tử ngồi trước Kim Long điện, cúi đầu đếm mấy con kiến trước mắt:

- Một con, hai con, ba con, bốn con… ôi, mấy tên tiểu tử các ngươi chớ có lộn xộn, đừng nhúc nhích, đừng đừng… tức chết ta mất, lại đếm sai…

Nói xong, nàng lại hừ hừ một tiếng, bắt đầu đếm lại:

- Một con, hai con…

Lúc này, một nữ tử mặc khôi giáp tiến đến:

- Ngô Vương, Thương Mộc học viện cùng Ám giới lại xuất thủ…

Một hồi sau, nữu tử mới ngẩng đầu:

- Hắn vì cứu hai thị nữ kia, không tiếc tốn hao mấy tức kim tệ?

Nữ tử mặc khôi giáp gật đầu.

Nữ tử yên lặng một hồi, sau đó nhoẻn miệng cười:

- Thú vị!

Nữ tử mặc khôi giáp lại nói:

- Hắc Diễm kỵ cùng cường giả các thế gia đã tiến đến ngăn cản. Ngô Vương…

Nữ tử phất tay:

- Chớ làm phiền ta, ta muốn đếm rõ số kiến ở đây. Một con, hai con, ba con…

Nữ tử mặc khôi giáp: “…”



Thương Mộc học viện.

Giờ khắc này, toàn bộ đạo sư cùng các trưởng lão Thương Mộc học viện đều đang tụ tập trong đại điện.

Trong này, có tới chín vị cường giả Vạn Pháp cảnh!

Người đứng đầu, chính là Mạc Thanh Huyền!

Mạc Thanh Huyền nhìn qua đám người trong điện:

- Với tốc độ hiện tại của Diệp Huyền, không đến nửa tháng là có thể tới Đế đô, lúc đó, Vạn Pháp cảnh không thể xuất thủ, trong Đế đô này, không có bất cứ ai có thể ngăn cản hắn. Nếu để hắn tới Thương Mộc học viện ta, chúng ta chỉ có thể nhìn hắn đồ sát học viên.

Vạn Pháp cảnh không thể xuất thủ!

Đám người liền trầm mặt.

Bọn hắn cũng muốn ra tay, nhưng vị Kiếm tiên kia lại treo kiếm ngay trên đỉnh đầu bọn hắn, bọn hắn căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ!

Lý Mục của Trung Thổ Thần Châu chính là tấm gương tốt nhất!

Đó chính là cường giả Ngự Pháp cảnh a! Ngự Pháp cảnh cũng phải chết, lại còn chết một cách khuất nhục như vậy!

Thực sự khó giải!

Cục diện này thực sự khó giải!

Lúc này, một lão giả đột nhiên đứng lên:

- Cục diện hiện tại như thế, rõ là không thể cầu hòa được. Mà đã không thể cầu hòa, chúng ta cũng chỉ có thể liều mạng một phen.

Nói xong, lão nhìn Mạc Thanh Huyền:

- Tổng viện đã trả lời chưa?

Tổng viện!

Nghe vậy, đám người cùng nhìn Mạc Thanh Huyền.

Hy vọng duy nhất của bọn hắn, chỉ còn là tổng viện Thương Mộc học viện!

Mạc Thanh Huyền gật nhẹ:

- Tổng viện cần thời gian.

- Bao lâu?

Lão giả hỏi.

Mạc Thanh Huyền trầm giọng nói:

- Ít nhất một tháng.

Lão giả nhíu mày:

- Sao lại lâu thế? Từ Trung Thổ Thần Châu tới Thanh châu, dùng truyền tống trận chỉ mất có mấy ngày, sao cần lâu như thế?

- ---------------

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)