Long Thần quảng trường được đặt vào hai mươi cái võ đài, trong đó võ đài cỡ nhỏ khoảng năm cái, dành cho đơn đấu hạng mục. So với võ đài cỡ trung hoặc cỡ đại vốn dành cho hạng mục Song đấu, Tam đấu và Đoàn đội đấu thì chỉ bằng một nữa.
Đường kinh võ đài Đơn đấu chỉ khoảng mười lăm mét, đây cũng là thiết kế mà Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn duy trì suốt nhiều năm qua.
Trong một phạm vi tương đối chật hẹp, mới có thể kích phát tiềm năng của một tên binh sĩ lên mức độ cao nhất, tôi luyện cho hắn ý chí sắt thép cùng với tinh thần không chịu khuất phục. Đó mới chính là những thứ mà Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn muốn bồi dưỡng cho binh sĩ tinh nhuệ.
Có năm võ đài Đơn đấu, như vậy cùng một lúc sẽ có năm cặp tiến hành thi đấu. Số lượng binh sĩ bạch cấp tính luôn những người đang nhận nhiệm vụ tại Long Thần thành tổng cộng 120 người. Cứ mỗi lần mười người thi đấu, chẳng mấy chốc vòng đầu tiên của hạng mục này sẽ kết thúc.
Bất quá trận đấu đầu tiên khai mạc đại hội diễn ra một mình một cõi. Ở trên võ đài cũng đã xuất hiện một đạo thân ảnh trẻ tuổi. Hắn nhìn qua chắc chắn không tới mười lăm tuổi, nhưng điểm đặc biệt thu hút ánh nhìn nhất chính là khí chất.
Một đầu tóc bạch kim tung bay thường thấy nay đã được buộc gọn lại, điều này cũng không làm hắn bớt soái a. Đôi mắt to đặc biệt có sắc thần, nhìn thẳng vào trong đó cảm giác như cả tâm hồn đều bị hút lấy.
Người trẻ tuổi này mặc một bộ áo quần màu hoàng kim, cùng với huy chương Hoàng cấp trên ngực, đại biểu hắn chính là một tên đội trưởng.
Lại có đội trưởng trẻ tuổi như vậy.
Vân Chính Thiên đứng đó, chấp tay sau lưng, mắt nhắm ngưng thần. Trong lòng không ngừng kinh hỷ.
“Vừa hay kịp lúc”
Trên mặt không tự chủ mà nhỏen miệng cười, nhìn qua có chút đê tiện.
Trở về liền không có thời gian nghỉ ngơi, phải đánh trận đầu tiên khai mạc, nhất thời làm Vân Chính Thiên đang vô cùng mệt mỏi cũng phải ráng lết thân lên võ đài. Lúc này trên đó lại làm bộ chấp tay, nhắm mắt tăng phần khí thế, thực ra hắn đang âm thầm điều chỉnh lại hồn lực.
Đối thủ lần này là Diệp Linh, Vân Chính Thiên cũng từng nghe nói qua.
Đại Hồn Sư, 28 cấp, võ hồn của hắn khá đặc biệt, là bom. Đối với loại khí võ hồn này, vẫn là lần đầu Vân Chính Thiên nghe được, cũng chưa chân chính thử qua uy lực của nó, chỉ biết rằng đây là võ hồn có lực sát thương trên diện rộng khá khủng bố.
Bom, theo một khái niệm nào đó có thể ví như hồn đạo khí vậy. Lịch sử Đấu La Đại Lục từ khi hồn đạo khí bắt đầu nở rộ, hình thái bom hồn đạo khí cũng đã xuất hiện qua. Bất quá vẫn không có ghi chép nào nói hồn đạo khí lại có thể trở thành võ hồn của nhân loại, thực là vô tiền khoáng hậu.
“Vân Chính Thiên, không ngờ ngươi cũng có can đảm đối mặt với ta a”
Vân Chính Thiên hai mắt đang khép hờ thì một thanh âm gần đó vọng lại đánh thức hắn, khẽ liếc mắt nhìn sang thì nhận ra đó là Diệp Linh, đối thủ của mình trong trận này.
“Tại sao không có can đảm, chỉ đơn thuần thi đấu thôi mà”
Vân Chính Thiên mỉm cười đáp.
“Ta tưởng ngươi yếu còn ra gió, đã bị tụi thảo khấu làm thịt rồi. Trở về cũng thật làm man mắn, nhưng nhìn ngươi có vẻ tiều tụy, có cần ta nói trọng tài cho ngươi thời gian minh tưởng điều tức không, còn hay là ngươi trực tiếp nhận thua đi, vạn nhất ta lỡ tay làm ngươi bị thương, sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của ta a”
Diệp Linh làm một hơi rồi nói liên tục.
Nghe đến đây, nhiều binh sĩ ở bên dưới không khỏi lắc đầu, đối với cái miệng hay chém gió của hắn không ai xa lạ gì, nhưng sợ rằng lần này cái miệng hắn sẽ hại cái thân a.
Diệp Linh vốn không được lòng trong đội, bởi vì hắn ỷ có Diệp Phong đứng sau, thường ngang ngược hống hách không coi ai ra gì. Mặc dù chỉ là bạch cấp binh sĩ, nhưng lại muốn những người khác gọi mình bằng đại ca. Diệp Phong lại vốn là người ít nói, với hành động của Diệp Linh hắn nhìn cũng không vừa mắt, nhưng sợ đệ đệ giận nên cũng đành nhắm mắt cho qua.
Chính vì vậy càng làm Diệp Linh thêm kiêu căng tự phụ, rồi sinh thêm tật chém gió.
Vân Chính Thiên xem lời nói Diệp Linh như gió thoảng qua tai, thực sự không quan tâm, mặc kệ cho người trước mặt nói điên nói khùng.
“Ngươi nói xong chưa?”
Diệp Linh đang nói bị ngắt ngang, liền tỏ vẻ bực tức
“Xong rồi thì sao?”
Vân Chính Thiên hai mắt lóe hàn quang “Thì động thủ”
Cũng vào lúc này, tiếng trống “đùng đùng” vang lên báo hiệu trận khai đấu mở màn đại hội chuẩn bị bắt đầu. Tử cấp thống lĩnh Liễu Trấn Sơn phụ trách trọng tài để tăng phần long trọng.
Hồn đạo khí vòng bảo hộ cũng được bật lên, để đảm bảo an toàn cho người bên ngoài, chỉ cần một đối thủ có dấu hiệu nguy hiểm đến tính mạng, lúc đó trọng tài mới đích thân làm việc.
Lúc này Diệp Linh cũng không có nói nữa, hắn hai mắt âm trầm nhìn Vân Chính Thiên, đáp lại hắn chỉ có ánh mắt vô cảm của đối thủ, cảm thấy bản thân bị khinh thường, Diệp Linh nghiến răng kèn kẹt, thề phải đem tên tiểu tử này đánh cho một trận.
Liễu Trấn Sơn tiến lên một bước, nói với hai đối thủ qui tắc của trận đấu.
“Thi đấu của Chung Cực Quân Đoàn hoàn toàn khác so với thi đấu tại các học viện hoặc các tông môn, đứng trên võ đài cũng xem như đứng trên chiến trường, các ngươi có thể mất mạng bất kỳ lúc nào. Để thể hiện rõ tinh thần đó, quân đoàn cho phép các ngươi thi triển toàn bộ năng lực chiến đấu, dù có lỡ tay làm đối phương bị thương cũng không ai có thể truy cứu, kể cả sát chiêu”
“Kể cả sát chiêu”
Vân Chính Thiên không khỏi ngạc nhiên, Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn, đủ khắc nghiệt, đủ tàn nhẫn cùng quyết đoán a.
“Ngươi nghe rõ rồi chứ? Một lát nữa có bị làm sao đừng trách ta a”
Liễu Trấn Sơn liếc hắn một cái hừ lạnh
“Ngươi lo cho ngươi thì hơn”
Dứt lời Liễu Trấn Sơn lập tức lui ra khỏi phạm vi võ đài, hắn giơ một tay lên trời
“Ba... Hai... Một... Bắt đầu”
Ngay khi hai chữ bắt đầu vừa vang lên, Vân Chính Thiên lập tức thả ra võ hồn Thất Diện Kiếm, mặc dù người trước mặt khiến hắn vô cùng chán ghét, nhưng tiến vào được Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn, hoàn toàn không phải phế vật, võ hồn của hắn lại có chút đặc biệt. Tốt nhất nên cẩn thận vẫn hơn.
Sư tử vồ thỏ vẫn phải xuất toàn lực a.
Mà ngay khi Hắc Kiếm xuất hiện, Diệp Linh vẫn không quên giễu cợt.
“Đem khúc củi đó ra đánh với ta, ngươi đúng là nông cạn”
Vừa dứt lời, võ hồn của Diệp Linh cũng được phóng thích, một vầng ánh sáng lóe lên, bao phủ lấy thân trên của hắn, ngay sau đó ngưng tụ thành một cái dây đeo bom, trên đó cũng có hai trái bom với hai hình thù khác nhau, một đỏ, một vàng.
Đồng thời ở phía sau lưng Diệp Linh dâng lên hai vòng hồn hoàn, lưỡng hoàng.
Mặc dù phẩm chất hồn hoàn so với Vân Chính Thiên kém hơn rất nhiều, nhưng khi Diệp Linh thả ra bản thân võ hồn, Vân Chính Thiên cũng cảm thấy có chút áp lực.
“Võ hồn này sức công phá rất kinh khủng”
Người vừa lên tiếng là Lam Tiêu, hắn đang ngồi cùng Hoàng Nhất đội ngũ tại khu vực chờ chiến, quan sát trận đấu của Vân Chính Thiên.
Trong quá khứ, Lam Tiêu đã từng có cơ hội thử qua uy lực của võ hồn này, bất quá Diệp Linh không phải đối thủ của hắn mà là Diệp Phong.
Diệp Phong tu vi không so với Lam Tiêu kém, tuổi tác thì lớn hơn ba tuổi, thiên phú cũng tương đương không tệ. Mà võ hồn bom dưới sự khống chế của Diệp Phong, uy lực muốn phát huy hơn rất nhiều.
Bất quá năm đó Lam Tiêu cũng đã thắng qua Diệp Phong, mà Diệp Linh trước mặt Vân Chính Thiên so với Diệp Phong không tính là cái gì. Cho nên Lam Tiêu căn bản cũng không có lo lắng thái quá.
Diệp Linh hét lên một tiếng, đệ nhất hồn hoàn sáng lên. Từ trên ngực hắn lấy ra quả bom màu đỏ, ném thẳng về hướng Vân Chính Thiên, mà ngay khi quả bom vừa rời tay, tức thì trên dây treo bom quấn quanh người lại hiện lên một quả bom khác thay thế vào.
Chỉ cần hồn lực Diệp Linh còn đầy đủ, số lượng bom hắn sử dụng trong trận đấu có thể nói là vô hạn a.
Thật là đáng sợ hình thái võ hồn.
Ở trên chiến trường màn nói, võ hồn của Diệp Linh cùng Diệp Phong sẽ có đất dụng võ hơn so với Thất Diện Kiếm của Vân Chính Thiên. Chẳng trách Diệp Linh lại kiêu ngạo đến như vậy.
Vân Chính Thiên đầu óc vô cùng tỉnh táo, thứ đang bay tới trước mặt là một quả bom, hắn cũng không có ngu tới mức đem Hắc Kiếm đón lấy, chỉ sợ uy lực của vụ nổ sẽ làm hắn thực sự bị thương, lách người liền muốn tránh.
“Muốn tránh, còn lâu nha”
Diệp Linh cười cợt, sau đó lại đem một quả bom màu đỏ quăng tới vị trí Vân Chính Thiên chuẩn bị di chuyển qua. Động tác nhanh gọn như vậy, Vân Chính Thiên cũng không có khả năng tránh né được nữa.
Mắt thấy hai quả bom hung hăng bay tới, đồng tử Vân Chính Thiên lập tức co rút lại quan sát. Quả bom này càng bay tới gần đối tượng, nó càng phát ra ánh sáng mãnh liệt, không ngừng chớp tắt, chớp tắt như đếm ngược thời khắc chuẩn bị phát nổ.
Vân Chính Thiên cả người cấp tốc lui lại phía sau, đến khi chạm lưng vào vòng tròn bảo hộ võ đài mới miễn cưỡng đứng lại. Hắc Kiếm giơ lên trước mặt, hai mắt thập phần quyết đoán.
Tuy rằng hai quả bom đền không có trực tiếp chạm vào cơ thể Vân Chính Thiên nhưng lực phát nổ vẫn bao trùm cả người hắn, như vậy cũng tuyệt đối mang đến kinh khủng trọng thương.
“ẦM... ẦM...”
Hai tiếng nổ luân phiên vang lên, sức ép của vụ nổ làm vòng bảo hộ trong nháy mắt căng phồng lên, nhưng cũng không xảy ra vấn đề vỡ nát nghiêm trọng. Cả người Vân Chính Thiên đều bị vụ nổ hoàn toàn nuốt lấy.
“Hắc Hắc, không ngờ lại dễ dàng đến như vậy” Diệp Linh không nhịn được cười thành tiếng.
Bất quá niềm vui này nhanh chóng chìm xuống, bởi vì Diệp Linh đột nhiên rùng mình, nhiệt độ trong võ đài không biết từ lúc nào đã hạ xuống nhanh như vậy.
Đến khi khói bụi tan đi bớt, Diệp Linh mới nhìn thấy một tia băng hàn khí tức ở trong đó không ngừng truyền ra.