Đúng như hắn nghĩ, hắn đi chừng nửa canh giờ, một nam tử trung niên cùng một lão già đã xuất hiện tại vị trí đống lửa bị dập.
Nam tử trung niên này, chính là gia chủ Tần gia Tần Bá, cường giả Lăng Không cảnh thực sự! Mà lão già sau lưng hắn, cũng đạt tới Lăng Không cảnh!
Tần Bá nhìn bốn phía, trầm giọng nói:
- Nghe nói Diệp gia có một tên Thiên Tuyển Chi Nhân Diệp Lang, hơn nữa còn dẫn tới thiên địa dị tượng, chẳng lẽ là người này?
Dù Thanh thành rất gần La thành, thế nhưng vẫn có khoảng cách nhất định, Tần gia vốn không phải đại thế lực, bởi vậy tình báo của bọn hắn cũng tương đối lạc hậu, còn không biết tình hình hiện tại của Diệp gia!
Lão già sau lưng trầm giọng:
- Bất kể có phải là Diệp Lang hay không, nhưng khẳng định là người Diệp gia, việc này không thoát khỏi liên quan tới Diệp gia!
Tần bá gật đầu, lạnh lùng nói:
- Ta đi Thanh thành một chuyến, tìm Diệp gia đòi một câu trả lời. Còn người kia, hẳn vẫn chưa đi xa, Tần Dược, ngươi theo sau hắn, nếu đuổi tới, chớ nên khinh địch!
Lão giả Tần Dược gật đầu, mũi chân điểm nhẹ, lập tức lăng không vọt lên, linh hoạt biến mất trong đêm tối!
Tần Bá xiết chặt nắm đấm, sắc mặt băng lãng:
- Tốt cho một cái Diệp gia, cánh tay vươn thật dài!
Nói xong, liền quay người biến mất.
Trong đêm tối, Diệp Huyền thúc ngựa đi nhanh, cũng may có ánh trăng nhàn nhạt, miễn cưỡng giúp hắn nhìn thấy đường.
- Ca, vì sao nữ nhân vừa rồi muốn làm khó chúng ta?
- Bởi nàng ta thấy chúng ta dễ bắt nạt!
- Dễ bắt nạt thì bắt nạt sao?
- Rất nhiều người như vậy, thấy ngươi dễ bắt nạt thì sẽ bắt nạt. Thế giới này, không tàn nhẫn như vậy, sẽ rất khó sống!
- Ca, ca đã giết rất nhiều người, đúng không?
- Ừm, sau này có thể còn giết nhiều hơn.
- Vì sao?
- Tính ca không tốt, không nén giận được, người nào chọc ca, ca sẽ giết hắn!
“…”
…
Trong bóng đêm, thiếu niên thúc ngựa đi nhanh, trên xe ngựa, tiểu nữ hài ôm thật chặt lấy tay thiếu niên, đầu tựa trên vai, hai mắt khép hờ, hiển nhiên đã bước vào mộng đẹp.
Thiếu niên thỉnh thoảng nhìn qua tiểu nữ hài bên cạnh, trong mắt đầy vẻ cưng chiều.
- Ngươi hết sức yêu chiều muội muội ngươi!
Thanh âm nữ tử thần bí vang lên.
Nghe tiếng vang lên, Diệp Huyền hơi rung, lập tức người nói:
- Ta là ca của muội ấy, không sủng ái muội ấy thì sủng ái ai?
Nữ tử thần bí nói:
- Ngươi là một ca ca tốt.
Diệp Huyền cười cười, nói:
- Tiền bối, ta nghe nói Kiếm tiên có thể dùng một kiếm mà khai sơn đoạn hà, chuyện này là thật sao?
Nữ tử thần bí nói:
- Là thật!
Nghe vậy, Diệp Huyền liền có chút ước ao.
Kiếm tiên!
Ngự kiếm phi thiên địa, nhìn khắp non sông, Diệp Huyền hắn cũng muốn!
Lúc này, nữ tử thần bí nói:
- Chỉ cần ngươi cố gắng, sẽ có cơ hội thành Kiếm tiên!
Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:
- Nhất định, chờ ta có thể ngự kiếm, ta sẽ mang muội muội ta đi nhìn khắp thế gian.
Nữ tử thần bí nói:
- Xem cái bộ dạng tiền đồ của ngươi này!
Diệp Huyền cười ha ha, thúc ngựa tăng tốc.
Một hồi lâu sau, chân trời đã ánh lên một vệt sáng, sắc trời đã sáng, nhưng lại bắt đầu mưa!
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên, mưa càng lúc càng lớn, đã không thích hợp để tiếp tục di chuyển!
Hắn cố gắng tăng tốc, rấy nhanh, đã thấy một tòa phủ đệ trong núi, tòa phủ đệ này có chút cũ nát, hơn nữa còn có chút hoang vu.
Nhìn tòa phủ đệ này, Diệp Huyền nhíu mày, trong thâm sơn này, sao có thể có một tòa phủ đệ?
Vốn không định dừng lại, thế nhưng, mưa càng lúc càng lớn, hơn nữa còn có cả gió lớn, thực sự không thể đi xa!
Diệp Huyền trầm mặc một hồi, sau đó lấy địa đồ mà Lý Ngọc tặng ra đối chiếu, trên địa đồ, hắn tìm được địa phương hiện tại, mà trong đó, cũng không đánh dấu là địa phương nguy hiểm!
Diệp Huyền hơi yên tâm, sau đó thúc ngựa tới trước tòa phủ đệ, đại môn phủ đệ vẫn mở rộng.
Khẽ đưa mắt đánh gia, nhìn gần có thể thấy, tòa phủ đệ này đã hoang phế rất lâu, vách tường bốn phía mọc đầy cỏ dại.
Thấy cơn mưa không có ý tạnh, Diệp Huyền liền ôm Diệp Linh bước vào phủ đệ bỏ hoang, hai huynh muội tới trước đại sảnh, trong đại sảnh cũng đang có hai người, một lão già áo xám, cùng một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi. Hai người đứng sát gần nhau, hiển nhiên là người có quan hệ.
Nhìn thấy huynh muội Diệp Huyền, lão giả liếc qua liền thu ánh mắt, mà thiếu niên kia lại gật đầu cười, xem như chào hỏi.
Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó cùng muội muội ngồi xuống một bên.
Tự nhóm một đống lửa, sau đó lấy ra hai con gà tây nướng.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt thiếu niên kia đột nhiên sáng lên, chạy tới trước mặt Diệp Huyền:
- Tại hạ Khương Mộc Kỳ, không biết vị huynh đệ này xưng hô thế nào
Diệp Huyền nhìn thoáng lại:
- Diệp Huyền!
Khương Mộc Kỳ cười hắc hắc:
- Quen biết là hữu duyên, ngươi thấy thế nào?
Diệp Huyền chỉ gà tây đang nướng:
- Muốn ăn?
Khương Mộc Kỳ hơi run, lập tức gật đầu cái rụp.
Diệp Huyền đưa qua một con gà tây:
- Cho ngươi!
Khương Mộc Kỳ không cự tuyệt, cầm gà tự nướng.
Khương Mộc Kỳ nhìn qua Diệp Huyền, cười hắc hắc:
- Huynh đệ ngươi dù chỉ đạt tới Khí Biến cảnh, nhưng ta thấy căn cơ hùng hậu, hoàn toàn không kém hơn ta!
Nghe vậy, tay Diệp Huyền có chút dừng lại, thế nhưng lại lập tức khôi phục như thường: “Thâm Bất Khả Trắc!”
Người thiếu niên trước mắt, khiến hắn cảm thấy như vậy!
Kỳ thực, hắn không biết, cảm giác mà hắn đem lại cho thiếu niên này cũng là như vậy!
Lông mày thiếu niên khẽ chau lại:
- Làm mấy chiêu chứ?
Dường như nghĩ tới điểm gì đó, lại nói:
- Điểm đến là dừng.
Lúc này, lão giả kia đột nhiên lên tiếng:
- Chớ có bắt nạt người ta!
Nghe lão già nói, Diệp Linh bên cạnh có chút không vui, nhìn thoáng qua lão già:
- Lão gia tử, ca ca ta rất lợi hại, không chừng là ca ca ta bắt nạt hắn a!
Lão già nhìn thoáng qua Diệp Linh:
- Phải không?
Diệp Linh nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền mỉm cười:
- Vậy thử mấy chiêu đi!
Diệp Huyền cùng Khương Mộc Kỳ đi tới một bên, Khương Mộc Kỳ mỉm cười:
- Có thể bắt đầu chưa?
Diệp Huyền gật đầu.
Diệp Huyền vừa gật một cái, Khương Mộc Kỳ đã lập tức biến mất, lúc nhìn thấy, nắm đấm đã đánh thẳng vào ngực Diệp Huyền, có điều, nắm đấm của Diệp Huyền, cũng đã đánh tới lồng ngực Khương Mộc Kỳ!
Phanh phanh!
Hai người đồng thời lui lại, tầm chục bước, mới có thể ngừng!
Khương Mộc Kỳ đưa mắt đánh giá Diệp Huyền, có chút kinh ngạc:
- Thân thể ngươi còn mạnh hơn ta tưởng!
Diệp Huyền nói:
- Ngươi cũng vậy!
Một quyền vừa rồi của hắn, như đánh phải khối sắt!
Khương Mộc Kỳ cười nói:
- Khương quốc chúng ta, thực đúng là nhân tài đông đúc, từ khi ta từ Hoàng cung đi ra, thấy…
- Ừm hừ!
Lão giả cách đó không xa đột nhiên lên tiếng.
Khương Mộc Kỳ có chút bất đắc dĩ nhìn lại:
- Các lão, ra ngoài lịch luyện, nếu chuyện gì cũng cần cố kỵ, vậy còn ra làm gì nữa?
Lão giả lắc đầu:
- Bên ngoài, lòng người phức tạp.
Khương Mộc Kỳ cười nói:
- Không sao, vị huynh đệ này vừa nhìn là có thể thấy không phải loại tiểu nhân.
Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền, ôm quyền:
- Diệp huynh, tại hạ Khương Mộc Kỳ, Khương quốc Thập hoàng tử!
Hoàng tử!
Diệp Huyền có chút bất ngờ, hắn không nghĩ tới, ở nơi này lại có thể gặp được một vị Hoàng tử!
Khẽ thu suy nghĩ, Diệp Huyền đáp lễ:
- Diệp Huyền, vô danh tiểu tốt!
Nghe vậy, Khương Mộc Kỳ cười ha ha:
- Diệp huynh, với thực lực của ngươi, thành danh cũng chỉ là chuyện sớm muộn!
Diệp Huyền lắc đầu, không nói. Hắn xưa giờ chưa từng để ý tới hư danh, cái thứ này, nhiều khi có thể hại chết người!
- ----------
Phóng tác: xonevictory