“Nhìn đủ chưa, còn không mau bồng nàng lên.” Ân Minh Tuyết thản nhiên nói, tựa như những chuyện phát sinh vừa rồi cùng nàng không chút nào liên quan. Không, phải nói nàng đối với sự việc này không hề lạ lẫm.
“À ừ!” Vân Chính Thiên có chút giật mình gật gật.
Lần này sự tình biến hóa quả thực làm hắn không cách nào trong thời gian ngắn tiếp thu được. Cái kia khủng bố năng lượng tựa như vị diện thông đạo bị cưỡng ép hé ra, tràn ngập thần bí lực lượng từ bên trong chiếu xuống dãy sâm lâm này, tức thì hậu quả do Mã Thiên Hoa bạo phát thần phượng năng lượng đã hoàn toàn biến mất.
Từng khối từng khối đất đá bị cày xới lên, trong chớp mắt khôi phục nguyên trạng, không những thế con suối nhỏ chạy ngang rừng đã bị đốt đến bốc hơi, lúc này lại tràn ngập sinh khí, nước chảy lưu loát. Trong không khí tràn ngập hỏa thuộc tính lực lượng bởi vì cái kia thần phượng uy lực cũng theo đó tan biến không còn xót lại một chút gì. Nguyên bản cái hố lớn nơi Mã Thiên Hoa bạo tạc cũng biến mất, thay vào đó là một thảm cỏ xanh ngát đang khẽ khinh động theo gió.
Phản phất thế giới bị vãn hồi lại một canh giờ trước đó cảnh quan.
Này thần kỳ như vậy sự tình cứ thế diễn ra trước mắt, có thể nói phiến địa phương này đang nắm giữ một loại kỳ lạ xoay ngược thời gian năng lực? Không! Còn không có đến mức như vậy, bởi vì hắn mấy người cũng không có vãn hồi hành động, không có khôi phục hồn lực tiêu hao trong chiến đấu. Nói một cách khác, địa phương này có thể thông qua thần bí lực lượng kia mang tới khôi phục nguyên trạng năng lực cho dù có xảy ra bất kỳ cái gì hủy hoại.
Vân Chính Thiên cố gắng thu liễm nét mặt của mình, cúi khom người nâng Mã Thiên Hoa lên. Mặc dù vừa rồi nàng thả ra thần phượng năng lượng bá đạo là vậy, thế nhưng bây giờ chẳng khác một tiểu cô nương mệt mỏi dựa vào lòng ngủ say, lệnh Vân Chính Thiên sắc mặt biến hóa đôi chút phức tạp.
Ân Minh Tuyết vẫn duy trì vẻ cười mỉm, bỗng hướng bìa rừng phương hướng nói: “Các ngươi không cần núp nữa, đứng lên được rồi đó.”
“Khặc!” Lúc này tại bên trong lùm cây lất cất bò ra hai cái thân ảnh, còn không phải Lương Thế Nhân cùng Can Hữu Long hay sao. Hai người bọn hắn cũng không bị cuốn vào bạo tạc phạm vi gần như Vân Chính Thiên, dĩ nhiên còn toàn mạng. Chỉ là sắc mặt tuyệt đối hiện lên mấy chữ kinh hãi, đối với Mã Thiên Hoa vẫn là Ân Minh Tuyết không giấu được sự khẩn trương đề phòng.
“Lão đại!” Lương Thế Nhân đối Vân Chính Thiên tri hô.
Vân Chính Thiên nghĩ ngợi một chút, sau đó lắc đầu nói: “Không cần đánh nữa. Chúng ta hiện tại không phải đối thủ của nàng. Minh Tuyết, ngươi mau nói cho ta biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”
Đón lấy thần phượng bạo tạc uy lực, tuy rằng Vân Chính Thiên thành công sống sót, lại nhìn bề ngoài phản phất không chịu bất kỳ tổn thương nào, nhưng chỉ cần là người có ánh mắt liền biết được hắn hiện tại là đèn đã cạn dầu.
Thứ sáu hồn kỹ Linh Hóa Thuẫn tuy rằng mang đến phòng ngự năng lực cường đại, nhưng đổi lại tiêu hao là vô cùng to lớn. Không cần biết đối phương công kích có bao nhiêu uy lực, có thể đem ngươi miểu sát hay không không cần biết. Chỉ cần đem Linh Hóa Thuẫn triệu hoán ra, tiêu hao đều là như nhau.
Cùng Mã Thiên Hoa đánh một trận, tuy hắn còn chưa bị ép đến mức dốc hết đáy hòm thủ đoạn, nhưng cùng liều mạng đã không sai biệt bao nhiêu. Vì vậy bây giờ muốn cùng Ân Minh Tuyết động võ, e rằng còn chưa có năng lực này.
Còn chưa nói vừa nãy nàng không biết dùng thủ đoạn nào lại có thể nhanh chóng khống chế Lương Thế Nhân, uy hiếp Can Hữu Long. Phải biết nàng võ hồn thế nhưng chính là thần chi truyền xuống thất đại tội một loại năng lực. Sắc Vũ Thiên Sứ thần bí, cho dù là Vân Chính Thiên toàn thịnh cũng phải dè chừng mấy phần. Hơn nữa Ân Minh Tuyết lần gần nhất hiển lộ thực lực đã một khoảng thời gian, từ đó đến đây nàng bổ sung thêm cái gì hồn kỹ thật khó mà đoán ra.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều không nắm trong tay, Vân Chính Thiên cũng không ngu ngốc cùng nàng đánh thêm một trận nữa. Mà Ân Minh Tuyết cái cô nàng này tình huống có lẽ cũng giống như Mã Thiên Hoa, đã hoàn toàn mất đi ký ức, nhưng khác một điểm Ân Minh Tuyết còn chịu nói chuyện, không giống như Thiên Hoa vừa gặp đã động thủ.
Chí ít có thể lợi dụng nàng điểm này để khai thác một chút căn nguyên sự tình.
“Ha ha, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn nghe lời. Ta còn tưởng các ngươi lỗ tai cây a.” Dứt lời, Ân Minh Tuyết xoay người bước đi.
Nàng lời nói nghe không lọt lỗ tai? Thế thì làm sao, ngươi có thể đánh được mông nàng? Bất quá nhìn thấy tiểu cô nương ngày nào vẫn luôn e thẹn mỗi lần nhìn thấy hắn biến thành bộ dạng như thế này, Vân Chính Thiên không tránh khỏi một trận thở dài. Nếu như có cách nào giúp các nàng khôi phục lại trí nhớ, hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Bồng trên tay Mã Thiên Hoa đã ngất xỉu, cùng với hai người Thế Nhân bất đắc dĩ bám theo sau Ân Minh Tuyết. Lại đi lên ngọn đồi nhỏ, lúc này nhà gỗ bị tạc nổ cũng đã khôi phục lại, Ân Minh Tuyết đẩy cửa bước vào.
Nhìn kỹ nhà gỗ cực kỳ đơn sơ, chẳng có bao nhiêu là đồ đạc, thế nhưng những thứ tưởng chừng như vô tri vô giác đồ vật bất giác mang đến một cỗ huyền bí hơi thở, bên trong lại xen lẫn một phần cổ xưa khí tức.
Lấy Vân Chính Thiên tinh thần lực cấp bậc không khó để nhận ra huyền cơ trong này, bất quá hắn cũng phải âm thầm lắc đầu dò xét không ra lai lịch căn nhà gỗ này. Dựa theo đồ đạc mẫu mã thiết kế bên ngoài có thể mơ hồ đoán được nhà gỗ niên đại tuyệt đối không thấp, rất có thể đã tồn tại từ rất lâu rồi.
“Đặt tỷ tỷ lên giường đi.” Ân Minh Tuyết chỉ tới trong phòng nhỏ có một cái giường, Vân Chính Thiên im lặng làm theo.
Sau đó quay trở ra liền nhìn thấy nàng cư nhiên an vị trên một cái bàn ăn, bộ dáng cực kỳ thoải mái, có một loại giống như vừa trở về nhà tư thái vậy. Vân Chính Thiên cũng tiến đến ngồi xuống, lúc này mới hỏi: “Bây giờ có thể nói cho ta biết mọi thứ không? Ta... ”
“Rót trà!”
Hắn còn chưa nói hết lời đã bị Ân Minh Tuyết lên tiếng ngắt ngang. Can Hữu Long không nhịn được quát lớn: “Ngươi đừng có quá đáng, dám bắt lão đại chúng ta rót trà?”
Ân Minh Tuyết thản nhiên: “Lão đại ngươi không rót thì ngươi rót đi!”
“Ta?” Can Hữu Long giật mình, theo bản năng nhìn sang Vân Chính Thiên.
Vân Chính Thiên cười khổ: “Ngươi làm đi.”
Nén giận vào trong, Can Hữu Long đành đứng lên rót cho mỗi người một chén trà.
“Rót trà mà cái mặt buồn vậy, thật mất hứng.” Ân Minh Tuyết buồn bực, có vẻ không vui nói.
“A Long, cười lên chút.” Vân Chính Thiên nhắc nhở.
“Vâng, vâng!” Can Hữu Long cố gắng nặn ra một nụ cười nham nhở. Có thể nói từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn cười mà như khóc.
Chậm rãi châm đầy trà, khói bốc lên nghi ngút, thoang thoảng nhẹ dịu hương thơm làm cả đám tinh thần cũng thư thả hơn trước.
“Trà đã rót xong, ngươi có thể nói.” Vân Chính Thiên tiếp lời.
Ân Minh Tuyết ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Trà đã có, nhưng chưa có đồ ăn. Trong tủ có chút bánh bao, lấy ra cho ta đi.”
“Ngươi...!” Can Hữu Long trợn cả hai mắt.
Tiểu cô nương này, làm sao tính cách lại biến thành như thế này. Nếu không phải nàng ta cường đại, có lẽ A Long hắn đã muốn phát tiết. Tên này có thể không phải kẻ thương hoa tiếc ngọc cho lắm a.
“Để ta đi lấy!” Lương Thế Nhân bất ngờ đứng lên đi thẳng vào trong bếp, mở tủ lấy ra mấy cái bánh bao bày ra trên bàn. Hắn hiện tại cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, thao tác phi thường nhanh nhẹn.
“Trà bánh đã đủ còn thiếu gì không?” Vân Chính Thiên nhoẻn miệng cười.
Ân Minh Tuyết nâng tách trà lên uống một ngụm, cười đáp: “Đã đủ nhưng ta không có nói sau đó sẽ làm gì a, chỉ đơn thuần khát nước đói bụng một chút thôi mà.”
Vân Chính Thiên nghe vậy, cũng không gấp, chậm rãi đáp:
“Nếu đã như vậy, chúng ta không còn gì để nói. Xin cáo từ.”
Ngươi từ đầu đã không muốn nói, vậy thì hà cớ gì bắt chúng ta năm lần bảy lượt nghe lời. Nếu đã như vậy, chúng ta chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Dứt lời đã đứng lên, cùng với Long Nhân hai người chuẩn bị rời đi.
Ân Minh Tuyết trong mắt đột nhiên xuất hiện dị quang, thanh âm trở nên phi thường quái lạ:
“Muốn đi cũng không đi được, hắc hắc. Đã tiến vào Thần Hồn thôn vậy thì đừng mong rời khỏi.”
Vân Chính Thiên đình chỉ cước bộ, khóe miệng hơi nhếch lên.
Rốt cuộc cũng chịu nói rồi sao!
Hắn không xoay người lại, thản nhiên nói: “Ngươi nói đừng mong rời khỏi là có ý gì. Chân là của ta, ta muốn đi đâu là quyền của ta. Đừng tưởng với thực lực của ngươi hiện tại là có thể ngăn cản chúng ta ba người rời khỏi.”
Ân Minh Tuyết vẻ mặt buồn bực: “Phí lời. Nếu như tiến vào xong rời đi dễ dàng như vậy, tỷ muội bọn ta còn có bộ dáng này hay sao.”
“Ngươi là nói?”
“Đúng vậy! Nơi này có cấm chú.”