Kiếm Tôn

Chương 11: Ai Dám Nói Muội Muội Ta!




Ngoài cửa Diệp phủ.

Diệp Vũ cung kính ôm quyền với một lão giả cùng hai người đàn ông trung niên:

- Khương thành chủ, Lý gia chủ, Chương gia chủ, thực sự ngại quá, Đại trưởng lão của chúng tôi đang nghĩ ngơi, tạm thời không thể tiếp khách, có điều, ba vị có thể đợi thêm nửa canh giờ, lúc đó hẳn là Đại trưởng lão sẽ tỉnh.

Lý gia gia chủ Lý Ngọc nhắm hai mắt lại:

- Để chúng ta đợi nửa canh giờ?

Diệp Vũ khẽ gật đầu, cười nói:

- Đương nhiên, nếu ba vị không muốn đợi, giờ có thể rời đi!

Nói xong, liền quay người rời đi.

Diệp gia hiện tại, thực đúng là không cần phải nhìn sắc mặt mấy nhà này mà sống. Mặc dù thực lực tổng hợp hiện tại của Diệp gia còn chưa thể sánh bằng ba nhà, thế nhưng, hết thảy mọi người trong Diệp gia đều tin tưởng một điểm, tương lai không lâu, Diệp gia sẽ trở thành tồn tại mà mấy nhà chỉ có thể ngưỡng vọng nhìn lên.

Nhìn thấy Diệp Vũ rời đi, ba người sắc mặt ba người Lý Ngọc liền trở nên khó coi.

Lý Ngọc lạnh lùng nói:

- Đại trưởng lão Diệp phủ này đúng là đủ kiêu ngạo!

Thanh thành thành chủ Khương Niệm lãnh đạm nói:

- Giờ bọn hắn có một tên Diệp Lang, tự nhiên là có uy thế không cầm xem mấy nhà chúng ta vào trong mắt.

Một bên, Chương gia gia chủ Chương Liệt cười nói:

- Đúng là một người đắc đạo, gà chó cũng lên trời a. Có điều, Đại trưởng lão này làm việc lớn lối không biết chừng mực, đối với Diệp gia mà nói, không tính là chuyện tốt.

Nói xong, hắn nhìn về phía Lý Ngọc cùng Khương Niệm:

- Hại vị, trước chúng ta còn do dự có nên liên hợp hay không, hiện tại, xem ra không hợp không được!

Khương Nghiên cùng Lý Ngọc đưa mắt nhìn nhau, rất nhanh, ba người cùng gật đầu, hiển nhiên, thái độ Diệp gia khiến bọn hắn không thể không liên hợp lại.

Sau nửa canh giờ, ba người tiến vào Diệp gia Nghênh Khách điện.

Đại trưởng lão đứng đón, ôm quyền:

- Thực sự ngại quá, gần đây lão phu hơi tham ngủ, khiến ba vị đợi lâu, còn mong ba vị thứ lỗi!

Khương Niệm cười nói:

- Nào có, Đại trưởng lão trăm công nghìn việc, chúng ta hiểu, chúng ta hiểu!

Đại trưởng lão cười ha ha một tiếng:

- Đến, mời ngồi.

Ba người Khương Niệm ngồi xuống, Đại trưởng lão liếc một vòng, cười nói:

- Hôm nay ba vị cùng tới tệ phủ, hẳn là có chuyện lớn gì cần nói?

Lý Ngọc cười nói:

- Tự nhiên là tới chúc mùng Diệp gia xuất hiện một vị Thiên Tuyển Chi Nhân, đây chính là niềm vui chung của cả Thanh thành chúng ta! Chúc mừng!

Đại trưởng lão cười nói:

- Diệp Lang thức tỉnh, đồng thời dẫn tới thiên địa dị tượng, đây đúng là Thượng thiên chiếu cố Diệp gia ta.

Nói xong, hắn nâng chung trà lên nhẹ nhàng uống một hớp, sau đó cười nói:

- Cảm tạ ba vị tới chúc mừng Diệp Lang.

Lúc này, Lý gia gia chủ Lý Ngọc đứng dậy ôm quyền:

- Địa trưởng lão, trước kia Lý gia cùng Diệp gia từng có nhiều chuyện không vui, còn mong Đại trưởng lão rộng lòng tha thứ.

Chương gia gia chủ Chương Liệt cũng đứng dậy ôm quyền:

- Đại trưởng lão, chuyện trước kia, Chương gia ta cũng có nhiều chỗ đắc tội, còn mong Diệp gia thông cảm.

Chương gia cùng Lý gia, có thể nói là tử địch của Diệp gia, đặc biệt là Chương gia, thế tử đời trước của Diệp gia, chính là chết trong tay Chương gia.

Mà hiện tại, Chương gia cùng Lý gia không thể không cúi đầu, bởi Diệp gia có một Thiên Tuyển Chi Nhân, hơn nữa còn là Thiên Tuyển Chi Nhân có thể dẫn tới thiên địa dị tượng. Lúc này, bọn hắn còn không cúi đầu, sau này e là sẽ không còn cơ hội giữ cái đầu nữa.

Đại trưởng lão nhấp một ngụm trà, không nói gì.

Đại trưởng lão không nói, bầu không khí cũng lập tức trở nên nặng nề.

Chương Liệt nhìn về thành chủ Khương Niệm cách đó không xa, người sau mỉm cười:

- Đại trưởng lão, chúng ta đều là người Thanh thành, mà tại cái Thanh thành chật hẹp nhỏ bé này, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, khó tránh khỏi có chút va chạm, giờ Diệp phủ đã định chắc thế cục quật khởi, đối thủ tương lai, cũng sẽ là hào phú một phương, ngươi nói xem thế nào?

Đại trưởng lão mỉm cười:

- Khương huynh cũng đã mở lời, ta còn có thể nói gì thêm? Thế nào thế nào? Mấy tháng nay Diệp gia ta cũng không yên ổn, quyền khai thác mỏ vàng trong mười năm tới, giao cho Diệp gia ta, thế nào?

Nghe vậy, sắc mặt đám người liền trầm xuống, phải nói là phẫn nộ.

Mỏ vàng!

Mấy gia tộc trong Thanh thành dựa vào cái gì để sinh tồn? Đương nhiên chính là mỏ vàng. Mà mâu thuẫn của mấy nhà, cũng đều từ mỏ vàng mà ra, bởi bốn phía Thanh thành, có một ít quặng mỏ, mà mỗi nơi phát hiện quặng mỏ, cơ bản đều sẽ dùng tử đấu để quyết định sở quyền! Không có bất cứ ai muốn buông tay, bởi mỏ vàng là đại biểu của tài nguyên, một gia tộc mà không có tài nguyên, người trên không thể tu luyện, người dưới không được ăn no, cứ như thế, diệt vong cũng chỉ là chuyện sớm muộn!

Mà hiện tại, Diệp gia há miệng liền muốn quyền khai thác trong mười năm, cũng có nghĩa là, mười năm tới, mấy nhà bọn hắn sẽ không còn có thu nhập!

Mặc dù không tới mức diệt sạch, thế nhưng mười năm này, e là mấy nhà bọn hắn cũng phải gặm cỏ sống qua ngày.

Cách đó không xa, Thanh thành thành chủ Khương Niệm nhìn thoáng qua Đại trưởng lão, không nói gì, cúi đầu uống trà.

Thế nhưng, thần sắc trong mắt hắn, đã hoàn toàn trở nên lạnh lẽo.

Không chỉ hắn, thần sắc hai người còn lại cũng cực kỳ khó coi.

Mặc dù trước khi tới, bọn hắn đã chuẩn bị tương tưởng sẽ bị chém một đao thật sâu, thế nhưng cũng không nghĩ tới Diệp gia lại chém ác như vậy.

Đại trưởng lão liếc mắt nhìn ba người, cười nói:

- Chư vị yên tâm, mười năm sau, sợ là Diệp Lang đã lên núi, lúc đó, ha ha…

Nghe vậy, thần sắc đám người Khương Niệm liền biến đổi!

Lên núi!

Ý chính là một số tông môn thế lực đứng ngoài thế ngoại, Đại trưởng lão nói như vậy, hiển nhiên là có ý uy hiếp! Hơn nữa còn là uy hiếp không chút che giấu!

Một khi Diệp Lang gia nhập những thế lực kia, đến lúc đó muốn diệt bọn hắn, tất cả cũng chỉ là chuyện một cái nháy mắt.

Nghĩ tới đây, đám người Khương Niệm liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng, Khương Niệm đứng dậy ôm quyền:

- Nếu Diệp gia có khó khăn, vậy quyền khai thác mỏ vàng mười năm tới, tất cả thuộc về Diệp gia.

Đại trưởng lão ôm quyền:

- Như vậy cảm tạ.

Khương Niệm gật nhẹ:

- Bọn ta cáo từ.

Nói xong, ba người quay người rời đi.

Lúc này, Diệp Vũ đi vào đại điện, Diệp Vũ trầm giọng nói:

- Đại trưởng lão, làm như vậy không phải là đắc tội với tất cả bọn hắn sao!

- Đắc tội?

Đại trưởng lão cười lạnh một tiếng:

- Diệp gia ta còn sợ đắc tội với bọn hắn? Một khi Diệp Lang gia nhập những tông môn thế ngoại kia, khi đó muốn diệt bọn hắn, còn không phải cũng chỉ là chuyện vài phút? Diệp gia ta chỉ lấy quyền khai thác mười năm, đã là vô cùng nhân từ.

Nói xong, lão phất tay áo rời đi.



Ngoài Diệp phủ.

Ba người Khương Niệm mới bước ra khỏi cửa, thần sắc lập tức trở nên dữ tợn.

- Khinh người quá đáng!

Chương Liệt gằn giọng nói:

- Diệp gia này mới đắc thế liền muốn chém tận giết tuyệt a!

Lý Ngọc lạnh lão nói:

- Diệp Lang kia là thiên tuyển chi nhân có thể dẫn tới thiên địa dị tượng, hiện Diệp gia có Diệp Lang, đừng nói chúng ta, ngay cả phủ thành chủ mà bọn hắn cũng chẳng coi ra gì.

Khương Niệm lắc đầu:

- Không nên nói nữa. Chuyện hôm nay, chúng ta không muốn cũng phải nhẫn, trước cứ về phủ, đợi tới lúc đó lại xem tình hình. Các ngươi cũng chớ vội vàng, thời trẻ qua mau, Diệp gia bọn hắn làm việc hung hăng bá đạo như thế, sớm muộn cũng có ngày mắc nạn!

Nói xong, mấy người quay người biến mất khỏi cửa Diệp phủ.



- -------------

Phóng tác: xonevictory