Hỏa Phượng Kiếm cầm chắc trên tay, Vân Chính Thiên tỏa ra khí thế trước giờ chưa từng đạt đến. Hỏa nguyên tố so với băng nguyên tố thì thuộc tính bá đạo hơn nhiều lắm. Nếu như Băng nguyên tố nhu hòa mà trầm thấp thì Hỏa nguyên tố lại mãnh liệt ngạo khí.
Hỏa diễm lúc này lặng yên bao phủ Hỏa Phượng Kiếm, như một cái lò lửa đang âm ỷ cháy. Nhưng chỉ cần Vân Chính Thiên khẽ thúc dục hồn lực, lập tức hỏa diễm sẽ bùng phát, thiêu đốt vạn vật.
Lam Tiêu ở bên kia chứng kiến một màn này, hắn cũng khẽ cau mày lại. Hỏa nguyên tố nồng nặc trong khống khiến hắn có chút khó thở, áp lực này hiển nhiên vượt xa so với khi Vân Chính Thiên sử dụng băng nguyên tố. Nhất thời trong nội tâm hắn dâng lên một tia kiêng kỵ.
“Võ hồn của hắn thực sự kỳ lạ, chưởng khống tới hai đại nguyên tố“.
Trong lịch sử nhân loại, chưởng khống nguyên tố hồn sư không hiếm gặp, bất quá chưởng khống từ hai nguyên tố trở lên, lập tức tựa như phượng mao lân giác. Mà một khi nắm giữ lực lượng hai nguyên tố này, hồn sư này không những tinh thần lực cường đại mà khả năng khống chế cũng phải hơn người, nếu không sẽ khó phát huy uy lực thực sự.
Vân Chính Thiên từ lần kiểm tra tinh thần lực với Lý lão sư, đến này vẫn chưa tiến hành thử nghiệm lại, bất quá theo cảm nhận của hắn, vượt qua Linh Nguyên Cảnh hẳn là có thể đi, tiến vào Linh Thông Cảnh cấp bậc.
Mặc dù Vân Chính Thiên thể hiện vô cùng ưu tú, nhưng để có thể đánh bại được Lam Tiêu đã hoàn toàn khôi phục đỉnh phong, vẫn có chút không làm được. Bất quá không phải Lam Tiêu trước khi chiến đấu đã có nói, chỉ cần cầm cự hắn trong năm phút xem như thắng hay sao.
Lam Tiêu vốn không biết được bí mật võ hồn của Vân Chính Thiên cho nên trong lòng có chút nghi vấn, nhưng ý niệm này nhanh chóng gạt bỏ qua, thời gian năm phút còn lại không nhiều, cho dù trong nội tâm Lam Tiêu thực sự muốn Vân Chính Thiên đạt được chức vị này, nhưng quá dễ dàng sẽ khiến tiểu tử đó sinh lòng tự phụ.
Thời gian đầu tiếp xúc với Vân Chính Thiên, Lam Tiêu bất quá chỉ làm theo lệnh của Dạ Hành mà thôi, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn đối với Vân Chính Thiên cũng bắt đầu sản sinh hảo cảm, Lam Tiêu đối với tiềm năng của Chính Thiên rất là tò mò.
“Không được để nó đắc ý, sẽ không tốt cho tương lai của nó” Lam Tiêu trong lòng tự nhủ, sau đó lập tức động thủ. Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu phát sáng mãnh liệt, bốn vòng hồn hoàn ở phía sau đồng loạt lóe lên.
Tình huống này... là Lam Tiêu trực tiếp sử dụng một lần bốn hồn kỹ, chỉ e rằng hồn lực tiêu hao sẽ rất lớn, vạn nhất Vân Chính Thiên đỡ được, kết quả trong nháy mắt sẽ phân định.
Tử cấp thống lĩnh theo dõi trận chiến từ đầu, lúc này định cục sắp phân ra, hắn không tử chủ siết chặt bàn tay lại.
Vân Chính Thiên trong đáy mắt hồng quang lóe lên, một cái hư ảnh khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng, là bóng dáng của một con Phượng Hoàng đang dang rộng đôi cánh to lớn, trầm thấp tiếng phượng hót vang lên.
Hỏa diễm ngay lặp tức sục sôi, đem Vân Chính Thiên thân thể hoàn toàn bao phủ lại, ngay sau đó hắn giơ kiếm lên trước mặt, dùng tốc độ nhanh nhất đâm về phía Lam Tiêu.
Mà ngay khi Vân Chính Thiên vừa phát động thế công, Lam Tiêu tứ đại hồn kỹ cũng đã xuất kích, bốn đạo sóng âm rơi thẳng vào Vân Chính Thiên lộ tuyến di chuyển, bất quá hắn cũng không có né tránh, trực tiếp dùng thân thể hứng lấy toàn bộ công kích.
Tứ đại hồn kỹ của Lam Tiêu bao gồm Tốc Nhược, Choáng Váng, Hỗn Loạn, Ru Ngủ, mỗi hồn kỹ đều có tác dụng mang đến trạng thái xấu cho đối phương, mà Vân Chính Thiên lại đưa đầu ra chịu hết, không phải đầu óc hắn có vấn đề rồi chứ.
Đối với những binh sĩ đang đứng quan sát, bọn họ thực sự không hiểu được lý do nào Vân Chính Thiên lại như vậy, không lẽ tiêu hao đến mức không thể phán đoán tính hình.
Vân Chính Thiên sau khi trúng tứ đại hồn kỹ của Lam Tiêu gần như một lúc, hắn không những không bị ảnh hưởng, trái lại còn có thể tiếp tục thế công không chút sứt mẻ.
Nhìn thấy một màn này, Lam Tiêu cũng đồng dạng kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn lấy lại bình tĩnh, đây là sự tự tin đối với hồn kỹ của mình. Nhớ lúc trước Kim Huyết Cực Ma Viên hung bạo cỡ nào cũng bị ảnh hưởng rất nhiều. Mà Vân Chính Thiên trước mắt thực lực còn xa xa không bằng Ma Viên.
“Đội trưởng, cẩn thận” dứt lời, Vân Chính Thiên lật tay chém ra.
Hỏa Phượng Kiếm, Thiên Hỏa Đốt Thương Khung.
Hỏa diễm cuồn cuộn lao thẳng tới, Vân Chính Thiên một kiếm toàn lực vung lên, hỏa viêm mang theo vô hạn sức nóng đem toàn bộ chu vi sân thi đấu hoàn toàn bao phủ, cảm giác như hỏa thần chính thức hàng lâm, thiêu đốt vạn vật thành tro bụi.
Lam Tiêu lúc này hoàn toàn không có khả năng né tránh, Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu đặt lên trước ngực, lĩnh vực của hắn được mở ra tối đa, gương mặt thập phần nghiêm túc, sẵn sàng đem thế công của đối thủ trước mắt đánh tan đi.
“OÀNH ——”
Trên sàn đấu, màu đỏ cùng màu lục va chạm với nhau, một tiếng nổ lớn mang theo khủng bố áp lực truyền khắp bốn phương tám hướng, một số binh sĩ có tu vi yếu kém trực tiếp bị chấn lui.
“Thật khủng bố lực va chạm” Tử cấp thống lĩnh lúc này không nhịn được, trức tiếp phi lên cao. Một cái hồn đạo khí xuất hiện ở trên tay, đem chu vi sàn đâu hoàn toàn bao phủ, khiến cho áp lực không thể tiếp tục lan truyền ra bên ngoài.
Hiện tượng này duy trì hơn mười giây đồng hồ mới miễn cưỡng tan đi, trên sàn đấu lộ ra hai thân ảnh. Vân Chính Thiên cùng với Lam Tiêu vẫn còn đứng vững, Hỏa Phượng Kiếm cùng với Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu khẽ chạm vào nhau, khí thế lẫm liệt, tuyệt nhiên không nhìn ra được ai là người chiếm thượng phong vừa rồi.
Cũng lúc này, thời gian năm phút cũng trôi qua. Đương nhiên Vân Chính Thiên danh chính ngôn thuận giành được chiến thắng. Thu lại võ hồn của mình, hắn mang sắc mặt tái nhợt nhìn Lam Tiêu nói.
“Đa tạ đội trưởng thủ hạ lưu tình”
Dứt lời hắn lập tức gục xuống hoàn toàn bất tỉnh. Xem ra là tiêu hao hồn lực quá độ mà ngất đi. Lam Tiêu còn đứng đó khẽ lắc đầu
“Thực ra ta thực sự thua rồi”
Vừa nói Lam Tiêu vừa lấy tay xoa lên ngực, nơi Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu đặt lên, ở đằng sau lớp áo bào là một kiện áp giáp vô cùng kiên cố. Kiện áo giáp này được thiết kế vô cùng tinh xảo, xem ra đẳng cấp hoàn toàn không thấp, bất quá ngay giữa áo giáp đang lưu lại một vệt cháy xém, mơ hồ trong đó vẫn còn một chút hỏa diễm ngoan cố.
Lam Tiêu trong lòng hơi rùng mình, nếu như không có áo giáp này, Vân Chính Thiên một đòn lúc nãy, thực sự có thể đả thương được hắn, nếu như thực sự trúng đòn, hắn cũng không thể đứng vững đến bây giờ.
Liếc nhìn Vân Chính Thiên nằm gục dưới đất, một tia tự hào cũng xuất hiện trên mặt hắn.
Đối với việc Vân Chính Thiên cam tâm hứng lấy tứ đại hồn kỹ của Lam Tiêu, không phải do một phút nông nỗi mà hành động sai lầm. Hỏa Phượng Kiếm một khi kích hoạt hỏa diễm, nếu như cơ thể càng chịu nhiều vết thương, hoặc khi cơ thể rơi vào trạng thái xấu thì lực sát thương sẽ càng tăng lên.
Cho nên vừa rồi mắt thấy bốn đại hồn kỹ của Lam Tiêu, hắn vui mừng còn không kịp, bởi vì Hỏa Phượng Kiếm có mạnh cỡ nào, với tu vi của hắn cũng không có tư cách mang đến cho Lam Tiêu bất kỳ tổn thương đáng kể nào.
Đây cũng chính là bí mật hồn kỹ của hắn.
“Tiếu Phong lại đây” Lam Tiêu gắng gượng lên tiếng.
“Vâng đội trưởng” Tiếu Phong tiến lại.
“Thay tay viết một thông cáo gửi cho Tử cấp thống lĩnh, Vân Chính Thiên từ nay là đội trưởng thứ mười một của Quân Đoàn”
Không phải lúc nãy nói sẽ cho hắn làm đội phó hay sao, lúc này lại trở thành đội trưởng thứ mười một.
“Đã rõ” Tiêu Phong trong lòng vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng không có hỏi tiếp.
Vị đội trưởng thứ mười một Quân Đoàn, Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn đã lâu chưa từng xuất hiện lại. Mà vị đội trưởng thứ mười một này chỉ có thể xác lập thông qua một tên đội trưởng khác đề bạt hoặc do chính Tử cấp cùng Hắc cấp thống lĩnh đưa lên.
Theo một ý nghĩa nào đó, danh vọng của người này so với đội trưởng còn có phần cao hơn, tuy nhiên so sánh về quyền lực tất nhiên không bằng.
Mà vài năm trở lại đây, Vân Chính Thiên chính là vị đội trưởng thứ mười một duy nhất xuất hiện. Từ nay hắn chính là đội trưởng Hoàng Thập Nhất.
Trở thành Hoàng cấp đội trưởng cũng hưởng vô số quyền lợi, đầu tiên là điểm quân công mỗi tháng. Nếu như bạch cấp binh sĩ dừng ở mức 100 quân công cho mỗi tháng, thì Hoàng cấp đội trưởng lĩnh tới 1000 quân công.
Quân công trong Quân Đoàn chỉ có thể đổi thông qua các nhiệm vụ mà đội trưởng hoặc thống lĩnh giao phó, tùy vào cống hiến sẽ có được những mức quân công khác nhau.
Quân công có thể dùng để đổi lấy thiên tài địa bảo để tu luyện, hoặc đổi lấy kim loại quí hiếm để tiến hành rèn đúc hồn đạo giáp, hoặc cao hơn là chế tạo Đấu Khải, một thứ hiện tại đã vô cùng hiếm thấy.
Ngoài ra lên tới cấp bậc này, Vân Chính Thiên sẽ được phép thu nhận thuộc hạ dưới trướng.
Tử cấp thống lĩnh có mặt tại quân trại lần này, chủ yếu để thông báo với các vị đội trưởng tình hình nhiệm vụ. Theo như thông tin các đội do thám đem về, hồn thú cao cấp nhất tu vi cao nhất là vạn năm cấp bậc, không có mười vạn năm tồn tại, cho nên dưới sức mạnh của Tử cấp cùng Hắc cấp thống lĩnh, đã hoàn toàn đem cao tầng hồn thú đuổi đi.
Đến khi hồn thú lui xa về phần Lưỡi Quỷ đại đạo gần Thú Vực, các vị thống lĩnh mới an tâm trở về.
Thú Triều lần này xem ra chỉ là một đợt tự phát của vài cá thể hồn thú mà thôi, biên giới Nhân Vực vẫn được bảo toàn không sứt mẻ.
Vài ngày sau, binh sĩ trực thuộc Long Thần thành hành quân trở về doanh trại, kết thúc nhiệm vụ Thú Triều lần này.
Bất quá trên đường hành quân trở về, Vân Chính Thiên thỉnh thoảng nghe thấy, xa xa trong Lưỡi Quỷ đại đạo, có một đạo trầm thấp long ngâm vang lên.
—————————————————
Chương bốn cuối ngày. Cầu vote, cầu thanks, cầu đủ thứ nha.