Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 637: Hạo Thiên Các Chủ




Trước khi rời đi, Diệt Nhật ý chí đã hữu ý nhắc nhở Vân Chính Thiên một điều, hiện Hải Thần Đảo bên trên ngoại trừ Vân Chính Thiên, Tiên Dao Tử hai người ra ra thì còn một người thứ ba nữa. Người này dựa theo Diệt Nhật ý chí miêu tả mà nói, hắn là một cái người điên rất thích đánh nhau, thậm chí còn có thể làm Vân Chính Thiên bị thương nữa, căn dặn hắn hết sức cẩn thận, không cần điên với người điên làm gì.

Vân Chính Thiên bên ngoài giống như nghe tai này lọt tai kia, nhưng kì thực hắn khả năng ghi nhớ đã vô cùng thâm hậu. Cho nên trước mắt vừa gặp được một người thật, không phải giống như mấy vị các chủ hình thái ý chí năng lượng, Vân Chính Thiên lập tức đoán ra kia chính là ‘người điên’ mà Diệt Nhật ý chí đã nhắc đến.

Lấy Vân Chính Thiên tu vi hiện tại cũng không ngại cùng đối phương giao thủ qua lại, đánh không lại thì có thể chạy đấy. Với lại, thế gian này người có năng lực làm hắn bị thương đã đếm không quá năm đầu ngón tay rồi a. Bất quá hiện tại trân quý cũng như thiếu thốn nhất với Vân Chính Thiên chính là thời gian, cho nên hắn cũng tự nhiên muốn tránh đi những rắc rối không cần thiết. Vì lẽ đó, Vân Chính Thiên điều chỉnh hô hấp chậm lại, khẽ nhấc chân ngược về phía sau, lộ ra ý muốn quay đầu lại lảng tránh con đường phía trước.

Nương lúc Vân Chính Thiên còn chưa kịp xoay người rời đi, đang dựa vào tảng đá im phăng phắc người dường như cảm nhận được sự hiện hữu của Vân Chính Thiên, bên dưới đầu tóc rũ rượi che lấp đi khuôn mặt kia, ‘người điên’ bỗng nhiên mở to hai mắt, bật cười thành tiếng nói: “Huynh đệ, ngươi cũng nghĩ thành Thần sao?”

Thình lình nghe được một câu này, Vân Chính Thiên sắc mặt khẽ biến. Nguyên lai vừa nãy hắn thực hiện lui lại hành động là đã tận lực thu liễm toàn bộ mọi thứ kể cả hơi thở của mình, vậy mà vẫn bị đối phương phát hiện ra. Chẳng lẽ nói ‘người điên’ này tinh thần lực so với Vân Chính Thiên không thua kém chút nào sao.

Từ đâu xuất hiện một vị tuyệt thế cường giả đến như vậy. Hơn nữa hắn còn tiêu hao hai mươi năm thời gian ở trên Hải Thần Đảo tu luyện, điên cuồng tới mức được mấy vị các chủ gán cho cái biệt danh ‘người điên’ kia. Phải biết Vân Chính Thiên tinh thần lực đã là Thần Nguyên Cảnh trình tự, ngoại trừ Huyết Đế, Ám Thiên Tà Đế cùng Đế Thiên ra đã không còn ai có thể sánh bằng, vậy mà trước mắt đột nhiên xuất hiện một vị say rượu ‘người điên’ cũng lộ ra như thế cường đại tinh thần lực, lệnh Vân Chính Thiên tâm tình cẩn trọng đứng lên.

Vân Chính Thiên vẻ mặt biểu lộ vẻ cười khổ bên ngoài nhưng trong lòng lại thầm mắng to, hắn lễ phép đáp: “Thứ lỗi tại hạ không biết đã quấy rầy huynh đệ ngươi giấc nghỉ ngơi, ta chuẩn bị rời đi đây.”

“Đứng lại một chút.” Say rượu ‘người điên’ lại cất giọng truy hỏi: “Huynh đệ, ngươi có mặt ở chỗ này, chính là cũng nghĩ thành Thần sao?”

Vân Chính Thiên nhe răng cười đáp: “Phàm là hồn sư tu luyện ai cũng muốn có một ngày đi tới cấp bậc kia. Không sai, tại hạ có mặt ở Hải Thần Đảo giờ khắc này, cũng hy vọng có thể tìm được thành thần chi lộ.”

“Ha ha ha, tìm kiếm thành thần chi lộ sao?” ‘Người điên’ bỗng nhiên cười như điên như dại, hắn điệu bộ hết sức vất vả mới có thể đứng lên, một tay chống vào tảng đá để không bị ngã, một tay quải bầu rượu lớn, quần áo lôi thôi lết thết, tóc tai bết bết rũ rượi không xem vừa vào đâu. Trên gương mặt lem luốc kia, ‘người điên’ hai mắt trừng trừng liếc nhìn Vân Chính Thiên từ trên xuống dưới.

“Một cái anh tuấn tiểu huynh đệ. Nào lại đây, chúng ta gặp nhau xem như có duyên, cùng ta uống chút rượu đi.” Say rượu ‘người điên’ thanh âm khàn khàn nói.

Vân Chính Thiên mắt lộ tinh quang, uyển chuyển cự tuyệt: “Các hạ thứ lỗi, ta còn có việc cần làm, hẹn khi khác đi.”

Hắn vừa dứt lời cũng dứt khoát thoái lui về phía sau.

Say rượu ‘người điên’ nhãn tình cũng lóe sáng, trầm giọng quát lên: “Đừng đi, ở lại chơi một chút.”

Nói rồi đã một chưởng vỗ về phía trước. Vân Chính Thiên cảm thấy một cỗ áp bách nặng nề từ ‘người điên’ giết tới, trong lòng không khỏi hừ lạnh, đúng là họa vô đơn chí. Bất quá hắn không phải là người cam chịu bắt nạt, cũng đồng thời một chưởng đánh ra.

Ầm ——!

Song phương va chạm trên không trung nổ vang một tiếng, không khí quyển tịch mà ra, cuốn theo vô số lá cây ban tán loạn. Say rượu ‘người điên’ lẫn Vân Chính Thiên đều bị xung lực đẩy ngược về phía sau.

‘Ngươi điên’ hưng phấn tột cùng hét lên ba chữ tốt. Sau đó hắn giậm chân xuống mặt đất một cái, cả người đã giống như lưu tinh bắn tới. Vân Chính Thiên cũng không chút sợ hãi, ý niệm vừa động, hai mắt đã hóa thành một mảnh tối tăm.

‘Người điên’ hung hăng một chưởng vỗ xuống, chấn nát Vân Chính Thiên thành ngàn vạn điểm sáng, bất quá sau đó hắn lại cảm thấy không đúng, một chưởng cũng mình dường như nện vào hư không một dạng.

Vân Chính Thiên ngay sau đó tập kết thân ảnh trở lại là ở ‘người điên’ sau lưng, hắn tóc trắng đã hóa thành tóc đen, một chưởng nhẹ nhàng vỗ ra, đánh ở trên lưng đối thủ.

Oanh ——!

‘Người điên’ như con diều đứt dây bị chấn văng đi, nện vào vách đá oanh ra một cái thật lớn vết lõm sâu.

Vân Chính Thiên trường bào tung bay lui về phía sau, cũng không có khởi xướng truy kích. Sau đó một khắc liền quay đầu chạy đi, chớp mắt đã vô tung biến mất.

‘Người điên’ mất một lát mới từ bên trong vách đá lọ mọ đi ra, đầu váng mắt hoa làm hắn có điểm khó chịu, bất quá ngoài y phục nhiễm bụi bẩn thì cả người cũng không có bị thương tích chỗ nào.

Hắn nhìn lại vách đá nơi mình vừa đi ra, sau đó lại liếc về phía phương hướng Vân Chính Thiên vừa rời khỏi, không khỏi khổ não nói: “Tỉnh rượu mất rồi.”

Ngay sau đó, ‘người điên’ thần tình trở nên long lanh, ngữ khí vui vẻ: “Bất quá, lâu lắm mới có thêm người tới đây, thực lực cũng không tệ. Đi theo xem.”

‘Người điên’ nói xong câu này, cả người đã hóa thành lưu tinh bay đi.

Vân Chính Thiên vừa thoát khỏi ‘người điên’ liền nhanh chóng chạy tới bãi đất trống bên dưới Tà Ác Chi Thụ, vừa vặn trông thấy mấy vị các chủ ý chí cũng vừa từ trên tán cây sà xuống đất.

Côn Thần ý chí, Diệt Nhật ý chí sánh vai mà đi, theo sau bọn họ còn một vị các chủ ý chí nữa.

Vân Chính Thiên nhíu mày nhìn kỹ lập tức phát giác ra, vị các chủ đi ở cuối cùng kia trên người sinh mệnh năng lượng nồng nặc vô cùng, phảng phất cụ tượng hóa mà ra, ở trên đỉnh đầu hắn hóa thành một cái thật lớn hắc sắc chuy, nhìn qua có điểm quen thuộc.

Đây là tình huống như thế nào?

Nội tâm không khỏi cả kinh, Vân Chính Thiên nhãn lực lại tập trung vào Côn Thần ý chí. Sinh mệnh năng lượng của Côn Thần ý chí so với người kia không lớn mạnh bằng, nhưng bù lại màu sắc ôn hòa hơn nhiều lắm, ở trên đầu hắn một cây trường côn ngưng tụ huyễn hoặc mà ra.

Diệt Nhật ý chí ở trong ba vị các chủ có sinh mệnh năng lượng cường độ yếu nhất, ảm đạm màu sắc, chập chờn không ngớt. Trên đầu hắn màu vàng hào quang ngưng tụ thành một cái sáu ngón cự thủ, nhìn qua vô cùng quái dị.

Hắn từ khi nào có thể nhìn được dòng chảy sinh mệnh trên người mấy vị ý chí này, hơn nữa còn cơ hồ nhìn thấu được mỗi một vị năng lực bẩm sinh.

Côn Thần ý chí đối với Vân Chính Thiên mỉm cười: “Đọc sách xong sao?”

Vân Chính Thiên chợt thanh tỉnh lại, cười khổ đáp: “Sử Lai Khắc tàng thư quả thật nhiều vô kể, tri thức vãn bối đọc được chỉ như hạt cát trong sa mạc mà thôi.”

“Ha ha ha.” Côn Thần ý chí cười lớn một cái, lại nói: “Không nghĩ chúng ta trong quá khứ nhất quyết bảo tồn lại tri thức rốt cục có chỗ dùng. Được rồi, ta giới thiệu một chút, vị này là các chủ đời thứ một trăm chín mươi sáu, hắn phong hào Hạo Thiên.”

Hạo Thiên!

Vân Chính Thiên tầm mắt thu hẹp lại, lướt qua trên đầu vị các chủ mới xuất hiện hắc sắc cự chuy, rốt cục nhận ra tại sao nhìn nó có vẻ quen mắt.

Đây chính là Hạo Thiên Chuy, đỉnh cấp công kích khí võ hồn.

Hạo Thiên Các Chủ, Hạo Thiên Đấu La? Hạo Thiên Tông!

Hạo Thiên ý chí bỗng nhiên cười lớn: “Nhìn mặt ngươi hoảng hốt như vậy có lẽ đã đoán ra được rồi sao. Lão phu sinh thời xuất thân từ Hạo Thiên Tông, phong hào Hạo Thiên cũng từ đây mà có.”

Vân Chính Thiên vội vàng hành lễ: “Hạo Thiên tiền bối, ngài khỏe.”

“Khỏe, ta tất nhiên khỏe. Ngủ một giấc gần ngàn năm lại chẳng khỏe?” Hạo Thiên ý chí nghiến răng nghiến lợi, liếc nhìn Côn Thần ý chí cùng Diệt Nhật ý chí.

Diệt Nhật ý chí ha ha nói: “Lão gia hỏa nhà ngươi. Không khiến ngươi ngủ chứ để ngươi ngày nào cũng đập búa chịu sao nổi. Kim loại hiếm tồn kho bị ngươi đùa giỡn cũng muốn hết rồi kìa.”

Hạo Thiên ý chí tức giận: “Đùa giỡn cái gì đùa giỡn, ta là đang sáng chế một loại sinh mệnh hợp kim mới mẻ. Gần đạt được thành tựu thì các ngươi cưỡng ép ta đi ngủ. Thật tức chết mà!”

Côn Thần ý chí lại đóng vai nhân vật khuyên can: “Nhị vị đừng tranh cãi nữa. Hạo Thiên, hôm nay chúng ta cố tình đánh thức ngươi cũng chính là vì điều này đó.”

“Có ý gì?” Hạo Thiên ý chí không hiểu.

Côn Thần ý chí lại đáp: “Thành tựu mà ngươi chưa kịp hoàn thành, vậy thì để tiểu tử này giúp ngươi một tay đi.”

“Là hắn sao?” Hạo Thiên ý chí giật mình, vội vàng liếc nhìn từ trên xuống dưới Vân Chính Thiên.

Vân Chính Thiên hiện tại cũng đã quen thuộc cử chỉ này của mọi người, bất quá trong lòng vẫn có chút buồn bực bởi vì bọn hắn nhìn mình giống như đang xem hàng hóa vậy.

“Tiểu tử. Ngươi sức mạnh tràn trề, ngũ quan dễ nhìn, vóc dáng khỏe mạnh. Được, ta quyết định đối với ngươi truyền thụ toàn bộ tuyệt học cả đời ta. Bất quá sau đó ngươi phải thay ta sáng tạo kỳ tích.” Hạo Thiên ý chí gật đầu hài lòng nói.

Vân Chính Thiên nhíu mày: “Là loại nào kỳ tích?”

Hạo Thiên ý chí tự hào mà nói: “Siêu việt đấu khải, chế tạo thần trang a.”

“Thần trang sao?” Vân Chính Thiên khóe miệng co giật.

Hắn là tay ngang xọc vô, ngay cả nhất tự đấu khải cũng chưa chế tạo lần nào, vậy mà Hạo Thiên ý chí đặt kỳ vọng hắn có thể làm ra thần trang, cái này không phải có hơi khoa trương hay sao.

Chính vào lúc này, từ trên cao đột nhiên truyền xuống một đạo hùng hồn âm thanh: “Tiểu huynh đệ, chúng ta chiến đấu còn chưa chấm dứt. Mấy lão già kia tránh ra hết cho ta.”

Chính là tên ‘người điên’ kia, hắn lúc này nhảy cao mấy chục mét, trên tay nắm theo một thanh hắc sắc cự chuy, khí thế bạo ngược, hung uy bộc phát giết thẳng về hướng Vân Chính Thiên.

Vân Chính Thiên nhìn một lượt ba vị các chủ ý chí, vẻ mặt cười khổ: “Xin lỗi, để hắn theo dấu tới được đây rồi. Các vị lui ra một chút, để ta đi đối phó hắn.”

Ngay vào lúc Vân Chính Thiên chuẩn bị động thủ, thì Hạo Thiên ý chí đột nhiên bay thẳng lên trời cao, giáp mặt với ‘người điên’ vung xuống một búa.

“Tiền bối?” Vân Chính Thiên sợ ngây cả người, thế nhừng lập tức sau đó hắn nhìn thấy, nguyên bản lượn lờ ở trên đầu Hạo Thiên ý chí hắc sắc chuy kia đột nhiên ngưng thật mấy lần, ngắn ngủi một lần hô hấp sau, cự chuy ngang trời xuất thế, thể hình so với ‘người điên’ cự chuy không chút nào thua kém