Trong lòng hắn tự nhiên căm tức, lần này, nếu không phải hắn lĩnh ngộ được dùng khí ngự kiếm trong thời khắc sinh tử, bây giờ sợ là hắn đã thành một bãi thịt nát!
Nhưng qua lần này, cũng để hắn tỉnh táo, những thế lực đế đô này, so với những thế lực nhỏ ở Thanh Thành kia, còn hèn hạ vô sỉ hơn nhiều!
Đám thế gia học viện này, vì đạt được mục đích, tuyệt đối không từ thủ đoạn!
Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, nghỉ ngơi một thoáng, hắn đứng dậy chạy về phía Lưỡng Giới thành.
Hắn tự nhiên không thể cứ thế chạy đến đế đô, thực sự quá xa, chờ hắn chạy đến đế đô, sợ là phải sau nửa tháng!
Trong dãy núi, Diệp Huyền một đường chạy như điên, ở trước mặt hắn, là Linh Tú kiếm đang lơ lửng!
Hắn phát hiện, hắn muốn ngự kiếm phi hành, vẫn có chút không được, có chút cảm giác vô lực, hắn cũng không biết thiếu thứ gì, thế nhưng, ngự kiếm vẫn là có thể!
Sau này, hắn đã có thể ngự kiếm đối địch!
Đối với hắn mà nói, đây cũng là một sát chiêu, hơn nữa còn là một sát chiêu rất lợi hại! Về phần ngự kiếm phi hành, tạm thời hắn chỉ có thể buông xuống!
Lưỡng Giới thành.
Trong doanh trướng của Khương Cửu, một lão giả đột nhiên tiến vào trong doanh trướng, lão giả trầm giọng nói:
- Điện hạ, vân thuyền của Diệp... Diệp công tử xảy ra chuyện!
Nghe vậy, Khương Cửu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lão giả:
- Có ý tứ gì!
Lão giả trầm giọng nói:
- Vân thuyền đột nhiên vỡ vụn... Rốt cục vì nguyên nhân gì, vẫn chưa rõ ràng, có điều, hẳn là do người làm! Vẫn còn ở đó...
Khương Cửu đột nhiên cắt ngang lời lão giả nói:
- Hắn đâu?
Lão giả do dự một chút, sau đó lắc đầu:
- Không rõ sinh tử, nhưng mà, rơi xuống từ độ cao như vậy...
Bành!
Cái bàn trước mặt Khương Cửu ầm ầm vỡ tan, vẻ mặt nàng vô cùng dữ tợn:
- Thương Mộc học viện đáng chết! Đáng chết!
Lão giả nhìn thoáng qua Khương Cửu:
- Điện hạ...
Khương Cửu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn:
- Phái ra một đội kỵ binh trăm người, nhất định phải tìm được hắn, nhất định!
Lão giả khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi!
Trong doanh trướng, Khương Cửu lấy ra tấm thẻ màu vàng, nhìn Kim tạp trong tay, vẻ mặt nàng vô cùng băng lãnh:
- Nếu như ngươi chết, ngày sau ta nhất định phải khiến Thương Mộc học viện trả giá đắt, nhất định!
Nói đến đây, nàng đứng dậy đi ra ngoài doanh trướng, nàng ngẩng đầu nhìn về chân trời nơi xa:
- Không, ngươi không thể chết... Sống sót thật tốt cho ta a...
Nàng nắm chặt tay phải, móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay...
...
Ban đêm, Diệp Huyền lặng lẽ về tới Lưỡng Giới thành, mà lúc này, hắn đã mặc một trường bào màu đen, hoàn toàn che giấu dung mạo của bản thân.
Hắn không đi tìm Khương Cửu, hiện tại, vì lý do an toàn, hắn cũng không muốn bại lộ.
Hắn đi tới Túy Tiên lâu lần nữa, sau đó lặng lẽ làm một vé tàu vân thuyền.
Sau nửa canh giờ, một chiếc vân thuyền chậm rãi bay lên từ Lưỡng Giới thành, chỉ chốc lát đã biến mất trong bóng đêm nơi xa!
Trên Vân thuyền, trong một gian phổ thông.
Diệp Huyền khóa trái cửa xong, lập tức tiến vào Giới Ngục tháp.
Luyện kiếm!
Lần này, hắn không luyện kiếm chiêu, mà là luyện dùng khí ngự kiếm!
Trong tầng thứ nhất Giới Ngục tháp, một thanh kiếm không ngừng lấp lóe bay qua trong sân, chỉ có điều bay vô cùng loạn, thậm chí có lúc chỉ bay được một nửa đã đến rơi xuống, hoặc là dừng lại.
Rõ ràng, hắn vẫn chưa nhuần nhuyễn ngự kiếm chi pháp này, nhưng với hắn mà nói, đây cũng không phải chuyện lớn gì, không thuần thục, luyện nhiều một chút sẽ thuần thục!
Sau một ngày, vân thuyền ngày càng gần đế đô.
Mà Diệp Huyền vẫn không rời tháp, vẫn đang điên cuồng tu luyện, thiên phú và ngộ tính của hắn rất tốt, thời gian dần trôi qua, hắn đã chậm rãi nắm giữ một chút nhập môn, mà Linh Tú kiếm cũng bay càng ngày càng thông thuận...
Sau hai canh giờ, vân thuyền càng gần đế đô, từ vân thuyền nhìn xuống, đã có thể thấy được đường nét đế đô.
Đế đô.
Thương Lan học viện, trước Thương Lan điện.
Diệp Linh ngồi trên thềm đá, trong tay nàng đang cầm một người gỗ nhỏ, người gỗ này, đúng là Diệp Huyền.
Nhìn một chút, Diệp Linh thấp giọng thở dài, nàng ngẩng đầu nhìn về dưới núi nơi xa:
- Ca, muội rất nhớ ca.
Mỗi ngày nàng đều sẽ tới nơi này ngồi chờ Diệp Huyền một canh giờ!
Đúng lúc này, Kỷ An Chi đột nhiên đi tới bên cạnh Diệp Linh, Diệp Linh ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ An Chi:
- Kỷ tỷ tỷ, ngươi lại đói bụng sao?
Kỷ An Chi lắc đầu, nàng ngồi xuống cạnh Diệp Linh, nàng nhìn thoáng qua người gỗ trong tay Diệp Linh:
- Ca ca ngươi?
Diệp Linh khẽ gật đầu nhỏ:
- Là ca ca khắc, rất đẹp trai a? Hì hì...
Kỷ An Chi đang muốn nói chuyện, đột nhiên, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó, một nam tử cùng khoảng mười người chậm rãi đi tới.
Nam tử này cùng mười mấy người kia đều là học viên Thương Mộc học viện!
Mà khi Kỷ An Chi nhìn thấy nam tử cầm đầu, sắc mặt nàng đại biến!
Phần Tuyệt!
Nam tử trước mắt này cùng với Bắc Thần, chính là hai Đại Yêu nghiệt của Thương Mộc học viện, Phần Tuyệt!
Phần Tuyệt nhìn thoáng qua Kỷ An Chi:
- Diệp Huyền ở đâu?
Kỷ An Chi chậm rãi đứng dậy:
- Không có ở đây.
Phần Tuyệt híp lại hai mắt:
- Ta không ở đế đô, Thương Lan học viện ngươi lại dám giết học viên Thương Mộc học viện ta, ai cho các ngươi gan chó?
Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.
Xuy!
Mặt đất trước mặt Kỷ An Chi trực tiếp nứt ra!
Kỷ An Chi rút đao xuất ngay một chém!
Bành!
Theo một tiếng nổ vang lên, cả người Kỷ An Chi trực tiếp bị đẩy lui về bên trong đại điện.
Phần Tuyệt đang muốn tiếp tục động thủ, lúc này, một tên học viên Thương Mộc học viện phía sau hắn đột nhiên chỉ vào Diệp Linh cách đó không xa:
- Phần Tuyệt học trưởng, đó chính là muội muội của Diệp Huyền, muội muội của hắn ở chỗ này, chắc chắn hắn đã trốn đi!
Nghe vậy, Phần Tuyệt quay đầu nhìn về phía Diệp Linh, Diệp Linh vội vàng xoay người bỏ chạy, mà đúng lúc này, Phần Tuyệt đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Linh, hắn một phát bắt được tóc Diệp Linh, cứ thế mà nhấc Diệp Linh lên, Diệp Linh đau đến nước mắt chảy xuống.
Trong đại điện, Kỷ An Chi đột nhiên thả người vọt lên, một đao bổ về phía Phần Tuyệt!
Một đao này, trực tiếp xé rách không khí!
Nhưng rất nhanh, Kỷ An Chi đột nhiên ngừng lại, sau đó lui về chỗ cũ, bởi vì Phần Tuyệt đã đưa Diệp Linh ngăn ở trước mặt.
Kỷ An Chi gắt gao nhìn Phần Tuyệt:
- Hèn hạ!
- Hèn hạ?
Phần Tuyệt cười lạnh:
- Đừng nghĩ là ta sợ ngươi, ta không muốn giết ngươi, nhớ kỹ, để Diệp Huyền trong vòng một canh giờ lăn tới Thương Mộc học viện nhận lấy cái chết, bằng không, trên đường nhỏ Thương Sơn sẽ có thêm một thi thể!
Nói xong, hắn dẫn theo Diệp Linh xoay người rời đi.
Sau lưng Phần Tuyệt, Kỷ An Chi đột nhiên lạnh lùng nói:
- Dùng một tiểu nữ hài để uy hiếp, ngươi không sợ Thương Mộc học viện trở thành trò cười của thiên hạ sao?
- Trò cười?
Phần Tuyệt quay đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua Kỷ An Chi:
- Ở Khương quốc này, ai dám cười Thương Mộc học viện ta?
Trong mắt Kỷ An Chi không hề che giấu sát ý:
- Ngươi là một nam nhân, dùng phương pháp này, không cảm thấy quá bỉ ổi?
Khóe miệng Phần Tuyệt nổi lên một tia mỉa mai:
- Nam tử hán đại trượng phu, làm việc tự nhiên không từ thủ đoạn, ta cũng không nói nhảm với ngươi, nhớ kỹ, trong vòng một canh giờ, nếu tên Diệp Huyền giết học viên Thương Mộc học viện ta, không đến dưới đường nhỏ Thương Sơn, ta sẽ để hắn nhặt xác cho muội muội của hắn. Hắn giết học viên Thương Mộc học viện ta, nếu hắn không tới đền mạng, ta sẽ giết muội muội của hắn!
Nói xong, hắn mang theo Diệp Linh xoay người rời đi.
Trong điện, Kỷ An Chi vội vàng bóp nát một viên truyền âm thạch.
Không lâu sau khi đám người Phần Tuyệt mang Diệp Linh đi, một bóng người đột nhiên chạy lên từ dưới núi, người tới chính là Diệp Huyền.
Diệp Huyền một đường chạy như điên, cười to nói:
- Linh Nhi, lão ca trở về rồi đây.
- ------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)