Kiếm Tôn

Chương 222: Lục cuồng ta diệt các ngươi!




Thanh âm vừa dứt, cả người hắn đột nhiên xông ra ngoài, trong nháy mắt, chiến ý và kiếm ý điên cuồng bạo phát ra từ trong cơ thể hắn, mà sau khi chiến ý và kiếm ý xuất hiện, cả hai lập tức dung hợp, trong chốc lát, Đại Hắc kiếm trong tay Diệp Huyền kịch liệt run lên, bạo phát ra một cỗ kiếm quang sáng chói!

Diệp Huyền thả người nhảy lên, bổ thẳng tới đến một đám đạo binh Thương Mộc học viện cách đó không xa!

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Một kiếm này, không chỉ có chiến ý và kiếm ý, còn có đại địa chi lực!

Cách đó không xa, bảy tám tên đạo binh kia vừa nhìn thấy một kiếm này của Diệp Huyền, vẻ mặt đều đại biến, tám người đột nhiên tụ tập cùng nhau đứng thành một hàng, ngay sau đó, tám người đồng thời xuất thương, một thương tiếp nối một thương, mà cuối cùng, lực lượng mỗi một thương đều tựa như thủy triều hội tụ vào trong một thương của tên đạo binh cầm đầu.

Tám người hợp lực!

Uy lực một thương này, trong nháy mắt, trực tiếp xét vụn không khí trong vòng mấy chục trượng!

Mà lúc này, kiếm của Diệp Huyền đến, một kiếm này trực tiếp bổ vào phía trên chuôi trường thương này.

Oanh!

Chuôi trường thương cầm đầu này lập tức nổ tung, mà tám người kia nhanh chóng lùi lại vài chục trượng xa, tám người vừa dừng lại, khóe miệng đồng thời tràn ra một vệt máu tươi.

Mà Diệp Huyền, cũng lui về vị trí cũ, khóe miệng của hắn, cũng có một vệt máu tươi!

Lấy một địch tám!

Nơi xa, Mạc Thanh Huyền nhìn Diệp Huyền, thần sắc của hắn bình tĩnh, trong mắt không có một điểm gợn sóng, thế nhưng trong lòng, đã là sóng to gió lớn.

Mỗi một tên đạo binh Thương Mộc học viện, đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, đều là ngàn dặm mới tìm được một, mà Diệp Huyền trước mắt, lại có thể lấy một địch tám!

Đây là yêu nghiệt bực nào?

Thương Mộc học viện kết thù với người này... Tuyệt đối là quyết định ngu xuẩn nhất trong hàng trăm năm qua. Thế nhưng, cho tới bây giờ, đã không còn bất kỳ đường lui nào.

Cúi đầu với sư đồ Diệp Huyền?

Thương Mộc học viện đã tổn thất nhiều cường giả như thế, lúc này, làm sao có thể cúi đầu? Nếu cúi đầu, hết thảy uy vọng của Thương Mộc học viện nhất định sẽ rơi đến điểm thấp nhất!

Cái đầu này, không thể thấp!

Chiến!

Mạc Thanh Huyền chậm rãi đóng hai mắt lại, tiếp theo, hắn khẽ giật ngón trỏ tay phải.

Nơi xa, trong đám người giao chiến, mấy đạo tàn ảnh quỷ mị lặng yên xuất hiện.

Mà gần như là cùng thời khắc đó, Lục Bán Trang đột nhiên xuất hiện trước mấy đạo tàn ảnh quỷ mị kia, tay phải nàng hóa chưởng, đột nhiên vỗ một chưởng xuống đất.

Oanh!

Trong nháy mắt, đại địa nổ tung, một cỗ lực lượng cường đại lập tức chấn cho mấy đạo tàn ảnh quỷ mị kia liên tục lùi lại, mà đám người Dạ Ly đã nhích lại gần Lục Bán Trang và Diệp Huyền!

Sát thủ!

Thần sắc của đám người Dạ Ly rất đề phòng!

Bọn hắn cũng không quá sợ đạo binh, thế nhưng những sát thủ này thật sự rất phiền, bởi vì xuất quỷ nhập thần, không cẩn thận là có thể đầu đã không còn!

Bên cạnh Lục Bán Trang, Lăng Hàn lau máu tươi trên khóe miệng, trầm giọng nói:

- Mấy người kia hẳn là chưa phải đạo binh Ám giới, đạo binh Ám giới hoặc vẫn chưa tới, hoặc ở trong bóng tối tùy thời chờ lệnh.

Diệp Huyền nhìn qua Lục Bán Trang:

- Ngươi đi theo bọn hắn, ngăn cản những sát thủ kia, ta tới phía trước!

Nói xong, hắn dẫn theo Đại Hắc kiếm vọt tới phía những đạo binh Thương Mộc học viện kia.

Bên cạnh Lục Bán Trang, Lăng Hàn trầm giọng nói:

- Đại tỷ, ngươi đi giúp Diệp ca, chúng ta sẽ tự cẩn thận!

Lục Bán Trang nhìn thoáng qua Diệp Huyền cách đó không xa, đang muốn động thủ, đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên mở hai mắt ra.

Xuy xuy!

Hai sợi kiếm quang tựa như hai đạo lôi điện nổ bắn ra!

Trước mặt Diệp Huyền, hai tên đạo binh Thương Mộc học viện trong nháy mắt đã bị chấn bay ra ngoài mấy chục trượng, hai người vừa dừng lại, Diệp Huyền đã dẫn theo Đại Hắc kiếm một bổ xuống đỉnh đầu bọn hắn.

Nhưng đúng lúc này, năm sáu tên đạo binh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, ngay sau đó, năm chuôi trường thương đồng thời đâm ra, mỗi một chuôi trường thương đều trực chỉ yếu hại của Diệp Huyền.

Nhưng mà, Diệp Huyền cũng không trốn tránh, mặc cho năm mũi thương kia đâm vào yếu hại trên người hắn!

Chẳng qua, năm mũi thương đều không thể đâm vào thân thể của Diệp Huyền!

Đại địa chi giáp!

Giờ phút này, một tầng nhuyễn giáp năng lượng màu vàng óng bao trùm quần áo của Diệp Huyền, tầng nhuyễn giáp năng lượng màu vàng óng này mạnh mẽ chặn đứng năm mũi thương!

Một khắc khi phát hiện trường thương bị ngăn cản, vẻ mặt năm tên đạo binh kia bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, sau một khắc, một thanh phi kiếm trong nháy mắt đã chém bay đầu một tên đạo binh trong đó!

Máu tươi như trụ!

Bốn tên đạo binh còn lại cấp tốc lùi lại vài chục trượng, bốn người nhìn Diệp Huyền, đầy kiêng kị!

Diệp Huyền đứng tại chỗ, mặt không biểu tình, kỳ thật, tầng nhuyễn giáp năng lượng màu vàng óng dưới quần áo của hắn đã biến dạng nghiêm trọng, thân thể cũng bị hao tổn.

Với thực lực của hắn bây giờ, chỉ thôi động được nhiều nhất ba thành uy lực của đạo tắc, mà ba thành uy lực này, còn chưa đủ để cho đại địa chi giáp của hắn hoàn toàn ngăn cản được một kích toàn lực của loại cường giả Thần Hợp cảnh này, hơn nữa còn là một kích toàn lực của năm người, đại địa chi giáp của hắn có thể ngăn cản được phần lớn lực lượng, đã là vô cùng biến thái.

Nơi xa, vẻ mặt mấy tên đạo binh kia cực kỳ ngưng trọng, bởi vì bọn hắn không nghĩ tới, Diệp Huyền lại có thể mạnh mẽ chống đỡ một kích toàn lực của năm người bọn hắn, hơn nữa, còn chém giết một người trong bọn hắn!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ, vẻ mặt mấy tên đạo binh kia khẽ biến, bọn hắn cũng không lùi bước, mà vọt tới phía Diệp Huyền!

Diệp Huyền đã thu hồi Đại Hắc kiếm, trong tay hắn, là Linh Tú kiếm!

Đại Hắc kiếm đủ uy lực, thế nhưng không đủ linh hoạt!

Cầm Linh Tú kiếm trong tay, cả người Diệp Huyền cũng trở nên linh hoạt hơn, hắn không ngừng qua lại giữa sáu bảy tên đạo binh kia, trận trận kiếm quang chấn động ra.

Trong lúc nhất thời, hắn và đám đạo binh kia, không ai làm gì được người kia!

Mà một bên khác, mấy người Lục Bán Trang cũng chiến đấu cùng đám đạo binh còn lại!

Lục Bán Trang không hề ra tay, mà đang âm thầm đề phòng những sát thủ kia!

Giữa sân, ngoại trừ Diệp Huyền, cũng chỉ có nàng mới có thể chống đỡ được những sát thủ Ám giới kia. Bởi vậy, nàng không thể ra tay, nàng nhất định phải ngăn cản những sát thủ kia, bằng không, đám người Lăng Hàn sẽ rất nguy hiểm!

Giữa sân, mười hai người đối chiến mười chín người!

Trong lúc nhất thời, vậy mà thành cục diện bế tắc!

Mà một bên khác, một chỗ trong dãy núi vô tận, một đám diều hâu lượn qua từ trong dãy núi, mỗi một đầu diều hâu đều rộng trọn vẹn gần mười trượng!

Đám diều hâu này đều là Thông U cảnh!

Một đầu diều hâu cầm đầu có hình thể càng lớn, khoảng hơn hai mươi trượng, hai con ngươi của nó sắc bén như đao, lúc hai cánh khẽ vỗ đều sẽ mang theo một cỗ khí lưu cực kỳ cường đại.

Trên lưng diều hâu, một tên nam tử thô cuồng đứng đấy, nam tử không lớn lắm, hơn hai mươi tuổi, nhưng một mặt đầy râu quai nón.

Nam tử thô cuồng đột nhiên quay người gầm thét:

- Chưa ăn cơm sao? Mau nhanh con mẹ nó lên cho lão tử!

Nói xong, hắn quay người nhìn về phía nơi xa, gằn giọng nói:

- Thương Mộc học viện, Ám giới, nếu muội muội ta có nguy hiểm, Lục Cuồng ta diệt các ngươi!

- --------------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)