Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 344: Linh Hóa Thuẫn cường đại




Đấu La Đại Lục từ thuở khai thiên lập địa đều là lãnh thổ của hồn thú. Hồn thú với tuổi thọ dường như vô hạn của mình là chân chính bá chủ đại lục, không bất kỳ sinh vật nào có thể mạo phạm địa vị của chúng.

Thế nhưng từ khi con người nắm giữ võ hồn lực lượng, lại có thể thông qua thiên địa nguyên lực mà tu luyện hồn lực, trở thành hồn sư chức nghiệp vĩ đại nhất trong lịch sử. Điều này không nghi ngờ đã đe dọa đến vị trí độc tôn của hồn thú suốt trăm triệu năm nay.

Nhân loại thiên phú dị bẩm, tốc độ tu luyện so với hồn thú nhanh hơn rất nhiều, chỉ cần vài chục năm tu luyện là có thể nắm giữ lực lượng ngang bằng với hồn thú sống cả ngàn năm. Vì vậy dần dần vị trí bá chủ Đấu La Đại Lục đã bị thay thế.

Hồn sư và hồn thú lưỡng lập đối đầu nhiều vạn năm, mặc dù hiện tại có tà hồn sư và hồn thú kết thành liên minh, nhưng tận sâu trong tiềm thức, trong huyết quản của bọn chúng vẫn không cách nào quên được mối thù truyền kiếp này.

Kỳ thực thời khắc Tử Anh bị La Hổ một đao đánh bại, thân mang trọng thương nhưng vẫn có thể liều mạng đào tẩu. Nhưng nàng không làm vậy, bởi vì nàng tin hắn sẽ không ngu ngốc đến mức lấy mạng mình. Dù sao hai thế lực tà hồn sư và hồn thú đang hợp tác toàn diện, kẻ thù thật sự không phải tà hồn sư và là hồn sư trong Nhân Vực.

Đáng tiếc cho Tử Anh minh anh một đời, ngu muội trong phút chốc. Căn bản từ đầu La Hổ đã không có ý tha chết cho nàng, hắn càng nhắm tới đầu lâu hồn cốt mà Tử Anh mang lại sau khi chết đi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như người chiến thắng là nàng, có dám chắc nàng sẽ không đem La Hổ ăn thịt uống máu hay không. Đây chính là mâu thuẫn trong suy nghĩ của này.

Cho nên thời khắc La Hổ không những không tha cho nàng mà lại nói muốn đem Tử Anh hồn hoàn giao cho Quỷ Kiếm, đồng nghĩa với việc Tử Anh tính mạng sẽ bị tên tiểu quỷ kia tước đi đã cho nàng biết suy nghĩ của nàng là ngây thơ như thế nào. Tử Anh bị dồn vào chân tường, rốt cuộc quyết định đồng vui quy tận.

Các ngươi muốn ta hồn hoàn, chiếm ta hồn cốt. Vậy thì lấy mạng ra mà đổi đi a. Ta dù có chết, cũng sẽ không cho nhân loại các ngươi dễ dàng toại nguyện.

Trong mắt không có nữa điểm do dự, Tử Anh Tinh Vương Thú thiêu đốt tinh thần hải của mình, tạo thành một cỗ cực đoan lực lượng, sau đó đem toàn bộ phần lực lượng này áp súc lên hồn hạch.

Bản thân hồn hạch chính là do hồn lực cực đại áp súc xoay tròn mà thành, nếu như ngang nhiên rót vào một cỗ lực lượng mạnh mẽ sẽ dẫn đến bất ổn hành vi, nếu không có gì thay đổi sẽ dẫn tới một vụ nổ kinh thiên động địa.

ĐÔNG ——, OANH——.

Chói tai thanh âm vang lên, phản phất thế giới này vào thời khắc Tử Anh bạo tạc hoàn toàn sụp đổ. Trong phạm vi mấy dặm xung quanh, từng ngọn núi cao chọc trời lũ lượt kéo nhau đổ xuống, đại địa chấn động như có địa long tại bên dưới lòng đất bạo phát công kích liên miên bất tận. Tử Anh đem toàn bộ tu vi một đời của mình, cùng với thiêu đốt tinh thần hải tạo ra năng lượng cực đoan truyền vào trong hồn hạch, dẫn động bạo tạc cơ chế trực tiếp nổ vang.

Loại này kinh khủng nổ vang, đã là tương đương trong truyền thuyết cấp mười hồn đạo khí đạn đạo uy lực. Cho dù là La Hổ ở thời kỳ toàn thịnh, cũng không nắm chắc có thể sống sót toàn vẹn trở ra hay không. Còn chưa nói tới Vân Chính Thiên tu vi bất quá sáu hoàn Hồn Đế ở bên cạnh.

Từng dãy núi, rừng rậm lần lượt bị sức ép của vụ nổ nghiền nát thành bột mịn, sóng năng lượng xung kích lấy Tử Anh vị trí lúc trước làm trung tâm, điên cuồng bốn phương tám hướng khuếch tán mà ra, đem một mảnh không gian nhấn chìm vào trong tử sắc, sinh cơ mùi vị triệt để biến mất, chỉ còn lại tang thương cùng chết chóc.

Hồn thú tự bạo, khả năng hồn cốt cũng sẽ không còn, hồn hoàn cũng đừng mơ nghĩ tới. Tử Anh tính toán xong xuôi, cảm thấy bản thân mặc dù chết đi nhưng không trở thành bất kỳ đối tượng nào một phần lực lượng, nàng như vậy đã vô cùng mãn nguyện.

Dư chấn kéo dài trong năm phút mới dần dần triệt tiêu đi. Từng mảnh rừng rậm, cổ thụ, thực vật thậm chí là mấy ngọn núi lớn đều nối đuôi nhau hóa thành bột mịn, chỉ còn lại trên mặt đất một có hố to tướng, đất đá bị cOUKFmY xới tung lên phi thường lẫn lộn.

Tử Anh Tinh Vương Thú thân thể biến mất, La Hổ thân thể cũng không thấy đâu. Bất quá, cách đó khoảng chừng một trăm mét, lại nhìn thấy một tên thiếu niên tóc bạch kim nằm sấp mặt.

Người này... Vân Chính Thiên? Dĩ nhiên là Vân Chính Thiên. Hắn vậy mà không có nổ tan tành, chuyện phi lý này làm sao có thể xảy ra được cơ chứ.

Không gian một mảnh tĩnh lặng, một lát sau, từ trong đám bùn đất đó hắn lặng lẽ ngồi dậy, gương mặt không khác gì vừa nhìn thấy quỷ. Trên người quần áo đã rách tan tành, tóc tai rối bời nhưng hắn cũng không có để ý, trực tiếp đem Hắc Kiếm triệu hoán ra, theo sau đó sáu cái màu đen hồn hoàn cũng thuận theo xuất hiện.

Hai mắt đăm chiêu nhìn vào cái đệ lục hồn hoàn, vốn dĩ một màu ám hắc mà bây giờ hoàn toàn chuyển sang một màu xám, nhìn qua không khác gì tiêu hao quá nhiều năng lượng mà lâm vào ngủ say.

Hẵn bất đắc dĩ thở dài một cái, trong đầu tràn ngập hình ảnh ký ức ngắn ngủi vài phút trước.

Ngay khi Tử Anh bị bao trùm bởi tử quang, hóa thành một quả cầu thủy tinh màu tím. Hắn đã biết nàng đúng là lựa chọn tự bạo.

Cũng vào lúc đó, La Hổ quát lên một tiếng cảnh báo, song song đem bạch cốt chiến đao quất ngang đánh bay Vân Chính Thiên tới hơn trăm mét. Sau đó hắn cũng không có chần chừ nữa mà xoay đầu điên cuồng phóng đi.

Thế nhưng âm ầm nổ lớn như cũ đem La Hổ, Vân Chính Thiên hai người ôm lấy, nhưng khi đó đã không còn ai có đủ khả năng quan sát đối phương biến hóa nữa rồi.

Vân Chính Thiên chỉ trong chưa đầy một giây, nguyên bản tóc đen dài đã hóa thành một đầu bạch kim, trên tay cũng xuất hiện một thanh màu đen trường kiếm, chính là Thiên Tru Thần Kiếm do đệ lục hồn hoàn mang tới.

Không nghĩ ngợi nhiều, mũi kiếm chống xuống đất, Vân Chính Thiên đem Linh Hóa Thuẫn hồn kỹ triệu hoán mà ra. Từng đạo từng đạo linh hồn từ trong mi tâm hắn bắn ra, vô cùng phong phú hình dạng, người có, thú cũng có. Mà trong đó tiêu biểu nhất phải kể đến như Huyền Quy, Thiết Lân Thú hay Hãm Thi, Quỷ Tung trong hình dạng linh hồn thể.

Bọn chúng bây giờ không khác gì u linh, ý thức căn bản đã không còn tồn tại, tất cả đều đồng loạt xếp thành một hàng rào đem Vân Chính Thiên thân thể nhốt vào bên trong.

Đến rồi sóng xung kích, lần lượt đem từng lớp linh hồn phòng thủ của Vân Chính Thiên đánh tan đi, cho đến khi Hãm Thi linh hồn là phòng tuyến cuối cùng tan rã, cũng là lúc bạo tạc năng lượng triệt tiêu hoàn toàn.

Đệ lục hồn hoàn mang tới cho hắn hai cái hồn kỹ, tuy phân thành hai năng lực khác nhau nhưng đều cần dùng linh hồn lực lượng mới triển khai được. Nếu như không có linh hồn dự trữ, đệ lục hồn hoàn chỉ đơn thuần hóa thành Thiên Tru Thần Kiếm để Vân Chính Thiên múa may mà thôi.

Mà lúc nãy vì cản lại năng lượng tự bạo của Tử Anh, Thiên Tru Thần Kiếm đã vượt qua giới hạn của mình, đồng thời tiêu tốn hết linh hồn dự trữ, rốt cuộc rơi vào trạng thái hóa đá này.

Lúc này ngẩng đầu nhìn lên đệ lục hồn hoàn đã hóa đá, tin chắc phải tịnh dưỡng một thời gian mới có thể tái sử dụng lại. Vân Chính Thiên bất giác hít sâu một ngụm lãnh khí, nếu như không phải nhờ hồn hoàn mà Tiểu Hùng mang tới này, sợ rằng hôm nay hắn thật sự táng thân. Cũng còn may Tử Anh tự bạo trong trạng thái bị trọng thương, nếu không kết quá khó mà nói trước.

Có lẽ ngày hôm nay là ngày hắn sẽ vô cùng khắc sâu, bởi vì chưa tới vài canh giờ đã đối diện với quỷ môn quan hai lần.

Đột nhiên Vân Chính Thiên nhãn lực gắt gao quét ngang một lần, sau khi tin chắc không có kẻ nào hiếu kỳ đến quan sát, hắn tay áo mới phất lên. Tức thì từ trong hư vô bỗng nhiên hiện ra thêm một cái thiếu niên thân ảnh, chính là Quỷ Kiếm Vân Chính Thiên trong trạng thái phân thân.

Quỷ Kiếm ánh mắt vô hồn, đem bàn tay phải của mình giơ lên, Vân Chính Thiên nhìn thấy bên trên đó đang có một đoàn chất lỏng màu tím chậm rãi uốn quanh, gương mặt tỏ vẻ hài lòng gật đầu.

Vài giây sau, Vân Chính Thiên đã trở lại chưởng khống Quỷ Kiếm, hắn đem đoàn chất lỏng màu tím đó nhấn vào trong ngực, phản phất đem nó làm cho chui vào trong người hắn. Sau đó Vân Chính Thiên dùng chính mình hắc lực, tại bên trong thân thể hình thành một lớp màn bảo vệ cho đoàn chất lỏng này.

“Khụ, mau rời khỏi đây đi.”

Tiểu Hùng hư ảnh từ trong mi tâm hắn lượn ra, sắc mặt đồng dạng thập phần tái nhợt. Lúc nãy chỉ bằng Vân Chính Thiên sức một người thúc động Linh Hóa Thuẫn hồn kỹ, chỉ sợ cũng không thể nhanh như vậy kêu gọi toàn bộ linh hồn thể hóa thuẫn. Cho nên Tiểu Hùng không thể không dùng bản nguyên lực lượng của mình đẩy nhanh tốc độ triệu tập, đồng thời gia cố thêm một chút cho lớp linh hồn phòng ngự.

Vì vậy hắn cũng nhận lấy tiêu hao không nhỏ, sắc mặt tất nhiên không được tốt cho lắm.

“Ta biết rồi, nàng không sao chứ?” Vân Chính Thiên khẽ gật đầu, bất giác lại hỏi.

Tiểu Hùng lắc lắc đầu: “Không ổn lắm, thiêu đốt tinh thần hải cùng tự bạo hồn hạch căn bản là không cách nào cứu được. Chỉ nhờ ngươi nắm giữ năng lực chưởng quản linh hồn lực lượng, mới có thể giúp nàng ta bảo lưu một đạo tàn hồn này. Còn bình thường mà nói, nàng chắc chắn đã tan vào hư vô.”

Vân Chính Thiên nghe vậy, cũng không có nói gì nữa. Trực tiếp xoay người rời đi, còn chưa biết là đi đâu nhưng nhất định phải rời chỗ này càng xa càng tốt. Động tĩnh khi nãy quá lớn, sớm muộn cũng sẽ có hồn thú hoặc tà hồn sư quay lại điều tra, mà bây giờ hắn cần chính là ở một mình, quay đầu lại từ từ nghiên cứu một chút sự tình kia.

...