Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 28: tới cửa (3)





 
Edit: Naughtycat
 
Sau khi hai người hàn huyên một lúc, Tiết Tử Ngọc lập tức rời đi. Tô Thanh Y trở lại trong phòng, mở ra .
 
có tổng cộng mười chiêu, mỗi chiêu có một trăm thức, tổng cộng một ngàn thức, tổ hợp thiên biến vạn hóa, vạn kiếm đều bao hàm trong đó, cho nên gọi là Thập phương kiếm. Tô Thanh Y không phải là lần đầu tiên tự học, sách ở Tu chân giới đều là hình ảnh và âm thanh kết hợp, sau khi mở sách ra, thư linh[1] sẽ ở bên trên hiện ra nội dung viết trong sách, trước đây học phù trận cũng là như thế, bây giờ cũng thế. Tô Thanh Y nhìn kiếm linh của Thập phương kiếm khoa tay, cầm Vô đạo trong tay cũng vung theo.
[1] Thư linh: Linh hồn trong sách.
 
có chiêu số thích hợp với đại kiếm, động tác đại khai đại hợp, vô cùng khí thế, so với các kiếm khác có vẻ hơi vụng về nhưng chủ yếu là do bị giới hạn về tố chất thân thể của người cầm kiếm.
 
Có , Tô Thanh Y cũng không cần phải đi học lớp căn bản nữa, vì thế mỗi ngày nàng đều ở trong viện của mình luyện kiếm. Từ khi nàng bắt đầu luyện kiếm, trước mắt lập tức có một thanh tiến độ, là do hệ thống phụ trợ cho nàng luyện kiếm. Nàng chỉ cần lặp lại mỗi động tác một lần, thanh tiến độ sẽ nhiều lên một chút, chờ sau khi đầy thanh tiến độ là có thể bắt đầu luyện thanh tiến độ tiếp theo.
 
Việc Tô Thanh Y phải làm mỗi ngày là hoàn thành số lượng nhiệm vụ của hệ thống, vung kiếm, vung kiếm, lại vung kiếm.
 
Mỗi ngày nàng đều mệt đến tay không nâng nổi, mỗi khi có bất kỳ hành vi lười biếng nào, hệ thống lập tức sẽ nhắc nhở nàng: “Kí chủ, sau khi đếm ngược từ mười sẽ có liệu pháp phụ trợ giật điện hỗ trợ kí chủ chuyên tâm luyện tập.”
 

Vì thế nàng cảm thấy mình vô cùng có sức, không đến nửa tháng, thanh tiến độ của thức thứ nhất đã biến thành màu cam.
 
“Kí chủ, bây giờ ngươi nên đi luyện tập thực chiến, chờ tới khi thanh tiến độ biến hẳn thành màu đỏ, thức thứ nhất lập tức có thể dùng hoàn mỹ rồi.”
 
Hệ thống đột nhiên nhảy ra dọa Tô Thanh Y nhảy dựng.
 
“Luyện thế nào?”
 
Hệ thống: “Mở võ đài ở Vấn Kiếm đài.”
 
Mở võ đài ở Vấn Kiếm đài, là phương pháp ma luyện kiếm khí ở Thiên Kiếm tông, mở ra lôi đài ở Vấn Kiếm đài, để cho các sư huynh đệ xa luân chiến[2], dùng cái này quyết định xếp hạng trong môn phái. Tần Tử Thực đã giữ vị trí khôi thủ hơn hai mươi năm, chính là năm đó bày ra lôi đài ở Vấn Kiếm đài hơn nửa năm đã đạt được thanh danh.
 
Tô Thanh Y cũng rất muốn biết trình độ trước mắt của mình, thế là sau khi nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai trời còn chưa sáng liền đi Vấn Kiếm đài, Vấn Kiếm đài không có người đến, chỉ có hai đệ tử phổ thông canh gác, Tô Thanh Y đi đến trước mặt hai đệ tử kia, sau khi đưa ngọc bài của mình, thẳng thắn nói: “Thanh Y muốn lập lôi đài ở đây, xin hỏi phải làm thế nào?”
 
Hai đệ tử nhìn thoáng qua ngọc bài của Tô Thanh Y, sau đó lập tức nở nụ cười: “Ra là Tô sư muội của Vấn Kiếm phong, bây giờ Tô sư muội mới chỉ là Trúc Cơ tầng một, đã muốn lập lôi đài, có muốn suy nghĩ lại một chút không?”
 
Tô Thanh Y lắc đầu, một vị trong đó nói: “Tốt lắm, ở hướng chính Đông trên đài cao Vấn Kiếm đài có một trống trận, sư muội đặt yêu bài của mình vào hộp gỗ dưới trống trận, đánh trống ba lần là được.”
 
“Cảm ơn hai vị sư huynh.” Sau khi Tô Thanh Y chắp tay hành lễ thì lấy ngọc bài của mình ở trong tay đối phương về, dựa theo chỉ dẫn đi tới bên cạnh trống trận, buông ngọc bài rồi lấy dùi trống ra gõ liền ba trống. Mỗi một tiếng trống đều kích ra một làn sóng khí, sau đó phóng đại vô hạn vang vọng khắp Thiên Kiếm tông. Sau đó có một âm thanh hùng hậu vang lên: “Ai muốn mời chiến?!”
 
Tô Thanh Y cất giọng trả lời âm thanh vừa rồi: “Tô Thanh Y Vấn Kiếm phong, xin chiến!”
 
Âm thanh của nàng cũng giống như tiếng trống kia vang vọng khắp Thiên Kiếm tông, mọi người từ trên xuống dưới Thiên Kiếm tông bị âm thanh này bừng tỉnh.
 
Tinh Hà hùng hùng hổ hổ nhảy dựng lên từ trên giường: “Mẹ nó, người của Vấn Kiếm phong có để cho người ta ngủ hay không đấy, lại mời chiến! Từ từ... Tô sư muội?!”
 
Mạc Vân xoa đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ đứng lên: “Ai nhỉ... Ai... Tô sư muội?!!”
 
Tay Đan Nhiễm run một cái làm cháy hỏng một nồi đan dược, gào lên: “Con mẹ nó chứ Vấn Kiếm phong... Tô sư muội?!”
 
Mà đệ tử Vấn Kiếm phong đang chuẩn bị huấn luyện sáng sớm thì đều nhìn về phía Tiết Tử Ngọc, Tiết Tử Ngọc cũng ngơ ngác nhìn về phía Vấn Kiếm đài, hơn nửa ngày mới sợ hãi lên tiếng: “Tô sư muội!!”

 
Không tới một khắc đồng hồ, từ trên xuống dưới từ già đến trẻ ở Thiên Kiếm tông, trừ mấy vị ẩn thế không ra kia, còn lại đều tụ tập ở Vấn Kiếm đài, trên đài Vấn Kiếm đài chật kín người, ngay cả Tần Tử Thực đang ngồi ở dưới Vấn Kiếm Nhai cũng nhịn không được cúi đầu nhìn ra Vấn Kiếm đài ở phía xa.
 
Lúc này cũng là lúc mặt trời mọc, mặt trời phá mây mọc lên, trên người Tô Thanh Y mặc thường phục của đệ tử Thiên Kiếm tông, áo dài trắng áo ngoài màu xanh, một thanh đại kiếm cắm bên người, mặt trời dâng lên từng chút từng chút phía sau nàng, ánh nắng cũng từng chút chiếu lên người nàng và lên thân thanh đại kiếm màu vàng, ánh sáng lưu chuyển, làm cho người khác thấy giật mình.
 
“Thế nào mà... Thế nào mà hôm nay đột nhiên ta cảm thấy được... Tô... Tô sư muội... Lại xinh đẹp như vậy nhỉ...” Đan Nhiễm sợ tới mức nói cũng không nói lưu loát được, Tinh Hà và Mạc Vân cũng nhịn không được gật đầu theo.
 
Các đệ tử đợi một lúc cũng không có người đi lên, Tô Thanh Y mới chỉ là Trúc Cơ kỳ, ở Thiên Kiếm tông cũng chỉ là trình độ mới nhập môn, loại lên lôi đài giao đấu này thường là cùng giai giao đấu, tu vi thấp hơn nàng thì còn chưa học kiếm, tu vi cao hơn nàng thì....
 
Nhìn ánh mắt với khí thế hung hăng của bọn Tiết Tử Ngọc với Tinh Hà, không ai dám đi lên...
 
Cứ đợi như vậy một lúc lâu mà mọi người vẫn hoàn toàn yên tĩnh, Tô Thanh Y nhịn không được mở mắt nhíu mày nói: “Sao thế, sao lại không có ai, hay là các vị sư huynh sợ ta đúng không?”
 
“Tiểu sư muội mất hứng!” Đan Nhiễm hạ thấp giọng nói, Tiết Tử Ngọc nhướng mày, bắt từ phía sau ra một đệ tử Trúc Cơ kỳ ném lên!
 
Tô Thanh Y vừa thấy đệ tử kia lập tức rút kiếm ra.
 
Đệ tử Trúc Cơ kỳ kia định xuống nước nhận thua, nhưng mà vừa lên lôi đài đã lập tức cảm thấy một cỗ kiếm ý phô thiên cái địa kéo đến, mang theo khí thế bàng bạc, hắn cả kinh lập tức rút kiếm ra, một kiếm chống lại thanh đại kiếm sắp chạm tới kia!
 
Nhưng mà tế kiếm cơ bản không chống lại nổi năng lực của đại kiếm, trong nháy mắt tu sĩ bị kiếm khí đánh bay ra ngoài! Bên cạnh đài một đệ tử lập tức đuổi sát theo vớt người từ dưới vách núi lên, Tô Thanh Y nhìn sắc mặt mọi người thay đổi, chắp tay nói: “Mong các vị sư huynh đừng nhường, dù sao Thanh Y cũng là một Kiếm tu.”
 
Lời này của nàng cuối cùng cũng làm cho mọi người không còn ý xem nhẹ. Một lát sau, một thanh niên đeo song kiếm sau lưng đi tới, cung kính nói: “Tinh Viêm của Quy Nguyên phong, Trúc Cơ ba tầng, xin được thỉnh giáo sư muội.”
 
Tô Thanh Y chắp tay đáp lễ, sau đó rút kiếm lao lên đánh!
 
Hai tay nàng cầm kiếm, kiếm thế đại khai đại hợp, mỗi một kiếm tựa như đều dùng hết toàn lực, làm cho người ta không thể cứng rắn đối đầu. Kiếm ý của nàng thuần khiết, chí dương chí cương, mỗi lần vung kiếm đều khiến tâm thần người ta run rẩy.
 
Sau một khắc đồng hồ, Tinh Viêm bị thua. Mà toàn trường đều nổi lên ý chí chiến đấu, ngay cả đám người Tiết Tử Ngọc Tinh Hà Mạc Vân, kiếm cũng không nhịn được vù vù rung động, nếu không phải cảnh giới chênh lệch quá lớn thì sợ là cũng không nhịn được muốn xông lên khoa chân múa tay một phen.
 
Tô Thanh Y giao đấu trên đài một ngày, có thua có thắng, cuối cùng bị nhóm Tiết Tử Ngọc khiêng trở về. Tới ngày thứ hai, nàng lại đứng lên, tiếp tục giao đấu...
 

Liên tiếp nửa tháng, nàng gần như đã đánh với toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Thiên Kiếm tông, lúc đầu có thua có thắng, về sau gần như chắc thắng không có thua, đợi tới lúc nàng được liệt vào đệ nhất Trúc Cơ kỳ, thanh điểm kinh nghiệm cuối cùng cũng biến thành màu đỏ.
 
Nàng cầm ngọc bài từ Vấn Kiếm đài xuống, mà lúc này ánh mắt tất cả mọi người của Thiên Kiếm tông nhìn nàng đều đã thay đổi. Tất cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ lúc nhìn thấy thanh đại kiếm kia trong lòng đều cảm thấy phát lạnh. Mấy đệ tử ban đầu còn ôm ý nghĩ mập mờ với tiểu sư muội đều nhao nhao bỏ ngay ý nghĩ này.
 
Tô Thanh Y cầm ngọc bài trở lại phòng, âm thanh máy móc của hệ thống mở miệng nói: “Kí chủ, ngươi có một ngày chuẩn bị, chúng ta lập tức phải xuất phát.”
 
“Biết rồi,” Tô Thanh Y gật đầu, sau đó đến Nhiệm Vụ đường nhận một nhiệm vụ ở bên ngoài, sau đó lại đi tìm Tiết Tử Ngọc báo cáo chuẩn bị một chút, rồi thu thập hành lý, ngủ một giấc, ngày thứ hai liền xuống núi.
 
Trước khi xuống núi, Tiết Tử Ngọc cố ý đến tìm nàng, giao một cái ngọc bài vào trong tay nàng.
 
“Đây là cái gì?” Tô Thanh Y ngẩn người, Tiết Tử Ngọc mỉm cười: “Phong chủ biết được ngươi lần đầu xuống núi, trong lòng có hơi lo lắng, nên để ta chuyển tặng cho ngươi một đạo Kiếm ý, đề phòng bất trắc.”
 
“Phong chủ...” Trong lòng Tô Thanh Y đột nhiên hỗn loạn, không nhịn được nói năng lộn xộn: “Phong chủ đối với các đệ tử... Đều tốt như này à?”
 
Tiết Tử Ngọc cười mà không nói, giao ngọc bài vào trong tay nàng, chắp tay nói: “Sư muội, lòng người hiểm ác, mong sư muội bảo trọng nhiều hơn.”
 
Nói rồi lập tức xoay người rời đi. Tô Thanh Y nắm ngọc bài, cảm giác tim mình đang đập nhanh dần lên.
 
Xong rồi...
 
Nàng nghĩ, lại dính thính rồi.
 
Nhưng mà nàng thật sự muốn biết lần này đến cùng có phải là tự mình nàng đa tình hay không?!
 
Nếu như còn đang ở thế kỷ 21, nàng thật sự muốn nhanh lên diễn đàn lập topic – Phong chủ lại thả thính ta, hắn có thật lòng không? Rất gấp, online chờ!