Màn đêm dần dần buông xuống, tựa như ma quỷ hiện thế thôn tính một tia nhỏ bé Thái Dương còn xót lại trên mảnh đất này. Nơi xa xa kia, xuất hiện một đoàn người toàn thân mặc hắc bào, đang lẫn vào trong đêm đen mà di chuyển. Bọn chúng người nào người nấy đều có mũ trùm kín mặt che đi diện mục, trên người khí tức sát lục tỏa ra rầm rộ.
Dẫn đầu là một tên cao to vạm vỡ nam nhân, dựa theo ba động hồn lực truyền lại rõ ràng là một vị Phong Hào đấu la cấp bậc cường giả. Sau lưng hắn chúng nhân khoảng mười người, theo một đường thẳng tắp mà xông lên.
Đám người này, chính là đơn vị tà hồn sư đóng quân tại Lưỡi Quỷ đại đạo, cầm đầu là La Hổ. Hiển nhiên bọn hắn lúc này là đang trên đường tới chỗ hẹn gặp Tử Anh Tinh Vương Thú.
Mấy ngày trước, Tử Anh truyền tới tin tức, nói thuộc hạ của hắn ngày đêm kiên nhẫn bám đuôi theo dõi, rốt cuộc phát hiện căn cứ dưới lòng đất của một trong các bộ lạc du mục. Cho nên muốn hẹn gặp La Hổ để bàn bạc cùng nhau chia sẻ con mồi này.
Nếu như có thể đem cái bộ lạc này toàn bộ diệt sát, đối với hồn thú hoặc tà hồn sư đều thu được chỗ tốt không thể nghi ngờ.
“Tại sao bọn chúng không một mình tấn công, lại phải thông báo cho chúng ta? Nếu như giữ bí mật chuyện này chẳng phải chiến lợi phẩm sẽ phong phú hơn sao?” Vân Chính Thiên hướng La Hổ hỏi.
La Hổ trầm giọng trả lời: “Bởi vì hồn thú cùng chúng ta đang ở trong diện hợp tác, đã là hợp tác thì lợi ích phải chia đều. Nếu không liên minh hợp tác này sớm đã đổ vỡ.”
Nghe lời này Vân Chính Thiên trong lòng minh bạch, vốn nghĩ lấy Tử Anh cùng đám hồn thú thực lực đã đủ nghiền nát bất kỳ bộ lạc nào tại sao lại cần thông báo cho Tà Hồn Điện làm gì. Thì ra bọn chúng lợi ích ngầm phân chia đã đạt tới trình độ này.
Hồn thú hiện tại tuy là bá chủ chiếm giữ phần lớn diện tích Đấu La Đại Lục, tuy nhiên trong Lưỡi Quỷ đại đạo này bọn chúng sinh hoạt điều kiện tu luyện không tốt bằng Thú Vực, môi trường sống lại càng không thể so với Nhân Vực.
Tà hồn lực nồng độ trong thiên địa càng đậm đặc có thể giúp hồn thú tu luyện rút ngắn được rất nhiều thời gian, mà cái này Lưỡi Quỷ tự nhiên không thể so sánh với Thú Vực. Môi trường trong Nhân Vực tuy không giúp tăng cường tốc độ tu luyện, nhưng thức ăn tuyệt nhiên không thiếu. Những dã thú nhỏ lẻ chính là nguồn cung cấp thực phẩm dồi dào không bao giờ cạn kiệt, còn trong Lưỡi Quỷ đại đạo này thì bữa đói bữa na a.
Vì vậy tìm được một cái căn cứ dưới lòng đất của nhân loại, có thể hình dung một bữa ăn thịnh soạn được bày ra trước mắt. Lại có thể thông qua thịt nhân loại hồn sư mà tăng lên tu vi của mình. Đây chính là chỗ lợi ích tốt nhất mà hồn thú có thể nhận được nếu đồ sát một cái căn cứ bộ lạc du mục a.
Đối với tà hồn sư mà nói, bọn chúng có Tà Hồn Điện chống lưng cho nên chi phí sinh hoạt phi thường thoải mái không có gì đáng lo, chỉ lo hòa bình quá lâu không có người chết để tiến hành bắt giữ linh hồn, sau đó đem đi luyện hóa trở thành oán linh hoặc dùng cho việc tu luyện phẩm chất tà hồn lực.
Cho nên trận chiến này, bọn chúng đặt ra mục tiêu không chỉ cần đánh thắng bộ lạc kia, mà còn phải khiến cho máu chảy thành sông, thây chất thành đống. Tuyệt đối không bỏ qua cho bất kỳ người nào.
Một cái bộ lạc du mục số hộ dân sinh sống không dưới trăm hộ, nhân số càng vượt quá năm trăm người. Chỉ cần bằng vào nhiêu đây lợi ích, tà hồn sư chắc chắn sẽ xuất toàn lực.
Ẩn dưới lớp mũ che mặt, Vân Chính Thiên thần sắc trầm ngưng. Hắn trong đầu đang nhớ lại những lời Thiên Chí Vỹ nói lúc trước.
Nguyên nhân Tử Anh không có đối đầu trực tiếp với các bộ lạc là do một hiệp nghị được đặt ra, yêu cầu các bộ lạc không được liên minh lại với nhau. Mà hôm nay chính Tử Anh muốn phá vỡ hiệp ước, khởi xướng chiến tranh, có lẽ nào hắn đã phát hiện bí mật này.
Sư tình lần này Đinh Hương vốn làm rất kín, không lý gì để lọt ra bên ngoài như vậy. Không lẽ nói bên trong Khởi Minh có gian tế. Hoặc, có lẽ đơn giản hơn là Tử Anh không có coi trọng cái hiệp ước này.
Suy nghĩ không có kết quả, Vân Chính Thiên thu liễm lại tâm tình tiếp tục di chuyển.
Rất nhanh đã đến vị trí hẹn gặp Tử Anh. La Hổ ra lệnh tất cả dừng lại, trầm giọng nói:
“Tử Anh, bọn ta đến rồi.”
La Hổ vừa cất tiếng, tức thì bốn phía xung quanh vang lên tiếng dã thú gầm rống. Từ trong rừng sâu đi ra một tên tử sắc trường bào nam tử, chính là Tử Anh. Theo sau hắn còn có hai đầu hồn thú, tu vi đều là vạn năm cấp bậc. Trong đó có một gương mặt mà Vân Chính Thiên rất quen thuộc, Tà Mâu Bạch Hổ.
“Ngồi rồi nói.” Tử Anh thâm thúy thanh âm vang lên.
La Hổ cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống ở một mỏm đá gần đó, Tử Anh cũng đồng dạng như vậy. Song phương duy trì một khoảng cách nhất định, không gần cũng không xa, đủ để bàn bạc đại sự lần này.
“Ngươi thông tin chính xác?” La Hổ là người đầu tiên lên tiếng.
Tử Anh hừ lạnh: “Không tin thì ngươi tới đây làm gì, thừa thải. Hôm nay chúng ta chủ yếu bàn về cái gì, chắc ngươi cũng rõ.”
Đối phương ngữ điệu không mấy thân thiện, La Hổ cũng không có để ý, lần này lại giống như lần đàm phán giao dịch mua lại Vân Chính Thiên mà thôi. Chỉ có chỗ khác bây giờ đàm phán về lợi ích của hai bên trong chiến dịch lần này.
“Tà Hồn Điện bọn ta xuất ra mười Hồn Vương, mười Hồn Đế. Toàn bộ thi thể địch nhân giao cho chúng ta.”
La Hổ trước tiên ra giá. Cái giá này phải nói rất cao, tùy tiện xuất ra binh lực cỡ này, đủ để san bằng một cái bộ tộc rồi, vốn không cần hồn thú động tay động chân làm gì. Bất quá Tử Anh hiểu, người ta ra giá cao như vậy, là muốn lợi ích thu vào phải đi song song.
Những cỗ thi thể nhân loại phi hồn sư bình thường hắn không để ý, ăn vào chỉ no bụng chứ không giúp ích cho tu luyện. Thế nhưng thi thể cao giai hồn sư lại là chuyện khác, nếu để cấp thấp hồn thú ăn vào, tu vi tiến triển rất nhanh. Mà La Hổ lại muốn thu gom toàn bộ, không nghi ngờ gì thiệt thòi cho bên hồn thú.
Tử Anh mặt vẫn bình tĩnh nói:
“Bên ta xuất ra năm đầu hai vạn năm hồn thú dẫn đội, bên dưới hơn hai mươi đầu ngàn năm hồn thú, đứa thấp nhất cam kết không dưới năm ngàn năm tu vi. Thi thể cao giai hồn sư phải đưa chúng ta một nữa, với lại, căn cứ bên dưới lòng đất này cũng thuộc về bọn ta.”
La Hổ không do dự liền lắc đầu nói: “Cao giai hồn sư phe địch bọn ta cũng cần, các ngươi biết ăn thịt để tăng lên tu vi, bọn ta cũng biết dùng thi thể bọn chúng để tăng lên phẩm chất tà hồn lực. Như vậy đi, căn cứ dưới lòng đất cho các ngươi, còn thi thể cao giai hồn sư, bên nào giết được thì là của bên đó. Còn những thi thể phi hồn sư bình thường kia, vẫn là của bọn ta.”
Tử Anh và La Hổ đều là hai kẻ rất tính toán, lúc nào cũng muốn lợi ích của mình tuyệt không thể thua thiệt lợi ích đối phương. Rốt cuộc đàm phán hơn một canh giờ, bọn chúng mới đi đến kết quả.
La Hổ xuất ra mười vị Hồn Đế, trăm viên nhất phẩm Tà Hồn Đan để đổi lại toàn bộ thi thể người bình thường.
Tử Anh xuất ra năm đầu vạn năm hồn thú, hai mươi đầu ngàn năm hồn thú, đổi lại căn cứ địa dưới lòng đất cùng toàn bộ chiến lợi phẩm bên trong.
Còn thi thể cao giai hồn sư, bên nào giết được thì là của bên đó.
Kết quả này, coi như một chín một mười, bên nào cũng đạt được lợi ích tối ưu nhất, và cái giá bỏ ra cũng hợp lý.
Sau khi nhất quán phân chia lợi ích, bọn chúng mới bắt đầu bàn tới kế hoạch cụ thể. Vân Chính Thiên sau một hồi chờ đợi, cũng đã biết được bộ lạc xui xẻo lần này, nhưng không thể ngờ được, bọn chúng lựa chọn lại chính là bộ lạc có thực lực mạnh nhất hiện tại. Thiên Phong Bộ Lạc.
Mấy ngày qua Khởi Minh hoạt động bắt đầu đi vào quĩ đạo. Cao tầng hiện tại chia ra hai nhiệm vụ là đối nội và đối ngoại.
Đinh Hương phụ trách ngoại giao, hiện tại chắc còn đang ở Kim Tiên bộ lạc. Còn lại Thiên Chí Vỹ ở tại căn cứ Thiên Phong, huấn luyện chiến sĩ, cấp tốc tăng lên lực chiến của liên minh, đồng thời cử người âm thầm lên mặt đất tìm kiếm vị trí thuận lợi để xây dựng tổng bộ mới.
Cho nên gần đây tầng xuất dân du mục bị tà hồn sư nhắm vào mới tăng lên như vậy. Bất quá, cũng may nhờ có Vân Chính Thiên tay trong bí mật truyền tin, số người bị bắt giảm xuống mức thấp nhất.
Đạt được thỏa thuận chung, hồn thú cùng tà hồn sư ai về nhà nấy, chờ đợi đến thời điểm tập kích đã định trước.
Đêm hôm ấy, Vân Chính Thiên khóa cửa phòng, đồng thời dùng hắc lực phong bế thính giác cùng thị giác của Ân Minh Tuyết lại. Ân Minh Tuyết vốn không phải hồn sư, cho nên nàng không có năng lực phản kháng lại hắn.
Lấy ra bộ đàm chuyên dụng, Vân Chính Thiên bấm dãy số quen thuộc, báo lại tình hình.
“Ngươi nói là đúng một tuần nữa?” Đinh Hương ở đầu dây bên kia thanh âm có vẻ hoảng hốt.
Vân Chính Thiên đáp: “Ân, các ngươi phải chuẩn bị kỹ càng. Kế hoạch cụ thể như thế nào ta cũng chưa biết, tạm thời chỉ biết được đại khái bọn chúng sẽ tấn công Thiên Phong bộ lạc đúng một tuần sau.”
Đem lực lượng song phương cụ thể nói ra, Đinh Hương bên kia thần sắc trùng xuống. Nhiều như vậy cường giả, cho dù ba bộ lạc Khôi Nguyên, Thiên Phong, Kim Tiên hợp sức lại cũng không xuất ra nhiều Hồn Đế như vậy.
Như đoán được Đinh Hương suy nghĩ trong lòng, Vân Chính Thiên nói:
“Ngươi yên tâm đi, bọn chúng đông hơn không có nghĩa trận này chúng nắm chắc chiến thắng. Vài ngày nữa ta sẽ cố gắng truyền về tin tức chiến lược cụ thể, sau đó ngươi phải giúp ta vạch ra chiến lược đối phó. Ngươi làm được chứ?.”
Đinh Hương hít mạnh một hơi, kiên định đáp: “Ta làm được.”
“Tốt, vậy thì trông chờ vào ngươi.” Vân Chính Thiên dứt câu, đang chuẩn bị cắt đứt liên lạc thì Đinh Hương lại nói:
“Hôm đó ngươi sẽ xuất hiện chứ?”
Vân Chính Thiên khẽ cười đáp: “Ta sẽ ở đó, ngươi yên tâm.”
Liên lạc cắt đứt, Đinh Hương thần sắc vốn không cách nào bình tĩnh được, không rõ làm sao sau khi nghe được hắn mấy chữ cuối cùng, lại thấy trong lòng tự tin tăng lên rất nhiều.
Giải trừ phong bế cho Ân Minh Tuyết, nàng nhìn hắn hỏi:
“Ngươi vừa rồi gọi cho ai?”
Vân Chính Thiên lạnh lùng nói: “Không phải chuyện của ngươi, đừng để ý. Một tuần sau ta sẽ tìm thời điểm thích hợp thả ngươi đi.”
Ngay vào lúc này, từ bên ngoài vọng vào thanh âm gõ cửa.
“Ai?”
Truyền vào là thanh âm của kẻ mà Vân Chính Thiên ghét nhất, Hãm Thi.
“Quỷ Kiếm, có thể mở cửa một lát không a?”
Hãm Thi giọng nói biến thái không lẫn vào đâu được, tên này từ trước đến này chưa từng ghé qua phòng của hắn. Hôm nay vác xác tìm tới, rõ ràng lai giả bất thiện.
Vân Chính Thiên ra hiệu Ân Minh Tuyết quỳ gối xuống, cố gắng trở lại điệu bộ thất thần như trước. Mặc dù hơi chút lúng túng nhưng Ân Minh Tuyết vẫn làm theo.
“Cởi đồ ra nữa.” Vân Chính Thiên thấp giọng nói.
“Cởi đồ?” Ân Minh Tuyết hai mắt trợn ngược, bất quá nàng ý thức được Vân Chính Thiên không có ý gì, chỉ là đã đóng giả thì phải cho giống. Làm gì có chuyện tù binh được phép mặc đồ như nàng cơ chứ.
Ân Minh Tuyết đỏ mặt đem y phục trên người giải khai, thân thể trắng nõn lại xuất hiện. Nàng trên người vết thương đa số đã bắt đầu lành lại, đem vẻ đẹp của nàng ngày càng bày ra.
Vân Chính Thiên nhìn thấy sắp xếp ổn thỏa, hắn đưa tay mở cửa ra, mùi ô yên chướng khí trên người Hãm Thi tràn vào phòng, Vân Chính Thiên tỏ vẻ khó chịu hỏi:
“Ngươi tìm ta có việc gì?”
Hãm Thi cười hề hề, ngoái đầu về phía sau Vân Chính Thiên, ánh mắt thèm thuồng rơi vào trên người Ân Minh Tuyết, hắn nói:
“Cực phẩm mỹ nữ xài lâu như vậy đã chưa, đưa qua cho lão tử mượn vui vẻ một đêm đi.”
...