Kiếm Tôn

Chương 207: Đánh, hung hăng đánh!




Rất nhanh, một tòa thành xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, tòa thành này còn lớn hơn hai tòa trước đó rất nhiều!

Là một tòa đại thành!

Thần sắc đám người dần dần ngưng trọng lên!

Một tòa đại thành, phòng thủ bên trong chắc chắn cũng là mạnh vô cùng!

Lục Bán Trang nhìn về phía Diệp Huyền:

- Làm sao?

Mọi người cũng nhao nhao nhìn về phía Diệp Huyền.

Qua mấy sự kiện trước đó, kỳ thật Diệp Huyền đã có một chút uy vọng trong lòng mọi người, phải nói là hảo cảm, đặc biệt là trước đó, Diệp Huyền không một mình lấy đi năm thành, mà chia đều cùng với mọi người.

Không phải một kẻ tham lam!

Ai cũng sẽ không thích một kẻ có lòng tham không đáy!

Diệp Huyền yên lặng một chớp mắt, sau đó nói:

- Đánh, nếu lần này thành công, hẳn là mọi người có thể kiếm đầy đủ!

Nói xong, hắn lập tức xông ra ngoài trước tiên.

Bên cạnh Lục Bán Trang, Dạ Ly đột nhiên nói:

- Tên này không tệ, sau khi kết thúc, đại tỷ có thể hỏi hắn có nguyện ý gia nhập với chúng ta hay không, mọi người cùng nhau xông xáo!

Nghe vậy, đám người sau lưng Lục Bán Trang đều gật đầu, biểu thị đồng ý.

Lục Bán Trang nhìn thoáng qua Diệp Huyền xa xa:

- Đến lúc đó hỏi một chút, đi!

Thanh âm vừa dứt, đoàn người trực tiếp xông ra ngoài!

Đám người Diệp Huyền có tốc độ rất nhanh, thật nhanh, phải nhanh hơn ngựa bình thường rất rất nhiều, đặc biệt là vọt tới từ phía sau, càng là nhanh vô cùng!

- Người đến là ai!

Trên tường thành, có người gầm thét.

Lúc này, một đạo kiếm quang chém ngang giữa sân.

Oanh!

Tường thành ầm ầm vỡ vụn, mười mấy người Diệp Huyền vọt thẳng vào trong thành, mọi người xông thẳng đến phủ thành chủ, thế nhưng rất nhanh, một đoàn binh sĩ đã ngăn trước mặt bọn hắn.

Diệp Huyền mặt không biểu tình:

- Giết đi qua!

Thanh âm vừa dứt, hắn bấm tay một cái, Linh Tú kiếm phóng ra.

Xuy xuy xuy xuy!

Cách đó không xa, vài tên binh sĩ lập tức bay đầu, mà mấy người Lục Bán Trang cũng dồn dập ra tay...

Thế không thể đỡ!

Mười ba người Diệp Huyền trong nháy mắt đã tách ra những quân trận kia, xông thẳng đến phủ thành chủ. Mặc dù trên đường đi cũng có binh sĩ vây tới, nhưng không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với mười ba người Diệp Huyền!

Diệp Huyền và Lục Bán Trang dẫn đầu gần như là gặp kẻ nào giết kẻ đó, mà đám người phía sau cũng không có một người nào yếu!

Cứ như vậy, bọn hắn xông vào phủ thành chủ một lần nữa, mà lúc này, mấy đạo khí tức mạnh mẽ đột nhiên kéo tới trước mặt bọn hắn!

Cường giả Thần Hợp cảnh!

Còn là ba tên!

Diệp Huyền đang muốn động thủ, Lục Bán Trang bên cạnh hắn đột nhiên xông ra ngoài, tốc độ của nàng cực nhanh, thân thể trực tiếp xé rách không khí, Diệp Huyền còn chưa hoàn toàn thấy rõ, một tên cường giả Thần Hợp cảnh cách đó không xa trực tiếp bị chấn bay ra ngoài, sau đó không thể đứng lên nữa!

Trong lòng Diệp Huyền có chút khiếp sợ, nữ nhân này, không phải mạnh mẽ bình thường a!

Mà sau khi hai gã cường giả Thần Hợp cảnh khác thấy cảnh này, hai người không dám ra tay nữa, mà quả quyết xoay người rời đi!

Hai người không ngốc, tiếp tục ra tay, chỉ là chịu chết vô ích!

Lục Bán Trang quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Võ giả Thanh Châu, căn cơ thật yếu!

Nói đến đây, dường như nàng nghĩ đến chuyện gì, lại nói:

- Trong số những người ta gặp qua, ngươi và An Lan Tú kia là ngoại lệ!

Nói xong, nàng quay người bước nhanh đi đến nơi xa.

An Lan Tú!

Diệp Huyền ngây người, sau đó vội vàng đi theo.

Rất nhanh, hai người tiến vào trong bảo khố, hai người căn bản không cần nhìn kỹ, trực tiếp điên cuồng vơ vét một trận.

Một lát sau, ngay lúc hai người chuẩn bị bước ra cửa chính bảo khố, bất ngờ xảy ra chuyện, không chút dấu hiệu nào, hai vệt sáng lạnh lẽo trực tiếp cắt về phía yết hầu của Diệp Huyền và Lục Bán Trang, cùng lúc đó, sau lưng bọn họ, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện hai quỷ ảnh!

Sát thủ Ám giới!

Lại xuất hiện sát thủ!

Vẻ mặt Diệp Huyền lập tức dữ tợn, sau một khắc, hắn đột nhiên giẫm chân phải một cái, trong chốc lát, quanh người hắn xuất hiện một hộ giáp màu vàng!

Đại địa chi giáp!

Mà lúc này, mấy thanh chủy thủ trực tiếp đâm vào từng chỗ yếu hại của hắn, nhưng mà, mấy thanh chủy thủ này căn bản không đâm vào được!

Diệp Huyền bỗng nhiên quay người, một quyền đấm ra phía trước.

Nhất Quyền Bạo Đầu Ngươi!

Bành!

Một quyền đấm ra, đạo quỷ ảnh trước mặt hắn trực tiếp bị oanh vỡ!

Mà bên cạnh Diệp Huyền, ngay lúc hai vệt sáng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện, động tác của Lục Bán Trang càng nhanh, ngón cái và ngón trỏ của nàng khẽ hợp lại, trực tiếp kẹp lấy đạo hàn mang trước mặt nàng, ngay sau đó, nàng chấn một gối về phía trước.

Bành!

Đạo quỷ ảnh trước mặt nàng lập tức nổ tung!

Thoáng qua, trong toàn bộ đại điện đột nhiên yên tĩnh lại!

Những sát thủ Ám giới kia đều biến mất!

Lục Bán Trang nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Ám giới?

Diệp Huyền gật đầu.

Lục Bán Trang thu hồi ánh mắt:

- Đợi chút nữa hãy nói.

Nói xong, hai người rời khỏi bảo khố.

Cổng phủ thành chủ, ngày càng nhiều binh sĩ vây tới, chẳng qua, đều bị đám người Dạ Ly gắt gao ngăn cản.

Khi thấy đám người Dạ Ly chống đỡ mấy trăm binh sĩ, trong lòng Diệp Huyền vẫn là vô cùng khiếp sợ.

Đám người này, thật sự rất mạnh, mỗi người bọn hắn đều đã trải qua vô số lần sinh tử, lại thêm thiên phú của bọn hắn cũng không tệ, hơn nữa còn đến từ Trung Thổ Thần Châu, bởi vậy, sức chiến đấu của bọn hắn tuyệt đối không yếu hơn Thần Hợp cảnh!

Thế giới rất lớn, thiên tài rất nhiều!

Diệp Huyền thu hồi tâm tư, cùng Lục Bán Trang xông thẳng đến đám binh sĩ kia!

Ầm ầm!

Hai người toàn lực xông lên, trong khoảnh khắc, bọn hắn đã đánh ra một thông đạo, rất nhanh, mười ba người cưỡi Hắc Lang biến mất ở đoạn cuối đường phố xa xa!

Ngay sau khi bọn hắn ra khỏi thành, sau lưng đột nhiên truyền đến từng tiếng vó ngựa dồn dập!

Hắc Đao vệ!

Nam tử mặt nạ cầm đầu nhìn chằm chằm đám người Diệp Huyền:

- Tăng tốc, toàn lực tăng tốc!

Mấy trăm kỵ binh vụt qua nhanh như tên bắn, đường đi đều đang rung động!

Ngoài thành, mấy người Diệp Huyền cũng đang toàn lực tăng tốc.

Nếu chỉ có mấy trăm Hắc Đao vệ này, bọn hắn cũng không phải đặc biệt sợ hãi, đám người bọn hắn, dùng một đánh mười cũng không có bất cứ vấn đề gì! Thế nhưng, nếu giao thủ với đám Hắc Đao vệ này, đại quân Đại Đường khẳng định sẽ đuổi tới ngay lập tức.

Bọn hắn có thể dùng một đánh mười, nhưng không thể đánh trăm!

Nhất định phải chạy!

Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Chạy lên đại sơn!

Nghe vậy, mọi người lập tức thay đổi hướng đi, chạy sâu vào núi lớn.

Nhìn thấy đám người Diệp Huyền tiến vào đại sơn, vẻ mặt đám Hắc Đao vệ phía sau bọn hắn lập tức khó coi. Nếu bọn hắn cũng tiến vào trong núi lớn, tốc độ sẽ giảm đi rất nhiều!

Nam tử mặt nạ nhìn phía xa rất lâu, trong mắt âm trầm đáng sợ.

Đúng lúc này, một tên Hắc Đao vệ đột nhiên cưỡi ngựa đi tới bên cạnh nam tử mặt nạ:

- Đao thống, bệ hạ có lệnh, để chúng ta không mất dấu là được, đã có viện binh chạy đến!

Nam tử mặt nạ nhíu mày:

- Viện binh gì?

Đao vệ kia lắc đầu:

- Không biết, bệ hạ nói, đến lúc đó bọn hắn sẽ liên hệ với chúng ta, để chúng ta phối hợp với bọn hắn vây quét mười mấy người kia!

Nam tử mặt nạ trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Có tra ra thân phận của bọn hắn không?

Đao Vệ trầm giọng nói:

- Thiếu niên kiếm tu kia, là Diệp Huyền Diệp Quốc sĩ của Khương quốc, cũng là viện trưởng Thương Lan học viện!

Diệp Huyền!

Nam tử mặt nạ nắm thật chặt đao bên hông, gằn giọng nói:

- Tốt một tên Diệp Huyền!

...

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực