Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 26: tới cửa (1)





 
Edit: Naughtycat
 
Giải quyết xong chuyện của Tống Tùng, Tần Tử Thực truyền âm cho Mạc Xuyên, để hắn đưa đệ tử Thiên Kiếm tông về trước, rồi sau đó đi tìm một trấn nhỏ của phàm nhân để nghỉ ngơi.
 
Hai người đi vào trong khách điếm, Tô Thanh Y âm thầm giữ chặt Tần Tử Thực, nghiêm túc nói: “Ta và ngươi đánh cược đi, tiểu nhị của điếm nhất định sẽ nói chỉ còn một phòng, ngươi có tin không?”
 
Tần Tử Thực thản nhiên liếc nàng một cái, giống như nàng là một đứa thiểu năng vậy, sau đó liền đi vào. Tiểu nhị của điếm cười nhìn bọn họ: “Tiên sư muốn một phòng hay hai phòng?”
 
“Hai...”
 
“Một phòng.” Tần Tử Thực lập tức mở miệng, trong lòng Tô Thanh Y nhảy dựng, một ý nghĩ vô cùng đáng sợ gào thét trong đầu ngay tại chỗ
----- Chẳng lẽ Phong chủ muốn ngủ với ta?!
 
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu nàng, trong nháy mắt lập tức chạy đầy trong đầu nàng. Tu chân giới là nơi cường giả vi tôn, nếu Tần Tử Thực thật sự muốn ngủ với nàng...
 
Nàng nên uyển chuyển từ chối hắn thế nào nhỉ?
 
Nói thế nào thì hắn cũng là một nam thần ở Tu chân giới, có sắc có quyền có năng lực, nếu nàng thẳng thừng từ chối thì có thể bị chém chết tại chỗ không nhỉ?
 
Trong đầu suy nghĩ lung tung, Tô Thanh Y liền không nhịn được mà len lén liếc nhìn Tần Tử Thực.
 
Ngày thường hắn nhìn thật đẹp trai quá đi mà, mũi cao thẳng, môi màu anh đào nhạt, mắt phượng xếch lên, lông mi giống như cánh bướm, chớp chớp, dường như đang gãi vào lòng người khác vậy.
 
Tô Thanh Y lén nhìn lại thấy miệng đắng lưỡi khô, không nhịn được lại nhớ tới năm xưa những tiểu sư muội đi Thiên Kiếm tông về, cả ngày lẫn đêm đều chém gió với nàng.
 
Tĩnh Diễn đạo quân của Thiên Kiếm tông ý, thật sự là nhân vật như tuyết trắng ở trên núi cao, trên đời này không ai đẹp trai hơn hắn được đâu.
 
Nhóm sư muội năm đó, đi một người thì lúc về đều si mê Tĩnh Diễn một người, nghe nói môn phái khác cũng không tốt hơn là bao. Tiền nhiệm Cung chủ của Đoàn Tụ cung còn từng đi Thiên Kiếm tông ngồi chờ hai mươi năm, nếu như không phải Cung chủ đương nhiệm là nam nhân, đoán chắc vẫn sẽ tới Thiên Kiếm tông ngồi hai mươi năm nữa đấy...

 
Đáng tiếc Tần Tử Thực quá điệu thấp, hàng năm ở lại Vấn Kiếm Nhai, ít ra mặt. Có thể thấy người của hắn đều sợ hắn không không dám truyền ra chuyện phong lưu gì, cho nên mới kém Tạ Hàn Đàm vừa lên làm Môn chủ Tinh Vân môn đã thành đệ nhất mỹ nam Tu chân giới.
 
Tô Thanh Y vừa đi vừa nghĩ vẩn vơ, cùng hắn vào phòng, sau khi hắn đóng cửa phòng lại, Tô Thanh Y đột nhiên thấy khẩn trương, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Phong chủ, cái đó... Ta cảm thấy, thật ra chúng ta không thích hợp...”
 
“Thích hợp cái gì?” Tần Tử Thực ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua khuôn mặt đỏ bừng của Tô Thanh Y, trong lòng chợt rối loạn, quay đầu đi lạnh nhạt nói: “Ngươi ăn Huyền Linh quả đi, tẩy kinh phạt tủy, ta hộ pháp cho ngươi.”
 
“Hả?” Tô Thanh Y ngẩng phắt đầu lên: “Ngươi gọi ta đến để ăn Huyền Linh quả à?”
 
“Thể chất của ngươi đặc thù, để ngăn ngừa lại dẫn đến dị tượng, tốt nhất nên ăn ngay Huyền Linh quả ở đây.” Tần Tử Thực giải thích, sau đó hơi nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi ngươi luôn nhìn lén ta, là nghĩ ta gọi ngươi tới đây làm gì?”
 
Tô Thanh Y: “...”
 
“Không có,” Nàng lập tức khôi phục vẻ đứng đắn: “Đệ tử đang nghĩ Phong chủ là một người tốt như thế, tất nhiên là muốn phân phó đệ tử chuyện quan trọng gì đó, lại không nghĩ chỉ làm việc riêng của đệ tử, Phong chủ đã yêu mến như thế, đệ tử nhận lấy thì ngại quá.”
 
Mẹ nó thật mất mặt quá, ngươi không nói sớm đi!
 
Tô Thanh Y âm thầm than thở. Tần Tử Thực nhẹ gật đầu, ở một góc nhỏ trên giường lấy ra một cái bồ đoàn, ngồi xếp bằng xuống, lạnh nhạt nói: “Ngươi làm đi, ta ở đây hộ pháp, đừng lo.”
 
“Được.” Tô Thanh Y thu hồi mấy suy nghĩ lung tung, tạm thời xem như một bài học để nàng khắc sâu lý giải, người như Tần Tử Thực này sao có thể để ý đến loại phong hoa tuyết nguyệt này chứ?
 
Nàng thành thật ngồi xếp bằng trên giường, sau đó lấy ra Huyền Linh quả ăn vào trong bụng. Chỉ sau chốc lát, đan điền của nàng liền nóng lên, một dòng nhiệt lưu dũng mãnh đi vào thất kinh bát mạch, tất cả kinh mạch giống như đều nở rộng ra. Nàng ngưng thần tĩnh tâm, dẫn linh lực vào cơ thể một lần lại một lần vận chuyển ở trong kinh mạch.
 
Lúc nàng làm những thứ này, Tần Tử Thực không khỏi mở mắt ra, hắn hơi nghi hoặc nhìn động tác của Tô Thanh Y, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
 
Dùng Huyền Linh quả tẩy kinh phạt tủy không phải là chuyện đơn giản, trừ khi là có lực khống chế cực tốt đối với linh lực, bằng không bình thường đều cần trưởng lão giúp đỡ dẫn đường, nhưng mà lực khống chế linh lực của Tô Thanh Y thật sự là quá cao rồi.
 
Hơn nữa trước đó lần đầu tiên gặp nàng, khi đó toàn bộ kinh mạch của nàng đều bị tắc nghẽn, là phế vật mà ngay cả dẫn khí nhập thể cũng không làm được, nhưng mà lần này gặp nàng, mặc dù vẫn là Ngũ linh căn như cũ, nhưng ít ra linh mạch đã thông, lại một ngày đã Trúc Cơ, bây giờ lại có được Huyền Linh quả, kinh mạch lại càng thêm lớn hơn so với người bình thường, nếu như có thể trở thành Đơn linh căn, cộng thêm là thân thể thuần Âm, đó chính là mầm non tu luyện vô cùng tốt...
 
Đây cũng là giống như mấy tiểu thuyết xuyên không mà Tô Thanh Y năm đó đã nói qua, nữ chính bên trong thuận buồm xuôi gió như thế.
 
Tần Tử Thực thở dài một cái, yên tâm hơn nhiều, nếu như nàng ấy thật sự có thể giống như trong tiểu thuyết thì hắn cũng không cần phải lo lắng nhiều thế rồi.
 
Một lát sau, sau khi Tô Thanh Y hấp thu hết Huyền Linh quả, thần thanh khí sảng[1] đứng lên, cung kính nói: “Phong chủ, đệ tử đã luyện hóa hết Huyền Linh quả rồi, đa tạ Phong chủ.”
[1] Thần thanh khí sảng: Tinh thần sảng khoái.
 
Tần Tử Thực gật đầu, nhìn dáng vẻ hưng phấn trên mặt nàng, nghĩ một chút, cuối cùng không nhịn được nói: “Ngươi qua đây, ta có một số việc muốn hỏi ngươi một chút.”
 
Trong lòng Tô Thanh Y lộp bộp, bắt đầu cố gắng nhớ lại, nàng đã để lọt ra sơ hở gì rồi, hắn định hỏi nàng cái gì.
 
Nàng sắp xếp một chút, chuẩn bị sẵn sàng nói dối lừa hắn, Tần Tử Thực nghĩ nghĩ, câu đầu tiên mở miệng là: “Ngươi là người phương nào?”
 
“Quả nhiên Phong chủ muốn hỏi ta cái này,” Tô Thanh Y cười cười, trấn định nói: “Ta có thể trả lời Phong chủ, nhưng Phong chủ có thể đảm bảo với ta, hôm nay nói ra không có người thứ hai biết được không?”
 
Tần Tử Thực gật đầu, Tô Thanh Y yên tâm, Tĩnh Diễn đạo quân trong truyền thuyết nói được thì làm được, nàng vẫn tin tưởng vào cái miệng của hắn. Vì thế nàng cười cười, ra vẻ thê lương nói: “Đệ tử là nữ nhi của thành chủ Thừa Thiên thành, Tô Thanh Y.”
 
Thừa Thiên thành là một tòa thành trung đẳng nhỏ, ở giữa hàng vạn thành trì nơi này không được tính là có danh tiếng, Tần Tử Thực cảm thấy hơi có ấn tượng bèn gật đầu tiếp tục nói: “Vậy ngày thường ngươi nói ‘Mẹ nó’ là ngôn ngữ ở địa phương ngươi à?”
 
Nghe được câu hỏi bất thình lình này, Tô Thanh Y ngẩn người, còn thấy cả dáng vẻ thành thật học hỏi của đối phương, lúc đầu nàng định theo bản năng trả lời đúng vậy, nhưng nghĩ lại nói láo một cái lại phải nói láo đến cùng, thế nên nàng lắc đầu nói: “Không phải. Cái này là thán từ bình thường đệ tử hay dùng để nói đùa thôi, đệ tử thuận miệng nói thôi.”
 
“Thế à,” Tần Tử Thực gật đầu nói: “Từ nay về sau đừng nói mấy từ thô bỉ như thế nữa.”
 
Vừa nhìn đã biết là người nơi khác rồi, cũng quá lộ liễu rồi. Sau này nếu gặp phải vài cái xuyên không nữa, chẳng lẽ lập tức để người ta bắt bím tóc[2] à?
[2] Bắt bím tóc: Bắt được điểm yếu.
 
Vấn đề thứ nhất được giải quyết, nhìn vẻ mặt bị nghẹn của Tô Thanh Y, Tần Tử Thực lại nói: “Sư phụ trước đây của ngươi là ai?”

 
Cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề chính, Tô Thanh Y lộ ra vẻ nghiêm túc, thử thăm dò nói: “Nếu ta nói với Phong chủ, sư phụ cũ của ta theo Ma tu, Phong chủ sẽ làm thế nào?”
 
Tần Tử Thực nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Nếu đạo tâm của ngươi thuần khiết, Đạo tu hay Ma tu cũng không khác nhau.”
 
“Nếu vị Ma tu này lòng dạ độc ác, là một đại ma đầu thì sao?” Tô Thanh Y tiếp tục hỏi, Tần Tử Thực ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Rốt cuộc sư phụ ngươi là ngươi nơi nào?”
 
Tô Thanh Y cười khẽ, ngồi trên băng ghế, mỉm cười nói: “Không nói dối Phong chủ, sư phụ của đệ tử năm đó là Ma quân Nhiễm Diễm.”
 
Vừa nghe lời này, sắc mặt của Tần Tử Thực lập tức lạnh lùng, Tô Thanh Y thấy thế thì trong lòng sửng sốt, theo bản năng đề phòng. Tần Tử Thực lạnh giọng nói: “Ngươi liều mạng ra nhập Thiên Kiếm tông của ta, là muốn báo thù cho sư phụ ngươi à?”
 
“Không phải như thế,” Tô Thanh Y lắc đầu, thở dài nói: “Đệ tử chưa ở chung được mấy ngày với Nhiễm Diễm ma quân, năm đó Ma quân cũng phân phó đệ tử, ngày nào đó nếu nàng ấy chết đi thì cũng là mệnh trời, không cần phải trả thù cho nàng ấy, sở dĩ tại hạ vào Thiên Kiếm tông, tất cả là vì Đạo quân ngươi mà!”
 
“Vì ta?”
 
“Đúng,” Tô Thanh Y mỉm cười, trong miệng không tự giác thay đổi xưng hô: “Chắc là Đạo quân đã nhìn ra, mặc dù tại hạ thiên tư không tốt, nhưng ngộ tính cũng tốt, Phù tu một đạo này trong thiên hạ sợ là ít có người có thể ngang hàng với ta, nếu không phải thiên tư chịu hạn chế, con đường của Thanh Y cũng không chỉ có thế này.”
 
Tần Tử Thực gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của nàng, Tô Thanh Y tiếp tục lừa dối: “Thanh Y hiểu một chút thuật tính toán, may mắn thấy được thiên cơ, nếu muốn cải biến phần thiên tư này, cần phải đi theo Thiên đạo chi tử, phụ tá Thiên đạo chi tử đi lên Thần vị.”
 
Nói xong, Tô Thanh Y kích động đứng lên, nhưng mà người trước mặt lại sừng sững bất động, Tô Thanh Y dứt khoát quỳ xuống, làm ra dáng vẻ tiểu đệ yết kiến lão đại, kích động nói: “Đạo quân, ngài chính là Thiên đạo chi tử đó! Lần này Thanh Y đến đây, chính là để phụ tá Đạo quân thành Thần, đăng quang đỉnh phong, nhất thống Tam giới! Đạo quân, chẳng lẽ ngài không có chí lớn như vậy sao?!”
 
“Không có.” Tần Tử Thực quyết đoán cự tuyệt Tô Thanh Y, Tô Thanh Y hơi sửng sốt.
 
Kịch bản này hình như không đúng rồi?
 
Người tu tiên, người nào mà không có dã tâm bừng bừng, cho dù không muốn thống nhất tam giới, cũng nên nghĩ đến việc phi thăng thành Thần chứ? Nếu không hắn tu tiên vì cái gì?
 
Nhìn dáng vẻ đần ra của Tô Thanh Y, trong lòng Tần Tử Thực hơi chua xót.
 
Quả nhiên cho tới giờ nàng cũng không phải chỉ đơn thuần ở cùng hắn, năm đó là vậy, bây giờ cũng thế, từ đầu đến cuối nàng đều không thích hắn.
 
Điều duy nhất may mắn là, còn tốt, lần này hắn cũng không thích nàng.
(Naughtycat: Em chờ anh tự vả miệng anh ạ.)
 
Hắn hồi phục tâm tình, vuốt ve chén trà bên cạnh, một lần nữa mở miệng: “Ta không muốn thành thần, càng không có lòng muốn thống nhất Tam giới.”
 
“Vậy vì sao Đạo quân lại tu tiên?”
 
“Để mạnh lên.”
 
“Sao không thành Thần?”
 
“Bởi vì là người ta cũng đã đủ mạnh rồi.” Tần Tử Thực ngẩng đầu lên, chậm rãi mở miệng nói: “Tô cô nương, lúc trước ta từng nói cho ngươi biết, nguyện vọng của ta gần như đã hoàn thành cả rồi, chỉ còn một điều thôi, bây giờ ta nói cho ngươi biết nguyện vọng của ta.”
 
“Nguyện vọng của ta, chẳng qua là còn sống thật tốt, an an ổn ổn sống, có năng lực bảo vệ mình, ngày nào đó cưới vợ sinh con, có năng lực bảo vệ vợ con, chỉ thế thôi.”
 
“Vợ... Vợ con?” Tô Thanh Y sợ ngây ngươi: “Đạo quân muốn tìm đạo lữ?!”
 
Đều là Đại Thừa kỳ sắp phi thăng rồi, tìm đạo lữ cái gì?!
 
“Đúng thế.” Tần Tử Thực gật đầu, nghiêm túc nói: “Ta không có lòng phi thăng, bây giờ có năng lực tự bảo vệ mình, cũng không có ý muốn khổ tu tiếp nữa, qua một thời gian nữa, thu xếp Thiên Kiếm tông tốt, ta sẽ đi làm một người bình thường.”
 
“Chủng đậu Nam Sơn hạ, thảo thịnh đậu miêu hi[3], nguyện lòng chỉ một người, tới già không phân ly.”
[3] Chủng đậu Nam Sơn hạ, thảo thịnh đậu miêu hi: Hai câu này trích trong bài thơ Quy viên điền cư kỳ 3 của nhà thơ Đào Minh Uyên.
Tạm dịch:
Dưới núi Nam trồng đậu

Đậu ít, cỏ nhiều ghê
Sáng, ruộng hoang dọn sạch
Đội trăng vác cuốc về
Đường nhỏ cây rậm rạp
Sương ướt áo dầm dề
Sá chi sương ướt áo
Chỉ mong chẳng muộn về (Theo thivien.net)
 
Tần Tử Thực lẳng lặng nhìn nàng, thở dài nói: “Cho nên, nếu khanh đã có chí lớn chỉ có thể tìm người khác thôi.”
 
Nghe Tần Tử Thực nói một hồi, Tô Thanh Y há hốc mồm nửa ngày không khép lại được, sau một lúc, nàng mới từ từ hồi phục thần trí, ngơ ngác hỏi hệ thống: “Hệ thống, cái này phải xử lý thế nào?”
 
Hệ thống: “Ngu xuẩn...”
 
Tô Thanh Y gian nan nở nụ cười: “Phong chủ, không nghĩ tới, ngươi lại có chí hướng thú vị như vậy... Cái đó... Vậy ta vẫn nên ngoan ngoãn học kiếm cho tốt thôi.”
 
“Tùy ngươi.” Biết nàng không phải là người dễ từ bỏ, Tần Tử Thực nhắm mắt lại. Trong lòng suy xét, cũng đã năm mươi hai năm rồi, hắn nên thực hiện giấc mộng của mình.
 
Nhưng mà tìm một đạo lữ đáng tin cậy, nói thì dễ hơn làm?
 
Chẳng lẽ phải bắt đầu làm quen từ đầu?
 
 
Tiểu kịch trường:
 
Sau này, Tần Tử Thực muốn chọc Tô Thanh Y.
 
Hắn tìm ra cỏ Đoàn Tụ, nói với nàng.
 
“Cỏ này có tác dụng tăng thêm tu vi, nhưng trong quá trình đó sẽ có một ít chuyện hương diễm...”
 
Vừa nghe lời này, Tô Thanh Y lập tức hiểu được, vẻ mặt nghiêm túc cam đoan nói: “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không có mưu đồ gây rối ngươi đâu. Ta mà có cảm giác gì thì ta lập tức sẽ nhảy sông tự vẫn!”
 
Tần Tử Thực: “...”
 
Tô Thanh Y tiếp tục chém: “Lúc trước ăn Huyền Linh quả khi Thanh Y còn trẻ, hiểu lầm Đạo quân, lần này Thanh Y tuyệt đối sẽ không hiểu lầm nữa!”
 
Tần Tử Thực: “...Không...”
 
Tô Thanh Y: “???”
 
Tần Tử Thực: “Lần này ngươi thật sự không hiểu lầm đâu.”
 
Tô Thanh Y: “...”