Kiếm Tôn

Chương 143: Giết!




Kiếm, có thể thông nhân ý!

Nhìn thấy Linh Tú kiếm phát ra cộng minh, khóe miệng Diệp Huyền hơi nhấc lên, nụ cười này có chút dữ tợn.

Diệp Huyền quay người, trước mặt hắn không xa, một tên nam tử đứng đấy.

Nam tử mặc một bộ trường bào tuyết sắc, trường bào lê đất, phía trên trường bào, có bốn đóa hoa mai.

Nam tử nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền nhìn nam tử, cũng không nói gì, hai người cứ giằng co như vậy.

Nhiều khi, xuất thủ trước sẽ chiếm tiên cơ, thế nhưng, cũng có khả năng bại lộ sơ hở của bản thân!

Rõ ràng, giờ phút này, hai người không ai muốn xuất thủ trước.

Nhưng mà, cục diện giằng co này cũng không kéo dài bao lâu, bởi vì Diệp Huyền động!

Kiếm tu!

Kiếm tu đối địch với người, trọng yếu nhất là gì?

Dĩ nhiên chính là lòng tin!

Mà Nhất Kiếm Định Sinh Tử của hắn, cần nhất là lòng tin!

Một kiếm này của ta không ra thì thôi, vừa ra, là quyết định sinh tử của ngươi!

Một khắc khi Diệp Huyền động, một cỗ kiếm thế bá đạo trực tiếp bao phủ nam tử trường bào!

Ngay khi cảm giác được cỗ kiếm thế Diệp Huyền phát ra, đồng tử của nam tử trường bào bỗng nhiên co rụt lại!

Kiếm thế thật cường đại!

Kiếm kỹ thật cường đại!

Nam tử trường bào chậm rãi khép hai mắt lại.

Oanh!

Một cỗ khí thế khủng bố bạo phát ra từ trong cơ thể hắn, cỗ khí thế này cứ thế chặn đứng cỗ kiếm thế của Diệp Huyền!

Khí thế Thông U cảnh cùng một cỗ ý cảnh không biết tên!

Cả hai hợp nhất cứ thế ngăn trở kiếm thế của Diệp Huyền, cùng lúc đó, nam tử trường bào đột nhiên mở ra hai tay:

- Sơn Thủy khiếu!

Ầm ầm!

Sau lưng Diệp Huyền, nước sông đột nhiên run lên kịch liệt, ngay sau đó, vô số thủy tiễn từ trong dòng sông phóng lên, nổ bắn về phía Diệp Huyền. Mà dưới chân nam tử trường bào, đại địa đột nhiên nứt ra, vô số đá vụn phóng lên tận trời, trong nháy mắt bao phủ Diệp Huyền.

Mà đúng lúc này, một tiếng kiếm minh vang vọng trong sân!

Tiếng kiếm minh này vừa vang lên, một sợi kiếm quang nhanh chóng hiện ra giữa vô số đá vụn.

Xuy!

Giữa sân vang lên tiếng xé rách!

Sau một khắc, Diệp Huyền xuất hiện ở mấy trượng sau lưng nam tử trường bào.

Mà trên không, vô số thủy tiễn ầm ầm tiêu tán, những đá vụn kia cũng lập tức rơi xuống đất, hết thảy chung quanh khôi phục yên lặng!

Sau lưng Diệp Huyền, giữa chân mày nam tử trường bào, một giọt máu tươi chậm rãi rơi xuống, hắn có chút đờ đẫn nhìn phía xa:

- Kiếm ý... Ngươi, không phải Đại Kiếm tu...

Thanh âm vừa dứt, trong mắt hắn đã không còn màu sắc.

Diệp Huyền mở ra lòng bàn tay, Linh Tú kiếm đột nhiên bay đến trước mặt nam tử trường bào, thoáng qua, nó đã trở về trong lòng bàn tay Diệp Huyền, mà trên mũi kiếm, có một túi tiền nhỏ.

Diệp Huyền ném túi tiền vào trong Giới Ngục tháp, tiếp tục đi tới.

Không lâu sau khi Diệp Huyền rời đi, một nam một nữ xuất hiện giữa sân.

Nam tử có thân hình cao lớn, lưng mang đại đao, trên mặt có một vết sẹo rất dễ gây chú ý. Nữ tử có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, sau đầu ghim mấy cây roi, bên hông đeo hai thanh đoản đao.

Nữ tử nhìn thoáng qua thi thể nam tử trường bào ở xa:

- Tuyết Y Hoa Mai... Người này, hẳn là vị Tuyết Mai công tử Sở quốc kia. Người này hai mươi tuổi đạt đến Thông U cảnh, ngộ ý cảnh sơn thủy, được vinh dự là người có tiền đồ nhất trong thế hệ tuổi trẻ Sở quốc... Không ngờ tới, hắn lại bị Diệp Huyền một kiếm chém giết ở đây!

Nói đến đây, nàng nhìn về phía nam tử mặt sẹo:

- Ca, mặc dù Diệp Huyền này chưa vào võ bảng, thế nhưng, thực lực của người này tuyệt đối có tư cách tiến vào võ bảng, chúng ta nên từ bỏ!

Nam tử chậm rãi đóng hai mắt lại:

- Nếu có thể giết người này, chúng ta không chỉ có thể dương danh, còn có thể thu được thù lao của Thương Mộc học viện, có những thù lao kia, hai huynh muội chúng ta về sau sẽ không cần phiêu bạt bất định khắp nơi, càng có thể trọng chấn gia tộc. Chúng ta không thể buông tha cơ hội này!

Nữ tử cau lại chân mày:

- Ca, Diệp Huyền này căn bản không phải chúng ta có thể đối kháng.

Nam tử cười lạnh nói:

- Nếu hai người vô phương đối kháng với hắn, vậy thì gọi thêm mấy người, đi...

Nói xong, hắn quay người đi về phía nơi xa.

Tại chỗ, nữ tử yêu kiều nhìn thoáng qua thi thể trên đất, than khẽ, nhưng nàng vẫn vội vàng đi theo.

...

Diệp Huyền xuyên qua dòng sông, một đường chạy như điên về phía trước, tốc độ của hắn rất nhanh, hoặc là nói rất gấp!

Bây giờ vẫn chưa tìm được Diệp Linh, trong lòng hắn tự nhiên rất gấp!

Mà giờ phút này, trên thân hắn cũng tràn đầy một cỗ khí tức thô bạo, hiện tại, hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm được Diệp Linh.

Sau khi xuyên qua dòng sông, Diệp Huyền đi tới một mảnh đầm lầy, đầm lầy rất lớn, muốn vòng qua, sẽ mất rất nhiều thời gian.

Diệp Huyền không lựa chọn vòng qua, bởi vì hiện tại, hắn cần nhất chính là thời gian, nhưng hắn cũng không tùy tiện tiến vào bên trong, mà đứng ở rìa liếc mắt đánh giá nơi xa.

Bốn phía đầm lầy, còn có thật nhiều cây cối rải rác, những cây này sinh trưởng trong vùng đầm lầy, ngoài ra, còn có một số rừng cây...

Yên lặng một chớp mắt, Linh Tú kiếm trong lòng bàn tay Diệp Huyền đột nhiên phóng ra, trực tiếp chém vào trong một bụi cây bên phải hắn không xa.

Oanh!

Rừng cây kia ầm ầm tung, mà bên trong, lại có một bóng người liên tục lùi về sau.

Linh Tú kiếm cũng không dừng lại, đuổi sát theo bóng người kia.

Kiếm rất nhanh, tựa như một tia chớp!

Người kia hoảng hốt trong lòng, liên tục lùi về sau, mà giờ khắc này, hắn lại quên, hắn đang ở một đầm lầy, không lui được mấy bước, hai chân hắn trực tiếp lún vào trong đầm lầy!

Lún vào đầm lầy, người kia vội vàng nói:

- Các hạ, ta rời khỏi...

Xuy!

Đầu của nam tử trực tiếp bay ra ngoài.

Chỉ chốc lát, thân thể của nam tử lập tức bị đầm lầy thôn phệ.

Linh Tú kiếm bay về trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền lao về phía nơi xa, mà mỗi khi hắn tiến lên một đoạn, Linh Tú kiếm sẽ phóng đi, phàm là địa phương hắn cho rằng có nguy hiểm, Linh Tú kiếm đều sẽ đi dò xét nơi này một hồi... Cứ như vậy, lúc Diệp Huyền đi vào trung ương vùng đầm lầy, phía sau hắn đã có rất nhiều thi thể.

Kỳ thật thực lực của những người này cũng không yếu, đáng tiếc là bọn hắn muốn đánh lén, lại đánh giá thấp trình độ ngự kiếm kinh khủng của Diệp Huyền!

Nếu đối chiến chính diện, rõ ràng là Diệp Huyền không thể chém giết bọn hắn dễ dàng như thế. Đáng tiếc là những người này đều muốn đánh lén, nhưng bọn hắn đã đánh giá thấp tâm đề phòng của Diệp Huyền, ngược lại đã bị đánh trở tay không kịp!

Đột nhiên, Diệp Huyền ngừng lại.

Nguy hiểm!

Diệp Huyền cau lại chân mày!

Hắn từng chém giết với người trong núi sâu rất lâu, đã dưỡng thành một loại bản năng.

Sau khi dừng lại, Diệp Huyền nhìn lướt qua bốn phía, hiện tại hắn đang đứng trên một cây độc mộc, mà chung quanh hắn, một cây độc mộc gần hắn nhất, cũng cách khoảng năm trượng, đặc biệt là cây độc mộc trước mặt hắn, cách hắn gần mười trượng, nếu trong lúc hắn bay qua, có người đột nhiên động thủ với hắn... Mặc dù hắn có thể lăng không bay lượn, nhưng lại vô phương đánh trả, càng không cách nào mượn lực, thực lực trong một chớp mắt này sẽ suy giảm rất nhiều, trọng yếu nhất, nếu cây độc mộc kia không còn thì sao?

Nếu hắn bay tới, chính là tình thế chết chắc!

Lui?

Bây giờ hắn cũng không thể lui được, bởi vì người bày cục tuyệt đối có thể nghĩ đến hết thảy đường lui của hắn, bởi vậy, mặc kệ hắn bay về bên nào, chắc chắn đối phương sẽ có hành động ứng đối!

Trên độc mộc, Diệp Huyền yên lặng một hồi, đột nhiên, hắn thả người nhảy lên, khi hắn vừa rơi xuống cây độc mộc trước mặt hắn, đột nhiên, độc mộc kia ầm ầm vỡ vụn, cùng lúc đó, một đạo tàn ảnh không biết từ nơi nào nhanh chóng vọt đến, đạo tàn ảnh này có tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã tiếp cận đỉnh đầu Diệp Huyền, ngay sau đó, hắn đột nhiên vỗ ra một chưởng nhắm thẳng Diệp Huyền.

Trên lòng bàn tay của hắn, lại có lôi điện lấp lánh!

Phía dưới, cả người Diệp Huyền đang rơi xuống đầm lầy, nhưng thần sắc của hắn lại vô cùng bình tĩnh, ngay khi hắn sắp rơi vào trong đầm lầy, Linh Tú kiếm trong tay hắn đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang vững vàng ngừng dưới chân hắn!

Ngự kiếm mà đứng!

Đứng trên thân kiếm, tay phải Diệp Huyền đột nhiên nắm chắc thành quyền, sau đó oanh một quyền thẳng lên trên!

Nhất Quyền Bạo Đầu Ngươi!

Một quyền này, không chỉ có quyền thế, còn có chiến ý!

Một quyền ra, giữa sân lập tức vang vọng thanh âm khí bạo bén nhọn!

Oanh!

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)