Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 468: Mai phục




Đôi khi không gian trở nên im ắng chính là điềm báo trước cho sự xuất hiện của một cơn bão.

Vân Chính Thiên giác quan nhạy bén cùng đầu óc sáng suốt rất nhanh nhận ra có chỗ không đúng. Trên tay Hắc Kiếm nhanh chóng tế ra thủ hộ ở trước người.

“Khặc, khặc, khặc... Chuột nhắt! Ngươi cảm giác quả thực rất nhạy bén.”

Man rợ tiếng cười không hề báo trước tại trong không trung vang lên. Dưới tiếng cười này, không khí đột nhiên trở nên ba động mạnh liệt, một cỗ vô hình lực áp bách không rõ xuất hiện từ đâu, hướng về phía Vân Chính Thiên lướt tới.

Phanh!

Hừ lạnh một cái, Hắc Kiếm trên tay vung ra, tức thì kiếm ý vô hình cùng lực áp bách kia va chạm lẫn nhau. Có thể nhìn thấy sóng năng lực phản chấn bằng mắt thường hướng ra xung quanh lan tỏa.

“Có chút ý tứ!” Quỉ dị thanh âm lại vang lên.

Vân Chính Thiên lúc này mới khẽ nhíu mày nhìn tới trước mặt, chỉ thấy không gian chỗ đó khẽ vặn vẹo. Từ trong bóng đêm vĩnh hằng kia bất chợt để lộ ra một đạo thon dài thân ảnh đang huyền phù cách mặt đất một khoảng nhỏ.

Hắn trang phục từ đầu đến chân chỉ có một màu đen, quần áo thiết kế ôm sát cơ thể, mũ đen từ sau lưng kéo lên trùm kín mặt. Trên người hắn tản phát ra một loại khí tức tà ác xen lẫn mùi máu tươi không lẫn vào đâu được.

Kẻ này hành tung quỉ dị, khí tức tà ác chắc chắn không phải là bạn mà là tử địch. Hắn đích xác là một danh tà hồn sư.

Có thể qua mặt Vân Chính Thiên che giấu hơi thở bám theo lâu như vậy, chứng tỏ hắn tu vi cũng không có tầm thường. Theo Vân Chính Thiên phán đoán, kẻ này tu vi ước chừng đạt tới Phong Hào đấu la cấp bậc, tuy nhiên vẫn còn chưa có tiến vào Siêu Cấp trình độ.

Nếu không phải chỗ này tà hồn lực nồng độ quá cao, hắn cũng không có khả năng ẩn nấp lâu như vậy mà không bị phát hiện.

Bất quá, bị một tên Phong Hào đấu la mai phục chặn đường, như vậy cũng đủ mang lại uy hiếp cực đại cho Vân Chính Thiên. Dù sao hắn tiêu hao hồn lực còn chưa có hoàn toàn khôi phục đấy.

“Khặc khặc... Làm sao vậy? Đột nhiên bị mèo ăn mất lưỡi!”

Vân Chính Thiên cười nhạt: “Hồn sư cùng tà hồn sư đánh nhau, hà tất phải nhiều lời.”

Tên tà hồn sư nghe vậy, tay khẽ vuốt cằm cười nói:

“Một cái dũng cảm thanh niên a, bất quá cũng là một cái ngu ngốc hết sức. Ngươi nghĩ đi vào đốt cháy Hắc Ám Cổ Thụ của bọn ta sau đó có thể an nhiên rời đi như vậy? Thật quá ngây thơ, ngu ngốc!”

Bị phát hiện rồi sao!

Vân Chính Thiên nghe xong có chút trầm mặc. Nếu như tên tà hồn sư này đã biết tên thanh niên trước mặt là người đã hủy diệt Hắc Ám Cổ Thụ, vậy thì hắn rất có thể đã có mặt ngay từ đầu. Vậy thì tại sao lại không lập tức ra tay ngăn cản mà lại lựa chọn bám đuôi theo sau như vậy.

“Khặc khặc, có phải đang nghĩ tại sao ta lại không ra tay ngăn cản ngươi hủy diệt Hắc Ám Cổ Thụ? Đơn giản thôi, bởi vì ngươi hủy diệt cái cây kia chẳng có nghĩa lý gì cả. Tà Ma Hạt Giống mà bọn ta tốn bao nhiêu công sức mới có thể gieo trồng xuống, há phải là thứ ngươi tùy tiện liền có thể gạt bỏ dễ dàng như vậy sao.”

“Ngươi nói cái gì?” Vân Chính Thiên nhất thời kinh hãi kêu lên.

Hắc Ám Cổ Thụ đã bị hắn bổ đôi, không những vậy mà bên trong thân cây còn bị chấn nát thành bột mịn, vậy mà tên tà hồn sư này nói như thế vẫn chưa có hoàn toàn đem nó gạt bỏ sao.

Tà hồn sư có chút thống khoái nhìn Vân Chính Thiên sửng sốt nét mặt, hắn cười khẩy nói tiếp:

“Ta âm thầm bám theo ngươi, chỉ là muốn xem ngươi phía sau có như thế nào đồng bọn. Xem chừng đám Thiên Sứ hồn sư kia cũng đã bị ngươi dắt mũi. Được rồi, bây giờ ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi, ta dẫn ngươi trở về gặp Liệt Sa đại nhân để đền bù thiệt hại. Nếu như còn dám chống cự, chống cự hả... Hừ hừ!”

Vân Chính Thiên nghe xong, gương mặt trở nên phi thường kiên định: “Tiên sư, ngươi nằm mơ!”

Trên tay Hắc Kiếm hàn quang khẽ chớp động, kiếm ý bàng bạc cùng với tinh thần lực nhất thời dung hợp lại, tinh thần kiếm mang thẳng tới tà hồn sư bên kia không chút do dự quét tới.

“Thật sự muốn chết!” Tà hồn sư ánh mắt trở nên âm độc, hai tay vẫn chắp sau lưng, thân thể cứ thế lướt đến.

Khanh!

Tinh thần kiếm mang cùng tà hồn sư chỗ va chạm lúc, chỉ nhìn thấy kiếm mang đứt gãy, mà thân thể tà hồn sư kia cũng không có một chút biến hóa nào, thậm chí trường bào của hắn còn không có cổ động lấy một chút.

Vân Chính Thiên không chút bất ngờ, vốn dĩ tinh thần kiếm mang chỉ là tùy tiện chém ra, hắn cũng không hy vọng chiêu này có thể ảnh hưởng được Phong Hào đấu la tầng thứ.

Tà hồn sư kia tốc độ cũng rất nhanh, chớp mắt đã đem song phương khoảnh cách thu hẹp lại chỉ còn một cánh tay. Ngay lúc này, hữu trảo của hắn nhắm vào cổ họng Vân Chính Thiên chụp tới.

Tốc độ này cũng quá nhanh đi, không hổ là Phong Hào đấu la đỉnh tiêm cấp bậc. Bất quá, Vân Chính Thiên đối với công kích này của tà hồn sư, hắn mặt mày không chút biến sắc.

Chỉ thấy trong mắt phản phất có lôi quang lóe lên, lục thải hào quang từ trong thể nội đột nhiên bành trướng mà ra.

“Cái gì?” Tà hồn sư chỉ kịp kinh hô lên một tiếng, trước mắt không gian đã tràn ngập hỗn độn chi sắc. Hữu trảo chụp tới liền rơi vào hư không, một sợi tóc cũng không có nắm được.

Xoẹt!

Bên tai đột nhiên có tiếng lôi âm truyền đến, lệnh tà hồn sư trong lòng có chút chấn động. Trước mắt hắn hỗn độn chi sắc đã hóa thành một mảnh rực rỡ màu vàng ánh sáng.

Ầm, ầm!

Hai vệt máu tươi nương theo kiếm quang lóe lên bị kéo văng ra. Tà hồn sư một tay ôm ngực, một chân đối với đại địa giẫm mạnh một cái, thân thể lập tức thoái lui ra trăm mét phạm vi.

Chấn động!

Phong Hào đấu la bị một tên Hồn Thánh đánh lui, đây là cỡ nào nhục nhã sự tình. Bất quá đối với tà hồn sư mà nói thì danh dự chẳng là cái gì, nếu có thể dùng danh dự đổi lấy địa vị, quyền lực, thực lực, tính mạng thì bọn chúng sẵn sàng từ bỏ. Thế nhưng hắn trong lòng vẫn có chút không tin được cùng tức giận cảm xúc.

Vân Chính Thiên thực lực không lẽ đã nghịch thiên đến trình độ này? Ngay cả Phong Hào đấu la cũng bị hắn dễ dàng làm cho bị thương như vậy.

Tất nhiên là không! Mấu chốt khiến Vân Chính Thiên có thể đắc thủ, một phần là do tà hồn sư kia quá mức chủ quan, thứ hai là vì hắn nắm bắt thời cơ quá tốt.

Hữu trảo của tà hồn sư chụp tới lúc, Vân Chính Thiên đem võ hồn chân thân thả ra, sau đó nguyên tố lĩnh vực cũng tùy theo phát động. Lấy nguyên tố lĩnh vực đối với tà hồn sư kia mang tới hiệu quả khống chế cùng trì trệ, tuy rằng thời gian còn chưa tới một giây, nhưng cũng đủ để hắn đem Lôi Nguyên Hóa Kiếm tế ra.

Đối mặt với địch thủ hơn mình hai giai cấp, Vân Chính Thiên không thể cứ thế đấu cứng. Hắn cần nhất hiện tại, chính là tốc độ.

Lôi Nguyên Hóa Kiếm tốc độ ra đòn rất nhanh, nhân lúc tà hồn sư bị nguyên tố lĩnh vực ảnh hưởng đã chém ra hai kiếm, cuối cùng thành công đem đối thủ đánh lui đi.

Dĩ nhiên tà hồn sư kia chấp nhận lui đi, phần lớn là vì Vân Chính Thiên lực bộc tác cùng tốc độ dọa sợ, chứ bản thân bị thương không hề nghiêm trọng chút nào.

Thế nhưng như vậy cũng đủ khiến hắn phải nhìn thanh niên trước mặt bằng một con mắt khác.

“Hừm, chẳng trách lại có gan một thân một mình đột nhập tới tận đây, hóa ra cũng có chút bổn sự.”

Tà hồn sư vừa mất đi mặt mũi, vội vàng ứng phó vài câu.

Vân Chính Thiên không chút nào để ý đến lờihắn nói, trên tay Lôi Nguyên Hóa Kiếm đón lấy khủng bố lôi thuộc tính trong không khí, một kiếm kế tục một kiếm chém ra. Trong một khoảnh khắc toàn bộ phương vị trước mặt tà hồn sư đều bị lôi đình lực lượng bao phủ, kiếm ý ngập trời luồn lách mà ra, khẽ lướt ra tứ phương tám hướng.

Oanh, oanh, oanh ——!

Mấy tiếng lôi âm oanh minh vang lên, chỉ kịp nhìn thấy năm cột lôi trụ to lớn từ trên trời giáng xuống phân bố ở năm góc, đem tà hồn sư vị trí kia bao phủ ở bên trong. Này công kích còn không phải Ngũ Giác Lôi Võng hay sao.

Cảm nhận khí tức nghẹt thở bức người đến từ thanh niên tóc trắng bên kia. Tà hồn sư trong đáy mắt lúc này lóe lên một vệt quỉ dị chi sắc, hắn sau lưng hồn hoàn rốt cuộc không nhịn được mà phải phóng thích ra.

Lưỡng tử, thất hắc!

Cửu hoàn, Phong Hào đấu la cường giả.

Tại thời điểm Ngũ Sắc Lôi Võng phủ xuống, tà hồn sư đệ nhất hồn hoàn sáng lên, một thanh quỉ dị trường kích xuất hiện ở trong tay. Này trường kích xuất hiện lúc làm Vân Chính Thiên cảm thấy cổ họng lành lạnh.

Không ổn!

Vút——!

Vân Chính Thiên đột nhiên buông tha chưởng khống lôi nguyên tố hình thành Ngũ Giác Lôi Võng, cả người gập ngược ra sau, trực tiếp nện lưng xuống mặt đất. Liền sau đó một đạo vô hình lực lượng khẽ vụt qua đúng vị trí cổ họng của hắn lúc nãy, đem hàng loạt cây cối phía sau cắt đôi, khí thế sắc bén vô cùng.

Thở dốc! Tốc độ này không phải quá nhanh sao? Hắn rốt cuộc ra tay lúc nào?

Vân Chính Thiên ánh mắt cả kinh, không dám chần chừ thêm nữa. Mượn lấy lôi nguyên tố, chân đạp mạnh lui lại phía sau. Nếu không phải vừa nãy hắn giác quan nhạy bén, có lẽ cổ họng đã bị cỗ lực lượng kia chém đứt ngọt.

Tên tà hồn sư này tốc độ nhanh như vậy, chẳng lẽ lại là mẫn công hệ. Vậy thì rất phiền toái rồi a.

“Khặc, khặc! Vậy mà vẫn để ngươi tránh được. Bất quá lão phu thực sự đã bị ngươi chọc giận rồi, hôm nay liền lưu xác tại đây đi.”

Tà hồn sư cười khúc khích, hắn vừa dứt câu thân thể tựa như nhập vào bóng đêm tiêu thất.

Vân Chính Thiên nhìn thấy đối phương vô thanh vô tức biến mất, ngay cả Linh Vực cảnh tinh thần lực cũng không thể phán đoán được đối phương vị trí. Trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.

Kỳ thực lúc nãy Vân Chính Thiên dự tính sử dụng Ngũ Giác Lôi Võng đi áp chế tà hồn sư, sau đó mượn Lôi Nguyên Hóa Kiếm cùng nguyên tố lĩnh vực kết hợp sinh ra cực hạn tốc độ tăng phúc hồn kỹ để tiến hành chạy trốn. Đối mặt với tầng thứ này cường giả cần gì phải liều mạng, có thể chạy được thì cứ chạy mới là chính đạo.

Vạn lần không ngờ tà hồn sư này phương diện am hiểu lại là tốc độ cùng khả năng ẩn thân xuất quỷ nhập thần. Nếu như cũ triển khai Ngũ Giác Lôi Võng chắc chắn sẽ tạo thành vô số khe hở để đối phương đột kích.

Kế hoạch phá sản, át chủ bài của mình nháy mắt trở nên vô nghĩa. Vì thế hiện tại hắn có thể làm, đó là chờ đợi đối phương tấn công, sau đó tìm cơ hội phản kích.

Xoạt ——!

Đến rồi!

Thanh âm xé gió lọt vào trong tai Vân Chính Thiên, hắn trên tay Lôi Nguyên Hóa Kiếm lập tức vung ra đón lấy.

Phập ——!

Chỉ thấy hàn quang vừa lóe lên đã biến mất. Một vệt dài máu tươi bị kéo bay ra từ phía bắp đùi bên dưới.

Vân Chính Thiên mặc dù có sự chuẩn bị trước, nhưng vẫn là đón không kịp, bị chém trúng rồi. Hắn còn chưa kịp nhìn thấy đối phương thân ảnh, bốn phía xung quanh lại trở nên yên lặng.

...

Banhbaothit