Kiếm Tôn

Chương 269: Đánh huynh đệ của ta?




Phi kiếm của Diệp Huyền quá nhanh, những đạo binh Ám giới và binh sĩ Lăng Không cảnh Sở quốc giữa sân căn bản không ngăn được phi kiếm của hắn!

Rất nhanh, những binh lính kia dồn dập chạy khỏi tường thành, chỉ chốc lát, trên tường thành chỉ còn binh sĩ Khương quốc.

Mà phía dưới, những binh sĩ Sở quốc vốn đang công thành cũng không biết vì sao mà dồn dập rút lui, lui rất nhanh, không đến nửa khắc đồng hồ đã lui sạch sành sanh, để lại thi thể đầy mặt đất, trên tường thành, cũng là một đám thi thể, khắp nơi tràn ngập mùi máu tươi gay mũi.

Nơi xa, Lý Mục đột nhiên đi tới dưới thành, bên trái hắn, là tên nam tử đại đao kia, nam tử mặt không biểu tình, đại đao trong tay không ngừng quay cuồng, mỗi một lần quay, đều sẽ mang theo trận trận đao mang.

Bên phải Lý Mục, là Lý Mộc Lâm!

Ngoài ra, nơi xa phía sau hắn, còn có một tên nam tử thân đeo trường cung, cũng là yêu nghiệt đến từ Thanh Châu!

Lý Mục đi tới dưới tường thành, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng Diệp Huyền phía trên tường thành, cười lạnh:

- Diệp Huyền, ngươi...

Trên tường thành, Diệp Huyền đột nhiên nhảy xuống, sau khi xuống mặt đất, hắn đi đến trước mặt Lý Mục, nhìn thẳng Lý Mục:

- Bớt nói nhảm đi, ta không muốn nghe!

Nói xong, hắn trực tiếp nhìn về phía nam tử đại đao bên cạnh Lý Mục:

- Đánh huynh đệ của ta? Ai cho ngươi gan chó?

Thanh âm vừa dứt, hắn bấm tay một điểm về phía đại đao nam tử, một thanh kiếm từ trong cơ thể hắn chém thẳng ra!

Nơi xa, nam tử đại đao híp lại hai mắt, hắn tay cầm đại đao bước lên phía trước một bước, sau đó đột nhiên bổ ra một đao.

Ầm!

Một đao bổ xuống, đại đao kịch liệt run lên, cả người hắn liên tục lùi lại, mà lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, đồng tử của nam tử đại đao co rụt lại, một lần nữa cầm đao tàn nhẫn chém ra phía trước.

Đao thế bá đạo vô cùng!

Mà lúc này, một kiếm của Diệp Huyền đâm vào trên đại đao, chỉ là một đâm bình thường như thế, thế nhưng trong kiếm lại ẩn chứa một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại!

Ầm!

Theo một tiếng kim thiết chạm nhau chói tai vang lên, nam tử đại đao trong nháy mắt đã thối lui ra ngoài vài chục trượng, hắn vừa dừng lại, một thanh phi kiếm đã chém tới, nam tử đại đao nâng đao chặn lại.

Ầm!

Đại đao kịch liệt run lên, cả người nam tử cầm đao một lần nữa lui về sau vài chục trượng!

Mà giờ khắc này, hai bàn tay nam tử đại đao đã nứt ra hai lỗ hổng thật sâu, máu tươi tuôn tràn!

Nam tử đại đao ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa, sau một khắc, Diệp Huyền đột nhiên biến mất.

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Sau khi cảm nhận được một kiếm này khủng bố, sắc mặt nam tử đại đao đại biến, giờ khắc này, hắn không dám lưu thủ chút nào, hai tay cầm đao xoay tròn tại chỗ, trong chốc lát, vô số đao mang chấn động ra, trong nháy mắt đã bao phủ Diệp Huyền và một kiếm này của hắn.

Yên lặng một chớp mắt, bên trong mảnh đao mang kia đột nhiên bộc phát ra một đạo kiếm quang...

Oanh!

Mảnh đao mang kia lập tức bị chấn nát, lực lượng cường đại trong nháy mắt đã chấn cho nam tử đại đao liên tục lùi về sau, mà hắn còn chưa lui mấy bước, một thanh kiếm đã đính giữa chân mày của hắn.

Phi kiếm!

Diệp Huyền còn đang ở ngoài mấy trượng đối diện nam tử đại đao, nhưng kiếm đã đính giữa chân mày nam tử đại đao.

Thời khắc này, Ngự Kiếm thuật của hắn đã đạt đến một trình độ vô cùng khủng bố.

Diệp Huyền chậm rãi đi đến phía nam tử đại đao:

- Huynh đệ của ta, ngươi có thể lấn sao?

Thanh âm vừa dứt, hắn vung lên tay phải.

Linh Tú kiếm xuyên qua từ giữa chân mày nam tử đại đao.

Xuy!

Một cỗ máu tươi bắn tung tóe ra từ sau gáy nam tử đại đao!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt tất cả mọi người giữa sân đại biến, đặc biệt là Lý Mục cách đó không xa, giờ phút này, trong mắt của hắn, tràn đầy sợ hãi!

Bởi vì hắn phát hiện, thực lực của Diệp Huyền mạnh hơn trước rất nhiều!

Lúc này mới bao lâu thời gian?

Hắn là ma quỷ sao?

Lý Mục nhìn Diệp Huyền, giờ khắc này, trong lòng hắn cuối cùng cũng có chút hoang mang.

Tốc độ tăng trưởng thực lực của Diệp Huyền quá nhanh! Hắn không thể không thừa nhận, cứ tiếp tục như thế, trong ba năm, Diệp Huyền có thể sẽ đạt đến Kiếm Chủ, thậm chí không cần đến ba năm!

Quá kinh khủng!

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Mục càng kiên định ý nghĩ của bản thân!

Diệp Huyền phải chết!

Đến lúc này, cầu hoà? Đó căn bản là chuyện không thể nào!

Lý Mục nhìn về phía Ám Chủ bên cạnh:

- Tùy thời chuẩn bị!

Ám Chủ khẽ gật đầu, lặng yên biến mất.

Nơi xa, Diệp Huyền đi đến trước thi thể nam tử đại đao, hắn khẽ vẫy tay phải, chuôi đại khảm đao trước mặt xuất hiện trong tay hắn.

Linh khí Minh giai Thượng phẩm!

Chuôi đại đao này có thể bán được ít nhất khoảng 150 triệu kim tệ, thậm chí nhiều hơn!

Khóe miệng Diệp Huyền hơi nhấc lên, đây là một khoảng của cải không nhỏ, mặc dù không phải kiếm, thế nhưng hắn vẫn có thể cầm đi đổi một thanh kiếm Minh giai!

Sau khi thu hồi đại đao, hắn khẽ vẫy tay phải, nạp giới trên ngón tay nam tử đại đao bay đến trong tay hắn, trong nạp giới, tộng cộng hơn một ức kim tệ, cực phẩm linh thạch cũng có hơn hai mươi vạn, thượng vàng hạ cám còn lại cũng không ít, chẳng qua, đồ tốt ít, nhưng cũng không phải rất kém cỏi, có thể hối đoái hơn một nghìn vạn kim tệ!

Diệp Huyền thu hồi nạp giới, nhìn qua thi thể trên mặt đất, người càng yêu nghiệt, trên người càng có nhiều tiền tài a! Nghĩ lại, nếu có người giết hắn, đối phương cũng có thể thu được một khoảng của cải lớn!

Ở thế giới tàn khốc này, giết người cướp của, mãi mãi là con đường phát tài nhanh nhất!

Dường như nghĩ đến chuyện gì, Diệp Huyền quay đầu nhìn qua Lý Mộc Lâm cách đó không xa, Lý Mộc Lâm híp lại hai mắt, tay phải nắm thật chặt trường thương.

Diệp Huyền chậm rãi đi đến phía Lý Mộc Lâm, Lý Mộc Lâm gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Ta rời đi, vĩnh viễn không bao giờ bước vào Khương quốc nửa bước!

Diệp Huyền dừng bước lại, Lý Mộc Lâm lại nói:

- Ta chưa từng giết bằng hữu của ngươi!

Nói xong, hắn bấm tay một cái, một viên nạp giới bay đến trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhìn lướt qua, bên trong có hai ức kim tệ!

Hai ức!

Lý Mộc Lâm nhìn Diệp Huyền:

- Ta tới nơi đây, chỉ vì cầu tài, không có mối thù sinh tử với ngươi, viên nạp giới này, kết thúc ân oán giữa ngươi và ta, thế nào?

Diệp Huyền hỏi:

- Vì sao?

Lý Mộc Lâm nói:

- Đã không đáng, lúc này lui, có lẽ còn kịp, dĩ nhiên, xem ý tứ của ngươi.

Diệp Huyền thu hồi nạp giới:

- Đi thôi!

Kỳ thật, nếu Lý Mộc Lâm trốn vào bên trong đám quân Sở kia, hắn sẽ không thể làm gì đối phương. Dù sao, hắn còn chưa đạt đến trình độ một người đánh mười vạn đại quân. Đối phương làm như thế, kỳ thật chính là muốn kết thúc ân oán, ngày sau không nguy đến hắn và gia tộc.

Như Lý Mộc Lâm nói, kết thúc hết thảy ân oán.

Lý Mộc Lâm liếc mắt nhìn chằm chằm Diệp Huyền, sau đó quay người rời đi, cách đó không xa, Lý Mục đột nhiên châm chọc nói:

- Đường đường thế tử thế gia đệ nhất Thanh Châu, vậy mà nhận thua như thế?

Lý Mộc Lâm nhìn thoáng qua Lý Mục:

- Nhận thua? Đúng vậy, ta nhận thua, ta đánh không lại hắn. Nhận rõ thực lực mình, không có gì không tốt!

Thanh âm vừa dứt, trường thương trong tay hắn đột nhiên run lên kịch liệt, phát ra một thanh âm thương minh.

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Lý Mục trong nháy mắt trở nên khó coi!

Tâm cảnh đột phá!

Lý Mộc Lâm cũng ngây người, sau một khắc, hắn cười như điên:

- Thì ra là thế, thì ra là thế... Ha ha... Diệp Huyền, ngày sau Trung Thổ Thần Châu gặp nhau, chắc chắn ta sẽ tìm ngươi cầu một trận chiến.

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)