Vân Chính Thiên kiếp trước là một tên thiên tài kiếm đạo, đối với kiếm ý không cầu mà ngộ. Từ nhỏ đã bộc lộ ra thiên tư hơn người khiến cho vô số môn phái không tiếc giá nào ra sức chiêu dụ.
Gia nhập một môn phái vô danh trên giang hồ, trong 20 năm đem môn phái này đưa lên đến đỉnh cao danh vọng, cũng trong 20 năm này. Hắn đối với kiếm đạo hoàn toàn lĩnh ngộ.
Sau đó vì cảm thấy mọi chuyện ở đây quá dễ dàng, hắn xuất môn, một mình một kiếm ngao du khắp thiên hạ, khiêu chiến vô số chiến thần.
Bất Tử Thần Nhân, Thánh Kiếm Võ Đang, Côn Ma Thiếu Lâm Tự, Chiến Thần núi Côn Luân … đều lần lượt bại trong tay hắn. Hai mươi năm sau hắn được người đời xưng tụng là Kiếm Thần. Từ đó hắn đoạn tuyệt tên cũ, lấy Kiếm Thần làm tên mới xây dựng một tòa Kiếm Thần Điện trên đỉnh núi cao nhất Địa cầu.
Toàn tâm toàn ý nghiên cứu kiếm đạo, hy vọng có một ngày đột phá được giới hạn. Trời cao quả thực không phụ lòng hắn, hai mươi năm sau hắn thành công tiến vào cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất, kiếm chiêu Lô Hỏa Thuần Thanh, kiếm ý Xuất Thần Nhập Hóa.
Chân chính bất bại.
Sống đến hơn 150 tuổi, qua lại với vô số nữ nhân. Con cái đông đến mức không thể nhớ hết. Kiếm Thần Điện thâu tóm toàn bộ tông môn trên thế giới, đạt đến cực hạn quyền lực mà một tên phàm nhân có thể làm được.
Trước lúc lâm chung, đáng lẽ hắn phải cực kỳ mãn nguyện với điển tích hắn để lại, bởi vì chưa chắc ngàn năm sau có một người làm được như vậy. Nhưng hắn lại có vẻ buồn bã mà rời đi hồng trần này.
Hắn hận vì bản thân không thể vượt qua sinh tử.
Hắn hận vì thế giới này quá dễ dàng lên tới đỉnh cao.
Hắn hận vì mọi chuyện hắn làm đều vô cùng suông sẻ.
Nhắm mắt xuôi tay, hắn lại xuyên việt tới mảnh Đấu La Đại Lục này. Tất cả mọi thứ đều thuận theo di nguyện của hắn mà xuất hiện.
Ở Đấu La Đại Lục, sinh tử có thể chưởng khống được, nếu ngươi đột phá được xiềng xích kia, phi thăng thành Thần.
Ở Đấu La Đại Lục, thiên tài trùng trùng lớp lớp, người này nối tiếp người kia mà đản sinh, không ai có thể tự nhận mình là thiên hạ vô địch.
Ở Đấu La Đại Lục, mọi chuyện đều không thể lường trước được, ngươi có thể là đệ nhất thiên tài, chỉ cần sơ sẩy một chút liền trở thành người thiên cổ.
Kiếp này hắn là Vân Chính Thiên. Thê giới quan này chính là một cơ hội thứ hai mà trời cao ban đến cho hắn, để hắn một lần nữa khẳng định với chúng sinh, hắn là Kiếm Thần vô địch.
Trên tay Vân Chính Thiên lúc này, là một thanh cự kiếm. Kiếm một màu đen như thanh củi cháy, dài khoảng mét mốt, thân kiếm rộng tấc năm. Nhìn qua vô cùng bình thường, thậm chí có thể nói là không có gì đặc biệt.
Chiến bào nam nhân nhìn một màn này, hai mắt không tự chủ híp lại. Hắn tập trung toàn bộ tinh thần lực đưa tới quan sát võ hồn của Vân Chính Thiên.
“Khí võ hồn, là Hắc Kiếm, loại này không hiếm gặp, bât quá kết hợp với tiên thiên mãn hồn lực, sau này sẽ có thành tựu nhất định, tiểu tử làm tốt lắm”.
Chiến bào nam nhân nhanh chóng đưa ra nhận định. Tuy võ hồn Vân Chính Thiên không quá mức cường đại, nhưng không phải phế võ hồn a.
Đột nhiên Vân Chính Thiên hai mắt nhìn kiếm có vẻ sâu xa, lắc đầu nói.
“Không phải là Hắc Kiếm, phải gọi là Thất Diện Kiếm võ hồn mới đúng”.
Chiến bào nam nhân trong mắt lộ vẻ khó hiểu, hình dạng này … rõ ràng là Hắc Kiếm võ hồn, hắn hướng Vân Chính Thiên hỏi.
“Làm sao ngươi biết không phải Hắc Kiếm?”.
Vân Chính Thiên hai mắt sáng lên, một tay vuốt ve thân kiếm đáp.
“Chính thanh kiếm này nói với ta như vậy”.
Giác tỉnh võ hồn nghi thức đạt được hoàn mỹ kết quả, Vân Chính Thiên một mặt vui vẻ trở ra ngoài doanh trại. Chạy tới bên cạnh Vân Lý Tân đang ngồi chờ, thản nhiên nói.
“Cha, ta thành công”.
Vân Lý Tân đang ngồi lập tức nhảy dựng lên, một mặt ngạc nhiên hỏi lại.
“Ngươi thành công. Tốt quá tốt quá, là cấp mấy hồn lực, võ hồn là cái gì”.
Đối với con cháu trong gia đình có được hồn lực chảy xuôi trong cơ thể, ai mà không hoan nghênh vui mừng. Trở thành hồn sư là ước mơ của đại đa số nhân loại a.
“Tiên thiên mãn hồn lực, võ hồn Thất Diện Kiếm”.
“Mãn cấp? Chính Thiên con trai ngoan của cha, ngươi thật sự khiến gia đình nở mày nở mặt”.
Vân Lý Tân làm sao không hiểu được tiên thiên mãn hồn lực ý vị như thế nào. Con trai hắn Vân Chính Thiên là có được cao cấp nhất hồn lực cấp bậc khởi điểm, trong tương lai tu luyện tốc độ cực kỳ nhanh, so với những người khác, quả thực nhanh hơn không chỉ một bậc.
“Trở về nhà kể cho mẹ ngươi nghe, đảm bảo nàng sẽ rất cao hứng”.
Vân Lý Tân phụ tử cùng trở về nhà. Hàn Phi sau khi nghe tin trong lòng cũng khẽ vui mừng, nhưng đồng dạng nàng cũng có một chút lo âu.
Trở thành hồn sư là chức nghiệp cao cấp nhất đại lục, bất quá đi kèm với nó là vô số nguy hiểm không thể lường trước được. Hồn sư giới phân chia thành nhiều cấp độ, từ hồn sĩ, hồn sư, đại hồn sư, hồn tôn, hồn tông, hồn vương, hồn đế, hồn thánh, hồn đấu la và phong hào đấu la.
Cứ mỗi mười cấp sẽ phải thu thập một hồn hoàn đột phá bình cảnh. Hồn hoàn thu được thông qua liệp sát hồn thú mà có, tuy nhiên hai vạn năm trước số lượng hồn thú ít đến thảm thương, gần như tiếp cận diệt chủng tình trạng.
Ngay lúc đó một vị tuyệt thế thiên tài đản sinh, hắn sáng tạo nên một khái niệm hồn hoàn hoàn toàn mới, gọi là hồn linh. Sau đó trở thành người sáng lập Truyền Linh Tháp siêu cấp tổ chức tồn tại.
Vị tháp chủ này là một trong hai người có thể sánh ngang với Long Thần Đấu La Đường Vũ Lân. Hắn là Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo năm đó thành công sáng tạo hồn linh, mang đến cho nhân loại và hồn thú rất nhiều lợi ích.
Nếu như hồn hoàn có dựa vào tu vi hồn thú mà có màu sắc khác nhau, từ vàng, tím, đen, đỏ thì hồn linh cũng đồng dạng như vậy. Chỉ có một điểm đặc biệt là ở số lượng hồn hoàn của một hồn linh mang đến cho hồn sư.
Hồn linh sáng tạo ra làm quan hệ giữa nhân loại và hồn thú dần dần hòa hoãn. Một vạn năm trước nhân loại không cần đi liệp sát hồn thú vẫn có thể thu được hồn linh thông qua mua bán với Truyền Linh Tháp.
Sau này thú triều liên tiếp nổ ra đẩy nhân loại vào hiểm cảnh, Truyền Linh Tháp không thể duy trì số lượng hồn linh cung cấp cho hồn sư như trước được nữa.
Ngược lại hồn thú tăng mạnh khiến đông đảo hồn sư bất đắc dĩ phải quay lại phương pháp cũ, là tiến vào rừng liệp sát hồn thú, thu thập hồn hoàn đột phá bình cảnh.
Hồn thú có dễ dàng bị liệp sát, tất nhiên là không. Từ khi hồn thú có khả năng chưởng khống tà hồn lực, chênh lệch giữa hồn thú và hồn sư trở nên xích lại gần nhau hơn.
Rốt cuộc hồn thú cường đại sẽ trở thành hồn hoàn của hồn sư hay chính hồn sư trở thành thức ăn trong bụng hồn thú. Điều này không ai dám nói chắc chắn.
Hàn Phi cũng vì vấn đề này mà đâm ra lo âu. Vân Chính Thiên không phải con ruột của nàng nhưng nàng yêu thương hắn còn hơn như thế nữa. Bất quá không khí gia đình đang vui, nàng đành nén lo lắng vào bên trong.
Hôm nay Vân Chính Thương được Hàn Phi nấu cho một bữa ăn thịnh soạn, với đầy đủ cá thịt các loại. Khác hẳn với bữa cơm đạm bạc hằng ngày chỉ có cơm rau và một chút thịt.
“Ha-ha-ha thật là cao hứng. Chính Thiên lại có thiên phú mạnh mẽ như vậy, sau này chúng ta sẽ không phải cực khổ nữa”.
Vân Lý Tân từ khi trở về cứ cười suốt mà thôi. Hàn Phi thấy vậy tức giận nói.
“Ngươi chỉ nghĩ được có vậy thôi hả, Chính Thiên con đường sau này tràn ngập nguy hiểm”.
Vân Chính Thiên miệng nhở phớt phớt nói.
“Sau này kiếm được nhiều tiền sẽ mua đồ ăn ngon cho hai người”.
“Hài tử ngoan, hài tử ngoan” Vân Lý Tân cười lớn.
Hàn Phi mặc kệ hắn, quay sang Vân Chính Thiên lo lắng nói.
“Ba ngày sau phải nhập học, ta không thể tiếp tục chăm sóc cho con, về sau phải tự lo cho bản thân mình”.
Vân Chính Thiên trong nội tâm dâng lên một tia ấm áp, nhe răng cười nói với Hàn Phi.
“Người đừng lo, bất quá ta sẽ không vào học viện, ta muốn tự mình lịch lãm tại khu rừng lân cận. Trong đó đa số là hồn thú mười năm, rất thích hợp cho ta tu luyện. Sau vài năm sẽ lại trở về thăm mọi người”.
“Không được! ”.
Hàn Phi nghe một lời này, lập tức lớn tiếng quát lên. Vân Chính Thiên kế hoạch này chưa có bàn trước với hai người họ. Nhất thời làm Hàn Phi nổi nóng.
Cũng dễ hiểu, Vân Chính Thiên chỉ mới sáu tuổi, một tên nhỏ tuổi như vậy tiến nhập rừng rậm là quá mức nguy hiểm. Vào độ tuổi này, tất cả mọi người đều phải tới học viện để học tập tri thức, dưới sự bảo hộ của các lão sư mới có thể an toàn được.
Với quyết định của Vân Chính Thiên, Hàn Phi vừa nghe lập tức không đồng ý.
“Mẹ ngươi nói đúng, tuổi nhỏ như vậy tiến vào rừng rậm là quá sớm”.
Vân Lý Tân một bên cũng lắc đầu nói.
Đột nhiên Vân Chính Thiên đứng dậy rời khỏi bàn ăn, hai chân quì xuống hướng hai người Vân Lý Tân và Hàn Phi khấu đầu ba cái rồi ngẩng lên nói.
“Cha, Mẹ. Chính Thiên cảm kích ơn dưỡng dục của cha mẹ trong sáu năm qua, mặc dù ta không phải là máu mủ ruột thịt, nhưng hai người đồng dạng đối với ta còn hơn cả ruột thịt, một đời này ta sẽ mãi ghi nhớ”.
Nghe một lời này, Hàn Phi hai hàng nước mắt đột nhiên chảy ra, hắn đã biết … từ khi nào hắn biết mình không phải con ruột của họ.
“Bất quá ta lộ tuyến tu luyện không thể đem hai chữ bình thường mà hình dung được, bởi vậy ta sẽ không gia nhập học viện, mong cha mẹ hiểu cho hài tử bất hiếu này”.
Vân Chính Thiên nói, trong nội tâm có một chút nhỏ lệ. Bất quá lời nói của hắn, một tên sáu tuổi không thể nào nói được. Chỉ có Kiếm Thần hơn trăm tuổi mới có thể buông ra một lời kiên định như vậy.
Vân Lý Tân nghe vậy, trong đáy mắt thoáng có chút tự hào, hắn đi sang ôm lấy Hàn Phi đang khóc nấc vào lòng, nói khẽ.
“Chính Thiên là trời cao phái xuống, cuộc đời của hắn nhất định bất phàm, chúng ta không thể vì sự ích kỷ mà chôn vùi tiền đồ của hắn được”.
“Nhưng mà … hắn dù sao cũng là con của chúng ta, ta không muốn hắn chịu khổ cực”.
Hàn Phi nấc thành tiếng nói.
Vân Chính Thiên lúc này không có tiếp tục nói nữa. Nữ nhân rất dễ để tình cảm lấn át, cho nên lúc này rất cần một khoảng không để Hàn Phi yên tĩnh suy nghĩ.
Một lúc sau Hàn Phi đã bình tĩnh trở lại, hai mắt hoen đỏ nhìn Vân Chính Thiên một hồi lâu, miễn cưỡng lên tiếng.
“Khi nào ngươi đi?”
Vân Chính Thiên một bên lặng lẽ đáp.
“Ngày mai”.
Hàn Phi hai mắt trợn lên không nói câu nào nữa mà trực tiếp đi vào trong phòng. Vân Lý Tân ở lại khẽ lắc đầu, tiến lại gần Vân Chính Thiên bồng hắn lên nói.
“Ngươi đúng là không giống đứa trẻ sáu tuổi. Bất quá ngươi đã hứa sẽ trở về, nam tử hán đại trượng phu, không làm được tốt nhất không nên nói. Đã nói ra thì phải làm, ngươi nhớ chứ”.
“Cha, ta ghi nhớ” Vân Chính Thiên cười nói.
Sáng hôm sau.
Vân Chính Thiên tỉnh dậy từ sớm, hắn muốn càng sớm càng tốt khởi hành. Đột nhiên nhìn thấy ở đầu giường có một cái giới chỉ.
Giới chỉ có khả năng trữ vật bên trong, chứa được rất nhiều vât phẩm, Vân Chính Thiên kiểm tra, bên trong có rât nhiều quần áo, lại còn có lương khô đi đường. Nhất thời có một giọt nước mắt lăn ra gò má.
Hàn Phi vì hắn mà dậy sớm chuẩn bị, tấm lòng của nàng hắn mãi mãi không quên.
Đi xuống nhà, Vân Lý Tân và Hàn Phi đã đợi sẵn. Vân Lý Tân tiến lại nói.
“Bây giờ ngươi đã là một tên hồn sư chân chính, sau này làm gì cũng phải lấy đạo nghĩa làm gốc, hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ người yếu đuối”.
Vân Chính Thiên ra sức gật đầu.
Hàn Phi vẫn đứng đó nhìn Vân Chính Thiên tiểu bảo bối của nàng. Năm đó trời cao mang tiếng khóc của hắn dẫn đến cho Hàn Phi, cuối cùng khiến cho Vân Chính Thiên lần đầu tiên sau trăm năm chân chính cảm nhận hương vị gia đình ấm áp.
“Cha, mẹ. Chính Thiên đi rồi sẽ về, hai người ở lại mạnh khỏe”.
Nói xong hắn cất bước, đến khi bóng lưng chuẩn bị khuất dạng phía cuối đường. Hàn Phi mới giật mình chạy theo, một tiếng hét lên.
“Chính Thiên, ngươi không trở thành cái thế cường giả, thì đừng có trở về làm gì”.
Nói xong nàng sụp xuống mà khóc, Vân Lý Tân cũng hớt hải chạy theo đỡ lấy nàng. Vân Chính Thiên ở xa những vẫn nghe được một lời này, hắn lập tức hét lên trả lời.
“Ta hứa với người, sẽ trở thành cái thế cường giả, hảo hảo bảo vệ hai người mãi về sau”.
Hàn Phi nghe vậy, trên mặt rốt cuộc xuất hiện một nụ cười thật tươi.
“Chính Thiên bé bỏng của chúng ta, đã trưởng thành rồi”.