Mưa đã ngớt, lão giả đứng dậy:
- Điện hạ, chúng ta cần phải lên đường.
Khương Mộc Kỳ khẽ gật đầu, cầm lấy gà tây đã nướng vàng óng, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền:
- Diệp huynh, ta còn có việc cần đi nơi khác, cáo từ!
Nói tới đây, như nghĩ tới điều gì đó, lại lấy ra một mai Ngọc bài cho Diệp Huyền:
- Diệp huynh, đây là Ngọc bài tùy thân của ta, tới Đế đô hẳn cũng có thể phát huy được chút tác dụng. Diệp huynh cũng đừng từ chối, nếu không, gà tây này của ngươi, ta cũng không dám ăn!
Diệp Huyền nhìn Khương Mộc Kỳ, sau đó nhận Ngọc bài.
Thấy Diệp Huyền thu Ngọc bài, Khương Mộc Kỳ cười hắc hắc:
- Ngày sau gặp lại!
Nói xong, cùng lão giả quay người biến mất sau đại môn.
Diệp Huyền nhìn bóng lưng hai người, thật lâu không lên tiếng.
Ngoài phủ đệ, lão giả trầm giọng nói:
- Điện hạ muốn lôi kéo hắn?
Khương Mộc Kỳ mỉm cười:
- Người này là một tên Kiếm tu, lúc trước không cả xuất kiếm mà còn có thể cân sức ngang tài với ta, nếu như hắn xuất kiếm, sợ là ta cũng không chắc có thể thắng được!
Nói xong, liền quay đầu nhìn lại tòa phủ đệ hoang vắng:
- Không hổ là người khiến An Quốc sĩ coi trọng, không uổng ta lặn lội ngàn dặm tới đây.
Lão già có chút do dự, nói:
- Mặc dù người này có căn cơ hùng hậu, chiến lực không tầm thường, nhưng dù sao cũng chỉ là một tên tán tu, sau lưng không có thế lực, không có tông môn, tương lai của hắn sẽ chỉ có hạn, hơn nữa, không có bối cảnh, căn bản khó thể trợ giúp được gì cho điện hạ. Thậm chí có thể chính bởi vậy, nên Đại Hoàng tử cùng Cửu công chúa mới không phái người tới đây.
Khương Mộc Kỳ cười khẽ:
- Mẫu thân đại ca tới từ Ngọc gia, Ngọc gia lại là đệ nhị thế gia của Khương quốc ta, cho dù là phụ hoàng cũng kiêng kỵ ba phần. Mà thế lực sau lưng Cửu muội của ta lại là thống soái tam tâm, chưởng quản tới năm phần binh mã Khương quốc, hai người bọn hắn, đương nhiên chướng mắt thiên tài bình thường như vậy.
Lão giả nói:
- Vậy sao điện hạ còn lặn lội tới đây?
Khương Mộc Kỳ nói khẽ:
- Ta không có ưu thế gì với bọn hắn, bọn hắn có thể không để ý, thế nhưng ta thì không. Có lẽ hôm nay kết giao, ngày khác sẽ thu được một trợ lực cường đại thì sao?
Lão già lắc đầu, kiếm tu đúng là hiếm gặp, thế nhưng chỉ là một tên kiếm tu, cũng không có ý nghĩa lớn, trừ phi là một vị Kiếm đạo Tông sư, từ Kiếm tu tới Kiếm đạo Tông sư, con đường này sao mà khó?
Cả Khương quốc, cũng chỉ có một vị!
Mà người kia, năm nay đã hơn chín mươi tuổi!
Gần năm mươi năm nay, Khương quốc chưa xuất hiện Kiếm đạo Tông sư mới!
…
Trong đại sảnh.
- Ca, người vừa rồi thực sự là Hoàng tử sao?
Diệp Linh tò mò hỏi.
Diệp Huyền gật nhẹ:
- Hẳn không phải giả.
Diệp Linh nói khẽ:
- Dường như hắn cố ý ở đây chờ ca!
Diệp Huyền nhìn thoáng qua Diệp Linh, cười nói:
- Trong thế gia, một số người muốn kết bè kéo phái, mở rộng thế lực của bản thân. Thế gia đã thế, huống chi Hoàng gia?
Nói xong, hắn nhẹ vuốt tóc Diệp Linh:
- Hiện ca chỉ muốn chưa bệnh cho muội, chuyện tranh quyền đoạt lợi, ca không có hứng thú.
Diệp Linh nhẹ nhàng ôm Diệp Huyền:
- Ca, sau này muội cũng có thể tu luyện sao?
Diệp Huyền cười nói:
- Nhất định có thể, đương nhiên, nếu không thì cũng không sao, ca sẽ cố gắng mạnh lên, sau đó bảo hộ muội cả đời!
Diệp Linh cười ngọt, ôm Diệp Huyền thật chặt:
- Mặc dù rất muốn được ca ca bảo hộ, thế nhưng, muội càng muốn bảo hộ ca!
Diệp Huyền đang muốn nói, một thanh âm đột nhiên truyền tới:
- Thực sự là huynh muội tình thâm!
Thanh âm này vừa dứt, một lão giả đã bước tới!
Người tới, chính là trưởng lão Tần gia, Tần Dược.
Nhìn thấy người này, Diệp Huyền chậm rãi xiết nắm tay, nhìn Diệp Linh bên cạnh:
- Muội qua một bên!
Diệp Linh nhìn lão già, nói khẽ với Diệp Huyền:
- Ca, cẩn, cẩn thận!
Nói xong, nàng ngoan ngoãn lui qua một bên.
Tần Dược liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:
- Giao ra số linh thạch kia, ta cho huynh muội các ngươi được toàn thây.
Diệp Huyền xiết chặt nắm đấm, sắc mặt xanh mét, không nói.
Tần Dược cười lạnh:
- Sao, muốn động thủ? Ngươi mới chỉ đạt tới Khí Biến cảnh, lão phu lại đã đạt tới Lăng Không cảnh! Giết ngươi, không cần đến một chiêu!
Lời dù nói thế, nhưng lão vẫn âm thầm đề phòng.
Sống tới mức này, đương nhiên sẽ không ngốc, sẽ không có chuyện chủ quan khinh địch!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Ta giao thứ kia, có thể cho huynh muội chúng ta một đường sống hay không?
Tần Dược híp mắt:
- Còn muốn mặc cả?
Nói xong, tay phải lão chậm rãi nắm lại, trong nháy mắt, quần áo căng lên như gặp gió, thân hình như một đầu cuồng sư vận sức chờ phát động.
Diệp Huyền trầm mặc một chút, sau đó lấy túi đen ném về phía Tần Dược. Nhìn thấy túi đen, Tần Dược thầm vui vẻ, vội vàng nhận túi, vừa đưa tay tiếp, Diệp Huyền đã đột nhiên xuất hiện trước mặt lão!
Tần Dược không chút đổi sắc, cười lạnh:
- Lão phu sớm biết ngươi làm ra vẻ!
Nói xong, tay phải khẽ lật, một chưởng đè xuống.
Xùy!
Một âm khí bạo vang lên giữa đại sảnh.
Ầm!
Diệp Huyền vừa mới xuất quyền, đã trực tiếp bị chấn bay ra mấy trượng.
Lão già một kích thành công, cũng không dừng tay lại, rảo bước ép lên, Diệp Linh ở ngoài lập tức biến sắc:
- Ca!
Nàng lập tức nhào tới trước mặt Diệp Huyền, sau đó ôm thật chặt!
Mà một chưởng của lão giả này cũng không dừng lại, tiếp tục đánh thẳng tới hai huynh muội, chính xác là chụp về phía Diệp Linh!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền trợn trừng hai mắt, giờ khắc này, đầu óc hắn hoàn toàn không nghĩ được gì thêm.,
Rất nhanh, chưởng kình của lão giả đã ngày càng gần.
Diệp Huyền vội kéo Diệp Linh về sau, Linh Tiêu kiếm lập tức xuất hiện trong tay, thoáng qua, một tiếng kiếm minh trầm thấp vang lên.
Một kiếm này, hắn chỉ có một suy nghĩ!
Giết kẻ trước mắt!
Nhất định phải giết kẻ trước mắt!
Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Mà cùng lúc đó, thanh âm nữ tử thần bí đột nhiên vang lên trong Giới Ngục tháp “Cái tên này… có người động tới muội muội hắn, hắn mới có dục vọng giết người…”
…
Xùy!
Chớp mắt khi Diệp Huyền xuất kiếm, thủ chưởng của lão giả chỉ còn cách Diệp Linh chừng nửa tấc liền dừng lại, đảo mắt đã thấy, cánh tay phải giơ cao kia, trực tiếp tách khỏi thân thể mà rơi xuống!
Máu tươi bắn ra như suối!
Sắc mặt Tần Dược đại biến, nhanh chóng lui lại sau.
Một bước lui, trọn vẹn tới mấy chục trượng, thế nhưng hắn vừa dừng lại, một Đạo kiếm mang nhàn nhạt đã chém tới trước mặt!
Kiếm mang này, không phải là Diệp Huyền xuất kiếm thứ hai, mà là kiếm mang do một kiếm vừa rồi gây dựng!
Giờ khắc này, Tần Dược kinh hãi gần chết, không kịp nghĩ nhiều, tay trái nắm thành quyền, oanh thẳng về phía trước!
Một quyền này, cơ hồ dùng tới cả sức bú tí mẹ!
Đứng trước sinh tử, hắn đương nhiên không dám giữ lại!
Quyền ra, thanh âm khí bạo vang lên!
Kiếm tới!
Xùy!
- ------------
Phóng tác: xonevictory