Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 2: gặp nhau (1)





 
Edit: Naughtycat
 
Người tên Tĩnh Diễn này, từ ngày Tô Thanh Y bắt đầu trở thành Nhiễm Diễm thì không ngừng được nghe nói tới.
 
Thân là Nhiễm Diễm, Tô Thanh Y là thiên tài của Tinh Vân Môn – thậm chí là của toàn bộ giới Phù tu. Nàng 11 tuổi Trúc Cơ, 17 tuổi Kim Đan, 25 tuổi Nguyên Anh, 30 tuổi Xuất Khiếu, 45 tuổi Hợp Thể. Trận pháp phù triện đều là mượn lực lượng của thiên địa, quan trọng nhất chính là ngộ tính có thể cùng thiên địa câu thông[1], mà đối với chuyện ngộ tính của phù triện thì Nhiễm Diễm chính là người đứng đầu ở Tu chân giới.
[1] Câu thông: Nối liền.
 
Theo lý mà nói, thiên tài như nàng nên liệt vào hạng nhất được người người kính ngưỡng rồi, vậy mà không khéo lại có một Tĩnh Diễn.
 
Tĩnh Diễn là một Kiếm tu, trong truyền thuyết, hắn có căn cốt vô cùng tốt, trời sinh Kiếm thể, lại là Lôi linh căn biến dị, là thuộc tính mà tất cả các vật dơ bẩn yêu tà kiêng kỵ nhất. 4 tuổi hắn được chưởng môn Thiên Kiếm Tông là Vân Hư Tử nhìn trúng, đưa vào môn phái trở thành thủ đồ[2], 11 tuổi Trúc Cơ, 15 tuổi Kim Đan, 21 tuổi đã thành Nguyên Anh, 32 tuổi Xuất Khiếu, 44 tuổi Hợp Thể, không nhiều không ít, mỗi lần lên cấp đều nhanh hơn Nhiễm Diễm một hai năm.
[2] Thủ đồ: Đại đồ đệ của người đứng đầu/chưởng môn.
 
Cũng chính vì một hai năm như thế đã để cho Nhiễm Diễm trở thành lão nhị muôn đời. Mỗi lần có người nói: “Nhiễm Diễm đạo quân thật là người thiên tài đó!” Ngay lập tức sẽ có người nói tiếp: “Đấy là ngươi chưa thấy qua Tĩnh Diễn đạo quân của Thiên Kiếm tông thôi, đấy mới thực sự là thiên tài!”
 
Chuyện này làm cho Tô Thanh Y chán ghét thật lâu, lúc nàng nhập Ma tiến vào Đại Thừa kỳ, thậm chí còn vì thế mà mừng thầm, cuối cùng cũng được vượt qua Tĩnh Diễn một lần.
 
Kết quả sau đó không lâu, nàng đã bị Tĩnh Diễn một kiếm đâm chết.
(Naughtycat: ha ha đáng đời nhà chị =))) )
 
Mặc dù lúc ấy nàng bị người ta vây công, nhưng uy lực của một kiếm kia cũng làm nàng biết rõ, cho dù Tĩnh Diễn không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì với thực lực Hợp Thể kỳ của hắn cũng làm cho Đại Thừa kỳ như nàng không thể chống cự. Từ trước đến nay Kiếm tu là cùng cấp vô địch, vượt cấp giết người, mà cường giả đỉnh cao của Kiếm tu, được người ta gọi là Kiếm tiên, từ lúc thành danh đến giờ chưa có lần bại – Tĩnh Diễn, lúc Tô Thanh Y chết đã cho nàng một bài học thực tế vô cùng sinh động.
 
Cho nên, nói theo một ý nào đó, cái tên Tĩnh Diễn này đã theo Tô Thanh Y từ lúc sống lại cho tới lúc chết lại, vẫn làm bạn với nàng, nhưng cho dù là thế thì trước đến giờ nàng chưa bao giờ gặp qua người nam nhân này, chỉ nghe thấy tên hắn qua những lời đồn đại.
 
Sớm biết có một ngày mình phải trở thành tiểu đệ của hắn, lúc hắn đâm chết nàng thì nàng nên quay đầu lại nhìn một cái.
 
Tô Thanh Y từ từ hít một hơi, quay đầu nhìn về phía song sắt ở cửa, nàng xuống giường đi đến cạnh song sắt. Trên song sắt bị người ta dán một lá phù chú màu vàng, chỉ cần hơi đụng vào song sắt sẽ xuất hiện lôi điện lập tức quấn quanh trên song sắt. Từ song sắt nhìn ra phía bên ngoài là vách núi vô tận không nhìn ra được nông sâu. Tô Thanh Y ném một cục đá xuống dưới, qua rất lâu cũng không nghe thấy tiếng vang, nàng khẽ nhíu mày.
 
Thân là một thế hệ Phù tu đại năng..., tia chớp nho nhỏ của tấm thiểm điệm phù bên ngoài kia không đủ làm nàng sợ hãi, nhưng mà cỗ thân thể ngũ linh căn phế vật này tới dẫn khí nhập thể cũng không làm được, trực tiếp rơi xuống vách núi vạn trượng, trừ khi là nhân vật chính chứ không thì tuyệt đối chỉ có chết.
 
Nàng không phải nhân vật chính, chuyện này nàng biết. Cho nên cuối cùng làm sao mới có thể ra khỏi sơn động này đây?
 

Ngay lúc nàng đang buồn rầu, bên ngoài truyền đến tiếng hạc kêu, nàng chạy vội đến bên cạnh bàn đọc sách, nhanh chóng dùng bút viết hai tấm bạo phá phù giấu vào ngực, sau đó thì nghe được tiếng người mở song sắt, đi vào.
 
Tô Thanh Y ra vẻ trấn định xoay người lại thấy một nữ tử mặc váy đỏ.
 
Cô gái này vẻ ngoài thanh lệ, thân hình gầy yếu, nhìn qua khá yếu ớt làm cho người ta thương tiếc gấp đôi. Nàng ta mặc váy cưới màu đỏ, phía trên thêu hoa mẫu đơn màu vàng, cùng màu với trâm cài tóc vàng trên đầu, làm sắc mặt tái nhợt của nàng ta thêm phần diễm lệ.
 
Đây là ai?
 
Tô Thanh Y hơi buồn rầu, ngay lúc trong đầu nàng có thắc mắc, bên người nữ tử này xuất hiện một hàng chữ vàng.
 
Họ tên: Tô Thanh Liên.
 
Tuổi: 16 tuổi.
 
Thân phận: Thứ nữ của thành chủ Thừa Thiên thành.
 
Cuộc đời: Dáng vẻ thanh lệ, học thức uyên bác, 12 tuổi dẫn khí nhập thể, 16 tuổi Luyện Khí đại viên mãn. Mẹ là con gái của thương nhân ở Thừa Thiên thành, vì dáng vẻ xinh đẹp nên được thành chủ yêu, trước làm thiếp thất, sau khi chính thê qua đời thì được nâng lên làm chính thất. Khi còn bé Tô Thanh Liên nhiều lần bị Tô Thanh Y bắt nạt, lúc lớn lại bởi vì là con gái nhà thương nhân mà chịu đủ loại chỉ trích, cho nên khắp nơi đè ép trưởng tỷ. Sau đó yêu vị hôn phu của trưởng tỷ là Mạc Vân, hãm hại Tô Thanh Y rồi thay thế gả cho Mạc Vân.
 
À, hóa ra đây là kế muội kia.
 
Tô Thanh Y liếc đại Bạch Hạc[3] đứng ở ngoài cửa, trong lòng tính toán. Chẳng qua Tô Thanh Liên chỉ là Luyện Khí đại viên mãn, không thể tự ngự kiếm phi hành, đến vách núi này chỉ có thể dựa vào loại tọa kỵ[4] như Bạch Hạc này. Tọa kỵ này trừ tự mình thuần hóa, thì phải dựa vào tọa kỵ lệnh của người thuần dưỡng đưa cho, ai có tọa kỵ lệnh thì người đó có thể khống chế nó.
[3] Bạch Hạc: Hạc trắng.
[4] Tọa kỵ: Thú cưỡi.
 
Tô Thanh Liên này nhìn không giống người có thể thuần dưỡng tọa kỵ, cho nên nhất định phải dựa vào tọa kỵ lệnh, vì thế Tô Thanh Y thu hồi ánh mắt, bắt đầu đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới. Nhận thấy ánh mắt của Tô Thanh Y, Tô Thanh Y mỉm cười, tiến lên nhẹ nhàng khẽ chào nói: “Tỷ tỷ, Thanh Liên tới thăm ngươi.”
 
Xin chào, Bạch Liên Hoa.
 
Ngoài mặt Tô Thanh Y bất động, trong lòng thầm oán.
 
“Tỷ tỷ,” Tô Thanh Liên ngẩng đầu lên, nhìn Tô Thanh Y, cười dịu dàng nói: “Ngày mai Thanh Liên xuất giá rồi, ngươi mất hứng à?”
 
Tô Thanh Y không nói gì ánh mắt ngừng lại bên hông Tô Thanh Liên, ở đó có treo một ngọc bài màu trắng viết chữ “Hạc”, rõ ràng đây chính là tọa kỵ lệnh. Tô Thanh Y im lặng làm cho Tô Thanh Liên thu lại tươi cười, lạnh lùng nói: “Xem ra muội muội xuất giá, tỷ tỷ cũng không cao hứng lắm.”
 
“Ta nên cao hứng à?”
 
Trong lòng đã có kế hoạch, cuối cùng Tô Thanh Y cũng có thời gian nhìn đến nàng ta, trào phúng cười: “Đoạt vị hôn phu của người khác, còn muốn người ta cao hứng, Bạch Liên Hoa, có phải ngươi không biết xấu hổ không?”
 
Vừa dứt lời, Tô Thanh Y lập tức thấy Tô Thanh Liên giơ tay lên, một cái tát bay lại đây, Tô Thanh Y vội vàng lùi lại, Tô Thanh Liên đổi sắc mặt, đột nhiên trong tay nàng ta hiện lên một luồng kim quang[5] trói Tô Thanh Y cực kỳ chặt chẽ, một bên kéo tới, tát bàn tay kia lên mặt nàng. Trong nháy mắt Tô Thanh Y ngẩn ngơ.
[5] Kim quang: Ánh sáng màu vàng.
 
Thật nhiều năm, thật nhiều năm rồi nàng không bị người ta tát!
 
Nàng sững sờ quay đầu lại, trên mặt Tô Thanh Liên đắc ý tươi cười: “Còn học được tránh à? Không phải ngươi đã quên, bây giờ ta đã là Luyện Khí đại viên mãn, người tới dẫn khí nhập thể còn chưa làm được nhỉ?”
 
“Luyện Khí đại viên mãn...” Tô Thanh Y tức tới nở nụ cười: “Tốt... Thật sự rất tốt... Thật lợi hại quá đi, Luyện Khí đại viên mãn...”
 
Nói xong, trong tay áo của Tô Thanh Y trượt ra một lá bạo phá phù lập tức ném ra ngoài, Tô Thanh Liên biến sắc, thu hồi kim quang trong tay, đánh nó về phía bạo phá phù, Tô Thanh Y hơi cong eo kéo lệnh bài bên hông của nàng ta rồi lập tức đập một lá bạo phá phù khác tới. Sau đó lăn một vòng đến cạnh đại Bạch Hạc, trong tiếng thét chói tai của Tô Thanh Liên lập tức cưỡi Bạch Hạc bay ra ngoài.
 
“Tô Thanh Y!!”
 
Sau tiếng nổ lớn, cuối cùng Tô Thanh Liên cũng vọt ra từ trong làn khói bụi, Tô Thanh Y quay đầu lại nhìn thiếu nữ bị nổ đến cả người cháy đen tóc chổng lên trời kia, nhịn không được mà cười to: “Ha ha ha ha đấu với gia gia ngươi à, mẹ nó ngươi còn non lắm!”
 
Nói xong nàng cưỡi Bạch Hạc bay về phương xa, một bên bay một bên gọi hệ thống.
 
“Hệ thống, bây giờ ta phải đi chỗ nào?”
 
“Dưới Tư Quá Nhai ở sau núi của Huyền Thiên môn.” Âm thanh hệ thống vang lên, Tô Thanh Y suy tư, Huyền Thiên môn là môn phái trung đẳng Kiếm tu, trước kia cũng có lui tới với Tinh Vân môn, nàng có đi qua một lần. Nàng chuyển đầu Bạch Hạc bay về hướng Huyền Thiên môn.
 
Bạch Hạc bay một ngày một đêm cuối cùng cũng tới chân núi Huyền Thiên môn, nàng bay quanh đại trận pháp bảo vệ núi một vòng, cuối cùng cũng thấy được một vách núi, đột nhiên hệ thống lại xông ra.
 
“Địa điểm nhiệm vụ còn cách 500m, mời điều chỉnh phương hướng, đi về hướng Tây, chuẩn bị chạm đất.”
 

Tô Thanh Y bó tay, bất mãn nói: “Ngươi không thể nhắc nhở sớm hơn một chút à, còn để cho ta bay quanh trận pháp bảo vệ một vòng nữa?”
 
“Kí chủ, trước mắt tích phân chỉ đủ mở ra hướng dẫn địa điểm nhiệm vụ trong vòng 500m thôi.”
 
“Tích phân là cái đồ gì thế? Làm sao ta có thể kiếm được?” Tô Thanh Y nhận thấy được tầm quan trọng của tích phân lập tức hỏi, hệ thống lạnh lùng nói: “Cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, tiến đến xã hội tiên tiến.”
 
“Đã nhiều năm không được nghe câu này rồi, thật là mới mẻ...” Tô Thanh Y kéo Bạch Hạc hạ xuống, đứng ở dưới vách núi.
 
Không giống bên ngoài là cảnh xuân sắc, dưới vách núi là một mảnh băng thiên tuyết địa, trên vách đá dựng đứng đều kết băng, xunh quanh cao đến không thể nhìn hết được, ở giữa hai bên vách đá có một con đường hẹp dài, trên đường phủ kín tuyết đọng, hai bên đường có một ít thực vật thấp bé đã bị đóng băng, thoạt nhìn giống như bức tranh điêu khắc bằng băng, mỹ lệ mà giá rét.
 
Tô Thanh Y run run leo xuống từ trên lưng Bạch Hạc, cọ cọ hai tay vào nhau để lấy chút hơi ấm, âm thanh run rẩy nói với hệ thống: “Sao lại lạnh thế này... Ngươi nói sớm một chút cho ta biết thì có phải ta đã chuẩn bị thêm áo bông không... Bao giờ thì Tĩnh Diễn mới đến?”
 
“Không biết.” Hệ thống chỉ trả lời vấn đề cuối cùng. Tô Thanh Y ngẩn ra, sau đó nổi trận lôi đình mắng ra tiếng: “Mẹ kiếp ngươi vội vàng giục ta tới đây, kết quả bây giờ nói với ta là không biết lúc nào thì người ta đến?! Mẹ nó ngươi muốn ta chết cóng à?! Ngươi muốn mưu sát kí chủ thì nói sớm đi, ta tự sát được chưa?”
 
“Kí chỉ xin bình tĩnh, chủ yếu là bởi vì tích phân của cô không đủ nên tôi chỉ có thể tra cứu cô chậm nhất khi nào thì phải đến, nhưng không thể tra được chính xác thời gian của mục tiêu nhiệm vụ. Mời kí chủ cố gắng kiếm điểm tích phân.”
 
“Nhưng mà,” Tô Thanh Y xụ mặt nghiêm túc nhắc nhở: “Ta thật sự sắp chết lạnh ở đây rồi.”
 
Hệ thống lặng im ba giây, lát sau, đột nhiên từ không trung rơi ra một quyển sách, mặt trên viết .
 
“Từ giờ trở đi kí chủ có thể tu luyện, chỉ cần kí chủ dẫn khí nhập thể, mấy cái giá rét này không làm kí chủ lạnh chết được đâu.”
 
Hệ thống ra vẻ nghiêm túc nói, Tô Thanh Y nhìn thoáng qua quyển sách trên tay, khóe miệng run rẩy: “Nếu ta nhớ không lầm, thân thể này chính là luyện quyển sách này luyện chết luôn...”
 
“Đây là bản chính.” Tô Thanh Y giống như nghe ra bất mãn trong âm thanh máy móc: “Là trừ đi của cô 500 tích phân để đổi đấy.”
 
“500 tích phân?! Khi nào thì tôi có 500 tích phân? Bây giờ tôi đang có bao nhiêu tích phân?”
 
“Giai đoạn trước kí chủ hoàn thành nhiệm vụ cơ sở ‘Câu dẫn nam chính’, đạt được 500 tích phân, sau khi mua bản chính điểm tích lũy về 0. Nếu kí chủ muốn tìm đọc số dư còn lại điểm tích lũy, thì ở trong thức hải[6] click vào ảnh chân dung của kí chủ trên màn hình.”
[6] Thức hải: 识海 Chính là chỉ ký ức trong đầu một người có thể tồn tại lưu trữ toàn bộ tri thức giống như biển rộng lớn mênh mông. (Theo baikebaidu).
 
Tô Thanh Y ngây người, ‘Câu dẫn nam chính’ là cái quái gì vậy?
 
Nàng nghĩ như vậy, hệ thống lập tức tự động trả lời: “Tích phân không đủ, từ chối trả lời.”
 
Tô Thanh Y: “...”
 
Nàng quyết định không so đo với hệ thống, vì thế quay đầu về phía trước nơi có ánh sáng từ màn hình điện tử lóe lên, ấn một cái vào ảnh chân dung của mình, lập tức thấy được mấy hàng chữ trắng.
 
Họ tên: Tô Thanh Y
 
Tuổi: 18 tuổi.
 
Danh vọng: -80
 
Điểm tích lũy nhiệm vụ: 0
 
Độ thuần thục kỹ năng: 0
 
Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 0
 
“Cái -80 kia là thế nào?!” Tô Thanh Y bùng nổ, hệ thống thành thành thật thật trả lời: “Chính là thanh danh của cô thật không tốt.”
 
Trong chớp mắt Tô Thanh Y đã hiểu.
 
Nàng nhìn qua chung quanh cảm giác càng ngày càng lạnh, rồi nàng lại cúi đấu nhìn cuốn trong tay, tự ôm lấy mình, mờ mịt nói: “Ta có thể trả quyển sách này đổi lấy cái lò sưởi không?”
 
“Không thể.”
 
“Áo lông cũng được.”
 
“Không thể.”

 
“Hệ thống,” Tô Thanh Y nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy cho dù ta không lạnh chết thì ta cũng bị đói chết thôi. Ta không có khả năng từ phàm thể đột nhiên Trúc cơ rồi sau đó tích cốc[7] được, dựa vào cái đồ chơi này để sống sót chờ nam chính á, cái này không thực tế.”
[7] Tích cốc: Nhịn ăn/Không ăn.
 
Hệ thống không nói gì, sau một lúc lâu, trên không trung lộp bộp rơi xuống một đống đồ vật. Gồm có bật lửa, nồi sắt, một ít gạo và cà rốt. Tô Thanh Y ôm lấy mấy thứ này, cảm động muốn khóc.
 
“Đây là tôi bí mật đưa cho cô, cô đừng có nói ra.” Âm thanh của hệ thống hơi ủy khuất. Tô Thanh Y ra sức gật đầu, cất vào trong túi, sau đó đi sang bên cạnh, bắt đầu tìm một ít cỏ khô và củi khô ở dưới đất, một bên tìm một bên an ủi hệ thống: “Hệ thống à, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ ai đâu, ngươi thật sự là hệ thống tốt nhất của ta, dịu dàng, thiện lương, hoàn mỹ! Chắc chắn là người rất đẹp...”
 
Hệ thống: “Cô đừng có nói nữa, trong lòng ta hơi khó chịu, đây đều là tôi dùng tiền lương của mình để đổi đó.”
 
“Được, được, ta không nói,” Tô Thanh Y ôm củi lửa và đồ dùng sinh hoạt, tìm được một sơn động nhỏ, sắp xếp những đồ vật này ổn thỏa, rồi dựng củi lên, sau đó bật lửa nhóm củi, xoa xoa tay nói: “Dù sao thì bây giờ trong lòng ta, ngươi chính là hệ thống tốt nhất.”
 
Hệ thống không nói lời nào, rất lâu sau, hắn cứng nhắc thở dài: “Kí chủ, cô thật sự rất vô dụng đó.”
 
Tô Thanh Y không nói gì, nàng vui vẻ bắc nồi, múc tuyết từ bên ngoài vào, chuẩn bị nấu cơm.
 
Bên ngoài lại rơi xuống một trận tuyết nhỏ, Tô Thanh Y một mình sưởi ấm, nhìn tuyết trong nồi đang dần tan thành nước, không giải thích được mà thấy trong lòng cũng tan ra theo tuyết này.
 
“Hệ thống,” Đột nhiên nàng có chút chờ mong vào cuộc sống tương lai sắp tới: “Có thật là ta sẽ tìm được chân tướng không?”
 
“Đương nhiên. Chỉ cần cô dựa theo chỉ thị hoàn thành manh mối của nhiệm vụ chính.”
 
“Đợi tới khi tìm được chân tướng, sau khi báo thù, cuộc sống của ta sẽ trải qua thế nào nhỉ?”
 
“Kí chủ, tôi thấy cô nghĩ đến cái này có hơi sớm.”
 
“Cũng đúng.... Tĩnh Diễn kia là người thế nào?”
 
“À... Là người rất tốt.”
 
“Hắn có dịu dàng không?”
 
“Cũng được.”
 
“Có thiện lương không?”
 
“Khá tốt.”
 
“Lấy giúp người làm niềm vui à...”
 
Hệ thống: “Cô đang nói chuyện phiếm với tôi đấy à?”
 
“Giờ ngươi mới biết à?”
 
Hệ thống: “Tôi là một hệ thống đứng đắn, từ chối tán gẫu.”
 
“Ồ.”
 
Một lát sau, Tô Thanh Y thở dài: “Hệ thống, Tĩnh Diễn có đẹp trai không?”
 
“Cút!!”