Vân Chính Thiên lên tiếng đe dọa, gương mặt Viễn Dương Thuần chuyển thành một màu xám tro. Hắn hổ trảo cạ vào nhau nghe vài tiếng “leng keng” thanh âm. Lập tức trở lui lại không dây dưa với Vân Chính Thiên thêm nữa.
“Từ Linh, ngươi vẫn còn đánh được chứ?”
Viễn Dương Thuần áp sát Bạch Từ Linh, hỏi. Nàng vừa nãy đối mặt Lương Thế Nhân ăn không ít khổ, lại vừa triển khai đệ tam hồn kỹ, hồn lực tiêu hao nhất định không ít. Nghe Viễn Dương Thuần hỏi nàng cũng miễn cưỡng gật đầu một cái.
Viễn Dương Thuần lại nhìn về phía Hoàng Tôn Vọng, cả cơ thể hắn run rẩy, cả đứng cũng muốn đứng không vững rồi. Hắn vạn lần không ngờ rằng tên thiếu niên cầm lôi kích kia ẩn giấu thực lực quá sâu, ngay cả hai người Hoàng Tôn Vọng và Bạch Từ Linh liên thủ cũng không làm gì được hắn.
Một cái Vân Chính Thiên đã khó đối phó, lại thêm Lương Thế Nhân cưỡng hãn đúng là ngoài dự đoán của Viễn Dương Thuần.
Lương Thế Nhân mắt thấy Viễn Dương Thuần chủ động lui xa, hắn trừng mắt một cái liền xông vào. Lôi Ảnh Quang Minh Kích với sự tăng phúc tư hồn linh U Minh Bạch Hổ, hào quang tỏa ra mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Bạch Từ Linh thấy Lương Thế Nhân làm càng, nàng cũng hừ lạnh một cái, ngay sau đó đệ nhị hồn hoàn lóe lên. Tức thì trên võ đài xuất hiện vô số đạo bông tuyết, mỗi một đạo thể tích to lớn gần bằng một bàn tay, lấy vị trí của nàng làm trung tâm không ngừng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Hoa Tuyết Vũ, đệ nhị hồn kỹ của Bạch Từ Linh.
Ngay khi vô số đạo hoa tuyết này hiện ra, Vân Chính Thiên tự bản thân đối với băng nguyên tố vô cùng quen thuộc, cảm nhận trong không khí phản phất có mùi vị nguy hiểm, Băng Đế Kiếm trong tay hắn một lần nữa run lên.
Băng lãnh khí tức ồ ạt trào ra, xông thẳng tới hai người Viễn Dương Thuần mà bao phủ.
Lương Thế Nhân đang xông lên thì bị một đạo hoa tuyết ngưng tụ trước mặt cản trở, hắn vung Lôi Kích lên chém đạo hoa tuyết này thành hai mảnh, thì đột nhiên nổ lớn vang lên.
“ẦM ——”
Thì ra mỗi một đạo hoa tuyết này lại giống như một quả bom đặt sẵn, chỉ cần tác động một chút liền phát nổ. Mà ngay khi Lương Thế Nhân bị nổ văng ra, đồng thời chạm phải vô số đạo hoa tuyết khác, tức thì kinh khủng liên hoàn nổ lớn liên tục vang lên.
“ẦM! ẦM! ẦM!... “
Lương Thế Nhân thân thể bị chìm vào trong vô số tiếng nổ, chỉ sợ tiếp tục như vậy hắn cũng không còn cách nào tiếp tục chiến đấu. Uy lực của mỗi đạo hoa tuyết này không lớn, nhưng ở đây là vô số đạo hoa tuyết a. Cộng dồn lại uy lực vẫn đủ sức làm Thế Nhân ăn không ít khổ. Đây cũng là hồn kỹ khống chế mạnh mẽ nhất của nàng.
“THẾ NHÂN!!”
Vân Chính Thiên lo lắng quát lớn, lập tức gia tăng tốc độ vận chuyển hồn lực, ngay khi băng lãnh khí tức của hắn hoàn thành bao phủ toàn bộ chu vi đối phương, Bạch Từ Linh đột nhiên sắc mặt tái nhợt, hồn lực trong cơ thể chạy tán loạn, cảm giác vô cùng khó chịu.
Mà ngay khi nàng vừa phân tâm, vô số đạo hoa tuyết kia cũng theo đó biến mất.
“Chết tiệt, lại là áp chế thuộc tính, không lẽ phẩm chất võ hồn của hắn còn cao hơn của ngươi”
Viễn Dương Thuần trong nháy mắt phán đoán được tình hình. Không phải võ hồn của Vân Chính Thiên có thể chưởng khống tới hai loại nguyên tố băng và hỏa, mà mỗi loại nguyên tố này độ thuần khiết vẫn cao hơn so với võ hồn Băng Phiến vốn chỉ chưởng khống mỗi băng nguyên tố.
Chuyện này hoàn toàn vượt qua nhận thức của hắn.
Phải biết trong hồn sư giới, khái niệm chưởng khống nhiều loại nguyên tố đồng nghĩa với việc mỗi loại độ thuần khiết không thể nào vượt qua được chân chính hồn sư chưởng khống một loại độc lập. Cho nên từ đầu Bạch Từ Linh đã nhận định nàng chính là khắc chế của Vân Chinh Thiên. Cứ nghĩ rằng lật tay liền đem hắn áp chế, nhưng thực tế lại trái ngược hoàn toàn.
Viễn Dương Thuần thấy tình hình không ổn, hắn lập tức thôi động đệ nhất hồn kỹ, Ảnh Hổ Gia Tốc Biến, sau đó lập tức thoát li phạm vi bao trùm của Vân Chính Thiên, xông tới trước mặt hắn.
Hổ trảo điên cuồng vung xuống, hắn muốn ép cho Vân Chính Thiên không thể tập trung đi sử dụng áp chế thuộc tính lên người Bạch Từ Linh.
Vân Chính Thiên nhẹ nhàng điểm mũi chân, cả cơ thể ngay lập tức tránh lui ra sau, né được hổ trảo của Viễn Dương Thuần. Bất quá người này tốc độ quá nhanh, kỹ xảo chiến đấu cũng không có thiếu hụt. Nhào người về phía trước đem hổ trảo lần nữa chém tới, Vân Chính Thiên lúc này không thể đỡ lại, Băng Đế Kiếm hóa thành Hắc Kiếm, đem đôi hổ trảo kia ngăn.
“KHANH ——”
Giòn giã thanh âm va chạm liên tiếp vang lên, hai người nhất thời quấn lấy nhau. Tuy tu vi của Viễn Dương Thuần so với Vân Chính Thiên cao hơn một điểm nhưng so sánh và kỹ xảo chiến đấu vẫn có chút không bằng tên tóc trắng kia.
Bạch Từ Linh đứng nhìn hai người chiến đấu, nàng thân là khống chế hệ hồn sư, hồn kỹ toàn bộ đều có phạm vi công kích lớn, cho nên nhất thời không thể nhúng tay vào được. Trong lúc nàng còn đang quan sát thì ở phía sau lưng, lôi nguyên tố một lần trỗi lên mạnh mẽ.
“Tên này... đánh không chết ư?”
Bạch Từ Linh hai mắt lộ vẻ ngưng trọng. Lương Thế Nhân vừa rồi toàn diện rơi vào thiên la địa võng hoa tuyết, đối với đệ nhị hồn kỹ này cũng rất tự tin, số lượng hoa tuyết phát nổ càng nhiều, uy lực cũng được nhân lên nhiều lần. Vậy mà Lương Thế Nhân vẫn có thể tiếp tục đứng lên, khí thế nhìn qua không kém đi là bao.
Trên người hắn quần áo rách tả tơi, trên mặt cũng lưu lại vô số vệt máu, thân thể nhìn qua có hơi run rẩy. Thế nhưng đôi mắt hắn tràn ngập mãnh liệt quang mang.
Một đạo hắc quang đột nhiên lóe lên, ở phía sau lưng Lương Thế Nhân mà bắn tới. Hoàng Tôn Vọng sau khi hồi khí được một lúc, thời cơ tốt nhất đã đến, lúc này quyết định ra tay đem Lương Thế Nhân tiễn khỏi cuộc chơi.
Tốc độ Hoàng Tôn Vọng vẫn rất nhanh, tuy không được như lúc đầu nhưng với tình hình hiện tại thì Lương Thế Nhân hoàn toàn không thể tránh được.
Đao quang lóe lên, trước mặt Hoàng Tôn Vọng chỉ là một mảnh không khí, thủ đao của hắn chỉ chém vào hư không, thân thể Lương Thế Nhân đã biến đi đâu. Hắn kinh hãi quay đầu nhìn quanh tìm kiếm.
Bạch Từ Linh ở xa thì nhìn rõ mồn một, nàng thất thanh kêu lên
“A Vọng, hắn ở sau lưng ngươi”
Hưu! Hưu!
Hoàng Tôn Vọng cảm thấy một đợt không khí lạnh lẽo thổi lên sau lưng, ngay khi hắn định quay lại thì cả người hoàn toàn tê dại do lôi điện. Ngay sau đó một vật gì đó rất cứng vỗ thẳng vào mặt hắn, trực tiếp lăn ra bất tỉnh.
Lương Thế Nhân đánh gục Hoàng Tôn Vọng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Bạch Từ Linh, nàng vốn dĩ cho rằng cơ thể Lương Thế Nhân đã tiếp cận cực hạn, tuyệt đối không thể sử ra tốc độ kinh khủng như vừa rồi. E rằng đích thân Viễn Dương Thuần toàn lực thi triển cũng chỉ có thể đạt được tốc độ như thế.
Ở mặt trận bên kia, Vân Chính Thiên cùng Viễn Dương Thuần cũng sắp phân ra thắng bại. Vân Chính Thiên tay cầm Hắc Kiếm, mỗi kiếm đều mang tới lực lượng không tầm thường, đại chiến không lâu Viễn Dương Thuần đã có cảm giác không chịu nổi. Hắn một đôi hổ trảo tê rần, để có thể đương đầu với Hắc Kiếm của Vân Chính Thiên, mỗi một trảo đánh ra đều tập trung rất nhiều hồn lực cùng khí huyết.
Mà Vân Chính Thiên kia vô cùng quỉ dị, không chỉ kỹ xảo đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, mà hắn càng đánh càng mạnh thì phải. Viễn Dương Thuần trong lòng đang vô cùng hỗn loạn.
“KHANH ——”
Một trảo toàn lực đem Vân Chính Thiên đẩy lui ra xa, hắn cũng lùi lại một chút, trên người đệ tam hồn hoàn lần đầu lóe sáng. Tức thì một con Ảnh Hổ quang ảnh mờ ảo hiện lên phát ra tiếng gầm vang vọng.
Ngay sau đó thân thể Viễn Dương Thuần dường như phát sáng, hắn một đôi hổ trảo được bao phủ bởi một tầng ánh sáng trắng chói mắt. Hai mắt của hắn cũng đồng thời hóa thành một màu đen tuyền.
Vù!
Viễn Dương Thuần đột nhiên hóa thành một đạo bạch quang bắn tới Vân Chính Thiên, tốc độ cực kỳ kinh khủng. Vân Chính Thiên hai mắt vô cùng bất ngờ, theo phản xạ đưa Hắc Kiếm lên đón lấy thì đạo bạch quang này đột nhiên lách sang một hướng khác, hổ trảo vung tới chém vào đùi Vân Chính Thiên một cái.
“A” Vân Chính Thiên không nhịn được kêu lên.
Tốc độ này, chí ít phải ngang bằng với tốc độ Lương Thế Nhân lúc nãy đánh bại Hoàng Tôn Vọng. Đây chính là uy lực của đệ tam hồn kỹ mang đến cho Viễn Dương Thuần.
Ảnh Hổ Cực Tốc Trảo.
Viễn Dương Thuần sau khi vồ tới hắn không có dừng lại mà liên tục di chuyển, sau lưng hắn đi qua để lại một vệt dài ánh sáng màu trắng theo sau. Cứ như đang phản xạ với mọi góc của sàn đấu rồi bật lại đối thủ.
Tốc độ này quá nhanh, Vân Chính Thiên nhất thời không thể theo kịp, ở trên người đã lưu lại khá nhiều vết chém từ hổ trảo, sắc mặt ngưng trọng. Nếu cứ như thế này, người bại trận chính là bọn hắn a.
Lương Thế Nhân bên kia đứng vứng đến bây giờ hoàn toàn do ý chí của hắn, hiện tại sức lực không còn là bao, muốn đi cứu viện cũng không thể làm được. Bạch Từ Linh thì hoàn toàn bị khí thế của Lương Thế Nhân chấn nhiếp cho nên cả hai nhất thời chỉ có thể đưa mắt nhìn và chờ đợi kết quả của cuộc chiến này.
Chiến đến bây giờ đã trôi qua hơn mười lăm phút, trận chiến này căng thẳng đến mức khán đài hoàn toàn im bặt, tất cả đều tập trung, sợ rằng chớp mắt một cái liền bỏ qua một tình tiết thú vị.
Vân Chính Thiên càng chống cự càng rơi vào thế yếu, Viễn Dương Thuần thì lại càng đắc ý, hắn trên mặt cuối cùng đã xuất hiện nụ cười chiến thắng.
“Đến đây được rồi, ngươi gục xuống cho ta”
Viễn Dương Thuần lần nữa lao lên, hổ trảo to lớn lại đánh tới, lần này hắn đã dồn toàn bộ hồn lực còn lại vào chiêu cuối này, hắn cũng không có lo lắng sẽ đánh chết Vân Chính Thiên vì trong thời khắc then chốt, nếu có nguy hiểm đến tính mạng trọng tài sẽ ra tay can thiệp, cho nên cứ đánh hết sức mà thôi.
Ngay lúc Viễn Dương Thuần mới tiến lên được một nữa đường, đột nhiên Vân Chính Thiên mở to mắt nhìn về phía Lương Thế Nhân, gật đầu một cái. Mà Lương Thế Nhân âm thầm hiểu ngầm cũng rất tốt, hắn một lần nữa thả ra U Minh Bạch Hổ, ngay sau đó hổ gầm lên một tiếng.
Viễn Dương Thuần đang xông tới đột nhiên tốc độ giảm đi rõ rệt, hồn lực trong cơ thể nhộn nhạo cả lên. Hắn cắn răng kiên trì tiến tới, may mắn một cái là Lương Thế Nhân đã sức cùng lực kiệt, vì vậy áp chế huyết mạch mà nói không còn kinh khủng như lúc đầu.
Nhưng như vậy cũng đủ để Vân Chính Thiên lật mình.
Băng Đế Kiếm lần nữa hiện ra, băng nguyên tố lần nữa tràn ngập mang đến cho thiên địa một chút run rẩy. Ngay sau đó hắn không do dự một kiếm chém tới, đem thân thể Viễn Dương Thuần hoàn toàn khóa chặt.
“KHÔNG!”
Trong một tia sát na khi U Minh Bạch Hổ áp chể Ảnh Hổ, thì cũng là lúc phân định được thắng bại. Cường giả giao chiến, chỉ cần một giây thôi kết quả liền đảo ngược. Vân Chính Thiên nhân lúc Viễn Dương Thuần khựng lại vì bị áp chế, hắn không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này.
Viễn Dương Thuần kêu lên một tiếng, trong nháy mắt cả cơ thể bị băng phong bao trùm. Băng nguyên tố mạnh mẽ đến mức Bạch Từ Linh ở bên kia không nhịn được mà nhảy khỏi võ đài, chỉ sợ ở lâu hơn một chút kinh mạch của nàng sẽ bị chấn nát. Trận này, nàng hoàn toàn bị Vân Chính Thiên áp chế thuộc tính, không thể hiện được bản lãnh khống chế hệ hồn sư một chút nào.
Thiên Hạ Băng Cực Vô Song theo tu vi Vân Chính Thiên tăng lên, hồn kỹ uy lực cũng tăng lên rất nhiều. Mà một đòn này thực sự đã tiếp cận và gõ vào cánh cửa cực hạn chi băng, Viễn Dương Thuần kia hoàn toàn không có tư cách chống lại, trực tiếp hóa thành một pho tượng băng.
Ngay lúc này trọng tài cũng đã lao lên, điều này chứng tỏ trận đấu này bọn hắn chiến thắng. Vân Chính Thiên nhìn xuống khu vực chờ chiến, bắt gặp ánh mắt kinh hỷ của đồng đội, hắn khẽ mỉm cười một cái rồi ngã ra mặt đất hôn mê.
................